Đợi đến khi cậu lấy lại ý thức, cũng là bị ai đó lay tỉnh rồi.
Lâm Tiêu Dương vẫn chưa lấy lại toàn bộ chi giác, cậu miễn cưỡng mở hai mắt ra, lúc trông thấy khuôn mặt Lương Húc Nhiên, mới trừng lớn. Cậu nhanh chóng hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra trước đó, giãy mạnh ra khỏi ngực Lương Húc Nhiên để đứng lên.
"Em..." Lương Húc Nhiên nhìn động tác của cậu cũng bối rối, "Em không sao chứ?"
Lâm Tiêu Dương vẫn chưa hồi thần lại, cậu ngẩng đầu sững sờ, nhanh chóng chộp lấy di động nhìn thời gian. Sau khi thấy số 11:30 sáng loáng, chỉ cảm thấy một cỗ tức giận bay thẳng lên đỉnh đầu.
Tiếp đó cậu mắng 007 không chút do dự.
[ Ơ... Kí chủ. ] 007 yếu ớt mở miệng, [ Hiệu quả của vật phẩm trước đó tui với ngài đã nói qua ấy, có tác dụng phụ. ]
"..." Lâm Tiêu Dương đã chẳng buồn nói gì. Lương Húc Nhiên lúc này vẫn còn rất lo lắng đứng dậy, hắn nhìn Lâm Tiêu Dương đột nhiên có thể đứng thẳng người, "Làm sao vậy?"
"...Không sao." Lâm Tiêu Dương giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám biểu hiện ra trước mặt hắn. "Chỉ là vừa này... Không cẩn thận ngủ thiếp đi."
Lương Húc Nhiên lúc bấy giờ mới nhẹ gật đầu, bộ dáng gọi thế nào cũng không tỉnh trước đó của Lâm Tiêu Dương dường như lại hiến hắn không khỏi nhớ lại vài ngày trước. Cũng căn bản không chú ý tới hô hấp bình ổn của người trong lòng và khuôn mặt có chút hồng thuận hơn, căn bản không giống với dáng vẻ hôn mê.
"Chuyện kia... Anh giúp xong rồi?" Lâm Tiêu Dương hơi lúng túng, đau đớn kéo dài bỗng nhiên không cảm thấy gì, cũng khiến cậu có hơi không quen, cơ thể nhẹ nhõm một cách khác thường.
"Hửm." Lương Húc Nhiên đỡ cậu ngồi xuống xong, lúc này mới hỏi: "Có phải gần đây bớt đau hơn không?"
Lâm Tiêu Dương ngang ngược gật đầu.
"Vậy cũng phải chú ý nghỉ ngơi." Lương Húc Nhiên vừa liếc nhìn cửa tủ quần áo đang mở toang, rõ ràng bên trong từng có dấu viết lục lọi, cũng không nhịn được nhíu mày, "Em... Định ra ngoài?"
"...Cũng không." Cậu đang thầm khổ não, mười điểm tích lũy vừa dùng, bản thân đang muốn hành động lại bị sự việc này ảnh hưởng, đoán chừng cũng chẳng khác gì uổng phí.
"Bây giờ em đi đâu cũng không tiện, cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi." Lương Húc Nhiên mày nhíu chặt, trầm mặc một lúc lâu rồi lại nói tiếp: "Nếu em thật sự muốn đến chỗ nào, anh có thể đưa em đi."
Lâm Tiêu Dương nghe được câu trả lời vô cùng trịnh trọng của hắn, lại mơ hồ cảm giác hiếm có khó tìm.
Ma xui quỷ khiến, cậu ngước mắt hỏi: "Anh đang lo lắng cho em phải không?"
"Đúng vậy."
Đối mặt với câu trả lời của người đàn ông tựa như chẳng mang theo bất luận một chút do dự nào, đáy mắt vốn phải mang đầy khinh thường và phẫn uất kia, lúc này lại có vẻ vô cùng nghiêm túc, chẳng hề lay chuyển.
Lương Húc Nhiên chắc hẳn thấy được rõ ràng vẻ giật mình của cậu, hắn hơi ngượng ngùng rời mắt, bỏ lại một câu nhắc nhở cậu nghỉ ngơi, rồi quay người đi ra khỏi phòng.
Cậu vẫn co quắp trên giường, đương lúc phẫn hận vì lãng phí vật phẩm, cơn buồn ngủ kia lại một lần nữa cuốn theo tất cả.
Dù sao cũng không thoát được. Lâm Tiêu Dương giờ đã chẳng sợ gì, không bằng tranh thủ vật phẩm còn tác dụng mà ngủ thêm một lúc.
Một giấc ngủ này cũng đủ lâu, tới gần tối, cậu lại bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Cầm lên xem, trên màn hình lại là ba chữ "Lâm Hân Nhiên" to đùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT