Một buổi tối mùa hè không nóng không lạnh, làn gió ấm lướt nhẹ qua mặt làm cho người ta có cảm giác ngứa ngáy.
Giang Hạo Lam đang ngồi trên chiếc xe đạp băng qua con đường rợp bóng cây xanh, hai bên là dãy ngô đồng Pháp to lớn, đèn đường tạo thành hình cong của một nửa trái tim màu hồng cam mang theo chút ấm áp mệt mỏi.
Anh chạy đến trước cửa một nhà hàng, đột nhiên nhớ ra ở đây không có chỗ đỗ xe đạp nên đành quay lại thì tình cờ gặp một nhóm thanh thiếu niên vừa bước xuống xe, nam nữ đều có, cười cười nói nói.
“Nghe nói gần đây có một quán ăn vừa khai trương, ở đó có món tên là ‘Cơm hấp hải sản Burgundy’”
“Mình thấy salad tôm của Địa Trung Hải ăn cũng ngon đó.”
“Đúng đúng, mình còn nghe nói tráng miệng quán đó ăn cũng ngon nữa, có phô mai Pháp, bánh ngọt tiramisu, bánh mì lúa mạch Oslo,…”
Giang Hạo Lam dừng xe, cầm túi đồ tráng miệng trong tay rồi bước chân vào nhà hàng.
Đây là một nhà hàng Tây cao cấp, bên trong trang trí nội thất xa hoa lộng lẫy, nếu so sánh với những quán ăn nhỏ ở phố Giang Hạ thì như một trời một vực.
Tuy rằng bề ngoài nhìn sang trọng cao cấp nhưng so sánh với các quán ăn ven đường thì lại thiếu mất một chút không khí ấm áp tình người.
Anh vẫn thích sự chân thực và tay nghề của các ông các bà ở phố ẩm thực hơn.
Còn có….
Anh cúi nhìn chiếc túi cầm trên tay, trong đó có mấy cái bánh nhỏ mua từ cửa hàng bánh ngọt Điềm Thỏ.
Ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ có một người đàn ông mặc vest đi giày da, đeo kính gọng vàng đang lật xem một cuốn sách.
Đó là đàn anh lớn hơn anh một tuổi, nhân vật phong vân cấp S ở trường, Tống Chu Dung, cũng là bạn bè của chị Giang Tâm Duyệt.
Mọi người đều nói rằng anh ấy đã khởi nghiệp từ khi còn đang đi học, thay vì dựa vào kinh tế gia đình thì anh ấy đã tự mình thành lập một công ty về thương mại rồi làm chủ.
Giang Hạo Lam tiến đến chào hỏi, ngồi vào phía đối diện. Một lúc sau, Giang Tâm Duyệt mới thong dong đến muộn.
“Chà.” Giang Tâm Duyệt vừa mới ngồi xuống đã gấp không đợi được mà mở túi bánh ngọt ra:
“Chị không có khen em dễ thương, em kiêu ngạo cái gì vậy?”
Giang Hạo Lam nâng cốc nước trước mặt lên uống, nhàn nhạt trả lời chị mình:
“Bánh do một bạn nhỏ làm. Nếu so với mấy đứa trẻ con thì không khác mấy mà cô ấy lại thích làm mấy thứ về phim hoạt hình, đương nhiên là đáng yêu rồi.”
Giang Tâm Duyệt nhướng mày, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết có chuyện tốt:
“Sao? Thích bạn nhỏ đó rồi?”
Ngụm nước vừa uống đến cổ họng lại không nuốt trôi được, Giang Hạo Lam bị sặc nước ho khan mấy tiếng, anh nghĩ rằng bản thân sẽ phủ nhận tin đồn này nhưng lời nói đến miệng lại không có cách nào thốt ra, không biết nên làm thế nào liền ngước mắt nhìn người đàn anh đang lặng lẽ ngồi đối diện anh từ nãy đến giờ.
Anh hơi nhếch môi cười:
“Còn chị, nói thật cho em biết đi, hai người không phải là quan hệ bạn bè bình thường đúng không?”
“Chị…”
Giang Tâm Duyệt đỏ mặt, cô ấy lập tức trả lời:
“Bọn chị chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Thoáng liếc thấy ánh mắt lạnh nhạt của Tống Chu Dung, cô vội nuốt hết những chữ còn lại vào bụng.
Cô nhắm mắt lại, hắng giọng nói: “Được rồi, hai chúng ta đừng cãi nhau nữa, em nói trước đi.”
Giang Hạo Lam:
“…..Lady first.”
Giang Tâm Duyệt:
“… chị nghe không hiểu.”
“…….”
Hai chị em bọn họ tuy không phải anh chị em ruột nhưng dù sao cũng lớn lên cùng nhau, có quan hệ thân thiết*, đối phương đang nghĩ gì thì người kia cũng dễ dàng đoán được.
*Nguyên văn: 差没穿一条裤子 (chuānyītiáokù·zi) ý chỉ quan hệ thân thiết
Thật ra anh cũng không muốn thừa nhận, anh luôn cảm thấy mất thể diện với loại chuyện này, đường đường là một thiếu gia đẹp trai mà lại vì chuyện này hao tổn tinh thần như đang bị thứ gì đó đè nén lại.
Nhưng đến cuối cùng, anh cũng không nhịn được mà muốn đến gần cô hơn.
Thậm chí còn vì một câu nói mà anh liền chuyển từ ký túc xá đến sống gần khu của cô.
Cảm thấy có chút xấu hổ sau khi thừa nhận, Giang Hạo Lam nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Món bánh ngọt cô ấy làm rất ngon, lần trước em đã ăn thử vài chiếc bánh donut rồi….”
Giang Tâm Duyệt cố ý gật đầu nói:
“Haiz, em trai cao ngạo yêu tự do của chị lại bị thu phục bằng một hộp bánh donut.”
“…..”
“Được rồi, hôm nay đến không phải muốn cãi nhau với em đâu, chị đây muốn anh rể giúp em mở một nhà hàng thức ăn.”
Giang Tâm Duyệt vừa nói vừa nhìn Tống Chu Dung ngồi bên cạnh bằng ánh mắt ra hiệu, anh ấy đem xấp văn kiện thật dày cho Giang Hạo Lam.
“Đây là báo cáo phân tích thị trường phát triển ngành ẩm thực vài năm gần đây của thành phố S, anh đã tổng kết lại vài phần rồi, em cứ mang về tham khảo đi.”
Giang Tâm Duyệt cong cong đôi mắt cười rồi nói:
“Bí mật độc quyền của Tống Khanh, chỉ truyền lại cho mình em thôi đấy.”
Giang Hạo Lam:
“…. chị được đó!”
Anh hơi liếc mắt nhìn bản báo cáo:
“Còn việc kia, tiền thuê nhà của em….”
Giang Tâm Duyệt vừa nghe đã hiểu, bàn tay vỗ vỗ vai anh, giọng nói mang chút thấu hiểu: “Thiếu gia, nước ép đuôi chuột*”
*Nước ép đuôi chuột (耗子尾汁: hàoziwèizhī) là một anh cửa miệng đồng âm của thành ngữ “tốt cho chính nó” (好自为之: hǎozìwéizhī), và nó cũng có thể được gọi là “nước ép làm khô chuột” và “nước ép cho chuột ăn”. Nó có nghĩa tương tự như “tốt cho bản thân”. Phép ẩn dụ cho phép ai đó tự tìm ra điều đó và được sử dụng trong ngữ cảnh khuyên nhủ người khác. Nguồn: Baidu
Giang Hạo Lam gãi gãi đầu:
“Còn cách nào khác không?”
“Chị thấy hay là em trực tiếp vào làm trong tiệm bánh của cô bé đó luôn đi.”
“…..Cô ấy sẽ không đồng ý đâu.”
Giang Tâm Duyệt chỉ hận rèn sắt không thành thép:
“Mấy cái kiêu ngạo hay hình tượng thường ngày cứ vứt sạch hết cho chị, trực tiếp mặt dày mà xông lên.”
“Chính chị cũng làm y như vậy.”
Giang Tâm Duyệt tự hào mà khoe thành tích của bản thân.
Tống Chu Dung: “…….”
Giang Hạo Lam: “…….”
9 giờ tối, cửa hàng bánh ngọt rất yên tĩnh. Chỉ còn vài ánh đèn vàng ấm áp, Tang Uyển Hề ghé đầu vào bên dưới ánh đèn, màu vàng nhạt như vầng hào quang tỏa ra xung quanh cô.
Khi Giang Hạo Lam quay lại tiệm thì Tang Uyển Hề đã gục đầu vào bàn mà ngủ rồi.
Anh đi đến ngồi chỗ đối diện, bắt chước cô rồi cũng gục đầu xuống.
Ánh đèn ấm áp chiếu lên gương mặt cô, mấy sợi tóc con ở bên thái dương hiện ra ngay trước mắt, che lấp dưới mái tóc xoăn nhẹ chính là khuôn mặt xinh xắn. Lông mày, mắt, mũi…rồi đến môi.
Anh nhìn chằm chằm vào Tang Uyển Hề, đếm các bộ phận từ trên xuống dưới… khoan, tại sao lại chỉ có bốn….
Ha, cũng không khác mấy… Giang Hạo Lam ngây ngốc một hồi rồi cảm thấy đầu óc mình chập mạch, thế mà rảnh rỗi đến mức đếm đi đếm lại ngũ quan trên mặt cô.
Cô gái nhỏ đang nhắm mắt, hàng lông mi cong vút như cánh quạt, theo từng nhịp hô hấp mà run rẩy.
Cuối cùng anh cũng không nhịn được mà vươn tay chạm vào lông mi của cô.
Sau đó thì nhẹ nhàng chạm tay vào chiếc mũi nhỏ của cô.
Không khí im lặng đến mức nghe thấy tiếng tủ lạnh chạy “ong ong ong”, xung quanh thấp thoáng hương vị ngọt ngào của bánh kem.
Đột nhiên anh nhớ lại những gì mình đã từng nói lúc trước.
Rằng anh không thích đồ tráng miệng ngọt, không thích những cô gái ngọt ngào mềm mại, anh chỉ thích những người phụ nữ quyến rũ lộng lẫy.
Mà cô gái trước mặt này một chút quyến rũ cũng không có, chỉ có nét thuần khiết ngọt ngào.
Anh thật sự đã bị mua đứt chỉ bằng một hộp bánh donut.
Giang Hạo Lam thầm buồn bực trong lòng, thật là không có liêm sỉ.
Nâng mắt lên nhìn cô gái một lần nữa vẫn như trước đang ngủ say, như một bông hoa súng trắng tinh khiết.
Anh nhẹ thở dài, nói: “Không được rồi, hình như tôi thích em mất rồi.”
Vừa nói dứt anh, cô gái trước mặt đột nhiên khịt mũi khiến anh giật mình.
May là cô vẫn chưa tỉnh dậy.
Nhưng mà….
Hình như đến lúc đóng cửa về nhà rồi.
Anh có nên đánh thức cô ấy dậy không?
Giang Hạo Lam bỗng nhiên bị hai luồng ý kiến xoay thành mớ bòng bong.
— — —
Bên ngoài phố xá nhộn nhịp, bên trong cửa tiệm bánh ngọt lại im ắng.
Khi Tang Uyển Hề vừa mở mắt ra thì một khuôn mặt đẹp trai xuất hiện ngay trước mắt khiến cô giật mình tỉnh giấc.
“Cậu về rồi à?”
Cô hỏi bằng chất giọng khàn khàn lúc vừa tỉnh ngủ.
Nhưng mà sau khi hỏi xong thì lại cảm thấy có gì đó không ổn, hình như cô đã ngồi đây chờ anh về.
Giang Hạo Lam không có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói
“Ừ, thấy cậu ngủ ở đây nên tôi không đánh thức dậy”
Dưới ánh đèn ấm áp, cô không nhìn thấy vành tai anh ửng đỏ.
Tang Uyển Hề dụi dụi đôi mắt buồn ngủ:
“Chúng ta đi thôi?”
“Được”
Giang Hạo Lam trả lời, bỗng anh chợt nhớ ra gì đó rồi hỏi:
“Cậu đã ăn tối chưa?”
Tang Uyển Hề muốn nói rằng cô đã ăn rồi, quy định ăn uống ngày ba bữa của cô rất đúng giờ, nếu ba giờ chiều mà chưa ăn thì sẽ đói đến mức ngực dán vào lưng, hoàn toàn không thể chấp nhận được. Khi trời còn chưa hoàn toàn sập tối, cô đã ra ngoài mua cháo táo đỏ ăn kèm với bánh kẹp thịt rồi.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Hạo Lam, không biết vì cái gì mà cô lại trả lời:
“Tôi chưa ăn.”
Lời vừa nói ra, Tang Uyển Hề thật muốn cắn vào đầu lưỡi mình.
Mày có tiền đồ một chút được không hả Tang Uyển Hề!!
Tác giả có lời muốn nói: “Không được rồi, hình như tôi thích em mất rồi.” Trích dẫn [Con dê ngôi sao].
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT