Buổi tối, rèm cửa được đóng lại và treo tấm bảng nhỏ “tạm ngừng hoạt động”. Một bữa tiệc vui vẻ được tổ chức trong cửa tiệm bánh ngọt Điềm Thỏ.
Tang Uyển Hề cùng vài người bạn vây quanh bên cạnh bàn lẩu.
Một nhóm người bao gồm những người bạn cùng phòng của cô và bạn cùng phòng của họ, Chúc Tòng Vĩ là người mấy hôm trước đã giúp cô, và kéo Cố Thang Nguyên lại để đủ số lượng.
Còn chị đầu bếp thì chăm sóc bọn trẻ ở nhà nên không tới được.
Lẩu Uyên Ương bốc khói nghi ngút, một bên là ớt tiêu đỏ, bên kia là nước lèo trong veo. Trong không khí trò chuyện vui vẻ dĩa thịt và đồ chay được dọn ra.
Nước lẩu có mùi thơm hấp dẫn, hơi nóng bốc lên cùng mùi hương của ớt. Không biết sao trong đầu Tang Uyển Hề lại hiện lên khuôn mặt của Giang Hạo Lam, tên gia hỏa này nói mình thích ăn cay.
Cô có nên gọi anh ta tới không nhỉ?
Nhưng ngay sau cô liền lắc đầu, cô và Giang Hạo Lam…… Cũng không thân nhau lắm.
Hơn nữa chính anh cũng nói, bọn họ chỉ là tình cờ gặp nhau thôi, cô cũng không cần nghĩ nhiều.
Một nỗi buồn nhàn nhạt trong lòng cô.
Anh ta cũng…… Khá tốt, đối xử với cô cũng tốt.
Nhưng…… dù tốt hay xấu thì vẫn luôn giận cô.
Cô vẫn luôn cư xử tốt nhưng cô lại ghen tỵ với những người như Giang Hạo Lam.
Anh ấy tự do và không bị gò bó, luôn làm những việc mình muốn, và ít gặp những vấn đề khó.
Không giống cô…… Từ nhỏ đã bị hạn chế bởi các khuôn phép…… Áp lực rất lâu……
Haiz, nghĩ đến đâu vậy.
Tang Uyển Hề khẽ thở dài, cầm ly bia vừa mới được rót trước mặt nhấp một ngụm, vị cay nồng trong cổ họng, các giác quan được khai sáng, là cảm giác vừa mơ hồ vừa tỉnh táo.
Cô chớp mắt, nhìn thấy mọi người đang chơi trò chơi.
“Các cậu đang chơi gì vậy?” Tang Uyển Hề nghiêng người.
Đường Mính:
“Nói thật hay mạo hiểm, chơi không?”
Tang Uyển Hề xắn tay áo, lớn tiếng nói: “Chơi!”
Sau đó cô liền tham gia với bọn họ.
Quy tắc là khi chai rượu hướng tới ai người đó phải chọn nói thật hay mạo hiểm.
Trò chơi nói thật – mạo hiểm ngay ván đầu Tang mỗ đã trúng, cô vui vẻ chọn nói thật.
Sau đó không nói lời nào, cầm ly rượu trước mặt uống hơn nửa ly.
Cô có chút choáng váng, để ly xuống, phát hiện mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô.
Đường Mính: “…… Tớ còn chưa hỏi, cậu uống làm gì?”
Chúc Tòng Vĩ: “Cái này……”
Tang Uyển Hề sửng sốt: “Hả? Không phải là đến ai thì người đó uống rượu sao?”
Đường Mính: “Đó là những người không trả lời được mới uống.”
“…… Vậy cậu đặt câu hỏi đi”
“……”
Người đặt câu hỏi là Chúc Tòng Vĩ, anh hơi do sự, cuối cùng hỏi câu hỏi bình thường nhất.
“Điều em tiếc nuối nhất là gì?”
Năm tháng tươi đẹp, thanh xuân như hoa nở.
Học sinh thời đại học tiếc nuối nhất là không tỏ tình người mình thầm mến.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người.
“Ừn……” Tang Uyển Hề nghiêng đầu, vì vừa uống bia nên đầu cô có chút choáng, cô cố trả lời câu hỏi.
Cô vừa bẻ ngón tay vừa đếm: “Điều tôi hối hận nhất là khi còn nhỏ mình không học Taekwondo để đánh những đứa trẻ hư một trận, hối hận khi đi công viên trò chơi mà không chơi nhà ma vì sợ, hối hận vì không trộm giày cao gót của mẹ, hối hận vì không trèo tường ở phía sau trường học, hối hận vì đã không nhảy, hối hận vì đã bỏ qua lớp đại học, hối hận……”
Đường Mính giữa mày nhảy dựng, đột nhiên đè tay Tang Uyển Hề: “……stop!”
Mọi người đều nói: “Dừng ~”
“Mình còn tưởng là đang nói chuyện phiếm ~”
“Khiếp thật, Tang Uyển Hề. Cuộc sống của cậu thật buồn chán, những việc này cậu trước chưaa thử qua sao?!”
“Hiện tại chưa muộn, cậu có muốn nhảy Bungee không? Tháng trước tớ vừa đi, rất vui.”
Tang Uyển Hề: “…… Hức.”
Lúc sau lại chơi mấy hiệp, Tang Uyển Hề thừa dịp mọi người không chú ý liền uống vài ngụm, chờ Đường Mính phát hiện thì mặt cô đã đỏ bừng.
Đường Mính bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này uống say giống như một đứa trẻ.
Gần nửa đêm mọi người lần lượt rời đi, bạn cùng phòng phần lớn đều có người đưa về, Cố Thang Nguyên đã về từ sớm, vì thế người đưa Tang Uyển Hề là Chúc Tòng Vĩ.
–
Giang Hạo Lam ở văn phòng xử lý một chút việc, đứng ở cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy ánh đèn của cửa tiệm bánh ngọt, nhưng kỳ lạ là rèm cửa đang mở.
Anh nhìn một lúc rồi thấy có vài người từ trong tiệm bước ra.
Có thể là tụ tập với bạn bè, anh nghĩ thầm.
Lại không lâu sau, Tang Uyển Hề chậm chạp từ trong tiệm bước ra. Ánh đèn ở cửa tiệm bánh ngọt tắt đi. Ngay sau đó là một người đàn ông đi ra.
Tang Uyển Hề bước đi loạng choạng, người phía sau tiến lên đỡ cô.
Tang Uyển Hề nấc cục và xua tay: “Ai da, không cần đâu.”
Sau đó cô kiên quyết đi về phía trước.
Chúc Tòng Vĩ đuổi kịp cô, quan tâm nói: “Bây giờ quá muộn rồi, một mình em về không an toàn.”
Lúc này, bỗng nhiên từ xa có một giọng nói của nam sinh như đang tức giận.
“Tang Uyển Hề!” Anh gọi Tang Uyển Hề và bước nhanh tới.
Giang Hạo Lam nhìn về phía Tang Uyển Hề, khuôn mặt cô vốn đã trắng vì vừa uống bia nên đã đỏ ửng, đôi mắt hơi mê man, dáng vẻ ngây thơ, dường như cô không nhận ra anh.
Sắc mặt anh trầm xuống:
“Cùng tôi về nhà!”
Nói xong muốn kéo Tang Uyển Hề đi lại bị Chúc Tòng Vĩ cản lại.
“Bạn học này, cậu là……?”
Giang Hạo Lam nhấc lên mí mắt, nhìn liếc qua Chúc Tòng Vĩ, lạnh lùng nói:
“Tôi là hàng xóm của cậu ấy, tiện đường, không phiền anh đưa về.”
Tang Uyển Hề đột nhiên đẩy Giang Hạo Lam ra: “Cậu làm gì tiện đường với tôi?”
Giang Hạo Lam nghiến răng nói: “ Sao tôi không tiện đường với cậu?”
Tang Uyển Hề mơ màng nói: “Nhà cậu không phải…… không phải, hai chúng ta cũng không thân tới mức nói địa chỉ nhà với nhau……”
Giang Hạo Lam nhịn không được búng trán Tang Uyển Hề: “Cậu nói gì vậy?”
Chúc Tòng Vĩ nhìn về phía hai người, nhíu mày: “Tôi không yên tâm về cậu, vẫn để tôi đưa cô ấy về đi.”
Giang Hạo Lam liếc nhìn Chúc Tòng Vĩ: “Tôi cũng không yên tâm về anh.”
Tang Uyển Hề đẩy hai người ra, chống nạnh nói: “Đủ rồi, tự tôi có thể về nhà!”
“……”
……
Cuối cùng, hai người quyết định, cùng nhau đưa Tang Uyển Hề về nhà.
Giang Hạo Lam làm động tác vui lòng: “Tới rồi, cậu có thể về rồi.”
Chúc Tòng Vĩ ánh mắt phức tạp nhìn về phía Giang Hạo Lam, cuối cùng nhớ ra: “Cậu là người chạy xe moto hôm đó”
Giang Hạo Lam hất cằm, khiêu khích nói: “Đúng vậy, chính là tôi, cuối cùng là tôi đưa cô ấy về ký túc xá. Không nghĩ tới đúng không?”
Chúc Tòng Vĩ: “…… Cậu thật sự là hàng xóm của cô ấy?”
“Nếu không thì sao?”
“……”
Chú bảo vệ cầm đèn pin nói: “Này, hai người có vào hay không, người không liên quan thì không được ở lại!”
“Vào liền đây chú!” Giang Hạo Lam hướng vào phòng an ninh la lên.
Sau đó quay đầu hừ lạnh với Chúc Tòng Vĩ, đi lướt qua anh ta, kéo bím tóc của Tang Uyển Hề:
“Đi về thôi, hàng xóm.”
Chúc Tòng Vĩ: “………”
–
Giang Hạo Lam dắt Tang Uyển Hề vào tiểu khu, quay đầu lại nhìn thoáng qua. Không biết tên đó còn đang nhìn không, trong lòng anh muốn dựng ngón tay giữa với anh ta.
Trong lòng liền lại nghĩ như vậy cũng không tốt.
Vì thế kìm nén sự nóng nảy trong lòng
Tang Uyển Hề một lần nữa không phân biệt được đông tây nam bắc nên anh kéo tay cô.
Tay cô hơi lạnh, mảnh khảnh, mềm mại như hành lá.
“Sợ cậu đi không ổn, lại trượt chân ngã thì sao.” Giang Hạo Lam nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Cô gái đang say rượu rất ngoan ngoãn: “…… Ồ.”
Giang Hạo Lam quay đầu hỏi cô: “Nhà cậu ở tầng mấy, số nhà mấy?”
“……”
Thấy mặt cô đỏ không lên tiếng, Giang Hạo Lam uy hiếp nói: “Nếu cậu không nói, tôi sẽ dẫn cậu về nhà tôi.”
Anh nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, tôi cũng không có hứng thú với cậu……”
“……Lầu 6 số nhà 601.”
Giang Hạo Lam vừa lòng gật đầu: “Ừm, thật ngoan.”
“……”
Anh nắm tay Tang Uyển Hề đi luôn, cô gái vẫn luôn an tĩnh, hơn nữa anh nói gì chính là cái đó. Anh nghĩ so với bình thường thì Tang Uyển Hề đáng yêu nhiều.
Bỗng nhiên, cô hét lên, giọng như muỗi kêu, Giang Hạo Lam không nghe rõ, “Hả?”
“&@#¥”
Anh dừng lại, kề sát vào Tang Uyển Hề: “Cậu nói cái gì? Đau đầu sao?”