"Được."

Ngoài dự liệu của cậu, Lương Húc Nhiên lúc này dường như chẳng do dự chút nào, vẫn như cũ để cậu dựa vào ngực mình. Hắn đưa tay đỡ lưng cậu, để nhiệt độ nóng bỏng lại một lần nữa truyền tới người cậu.

[ Tích ~ ]

Thanh âm 007 lại vang lên, Lâm Tiêu Dương nghe được mà tưởng như da đầu sắp nứt ra.

"Tốt hơn hết là mày nên có chuyện."

[ Tui chắc chắn là có chuyện rồi! ] 007 rất phẫn nộ, tiếp theo sau đều là tức giận, [ Độ hảo cảm thêm 3%, trước mắt là 27%. Còn kém 33% so với tiêu chuẩn, cái này thì không sao mà? ]

"Ơ?" Lâm Tiêu Dương lúc này hoàn toàn giật mình, "Sao bây giờ tự nhiên thấy mày được việc thế?"

007: blah blah blah blah??

Có điều sau đó Lâm Tiêu Dương cũng không có rảnh để để ý đến nó.

Vì Lương Húc Nhiên đã đưa tay ôm lấy thân thể cậu, mặc cho cậu chôn trong lồng ngực hắn. Hai người lúc đó là lần đầu tiên có một cái ôm đúng nghĩa, lại khiến cậu hơi không biết phải làm sao.

007 vừa mới bị chọc tức chết, lúc này lại hưng phấn lên, [ Kí chủ ngài ngây người ra đó làm gì? Ngài ôm lại hắn đi! Ôi ôm lai đi!! ]

Lâm Tiêu Dương lúc này mới run rẩy giật giật cánh tay, ôm lấy thân thể Lương Húc Nhiên. Dường như đang vô thức đáp lại, đầu óc cậu trống rỗng.

Khó có được một lần không bị móc mỉa, 007 vô cùng không quen mà ngẩn người, phảng phất như một quần chúng nhân dân bình thường hóng drama, [ Này là được rồi mà! ]

Lâm Tiêu Dương nghe nói líu ríu trong đầu, lúc này cũng lười sửa lại.

"Gần đây... Có phải em ăn không ngon không?" Cậu nghe thấy giọng nói Lương Húc Nhiên vang lên bên tai, "Bây giờ bệnh của em nghiêm trọng như vậy, thực sự ăn không vô..."

"Không sao, em không sao." Lâm Tiêu Dương dựa vào vai hắn, lắc đầu, "Chỉ là gần đây bệnh nặng hơn một chút, qua mấy ngày là ổn."

Lương Húc Nhiên không nói tiếp, chỉ là cánh tay đang ôm cậu không ngừng siết chặt, giống như muốn giam cầm cậu trong lồng ngực.

Ai cũng không tiếp tục mở miệng, hai người tiếp tục ở giữa bầu không khí đột nhiên lặng yên. Lâm Tiêu Dương lại không hiểu sao hiếm khi cảm thấy an tâm, nó giống như... là cảm giác chưa từng xuất hiện kể từ khi cậu đi vào thế giới này.

Khoảng thời gian mấy tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mỗi ngày anh đều canh cánh nỗi sợ hãi và hồi hộp, lại có chút tham luyến sự ôn hòa của Lương Húc Nhiên lúc này.

Giờ này khắc này, 007 dùng góc nhìn của thượng đế nhìn hai người, nếu nó có thể có khuôn mặt và biểu cảm, hiện tại nó chắc chắn sẽ đăm chiêu ủ dột nhìn chằm chằm thanh tiến độ muốn sáng lại không muốn sáng nào đó, hận không thể trực tiếp tự mình đi lên động thủ.

Nghĩ rồi lại nghĩ, nó vẫn chỉ là đoạn số liệu hèn mọn, chỉ có thể tủi thân tiếp tục đợi ở trong đầu Lâm Tiêu Dương. Nhìn hai người không gần đủ rồi, nó mới yếu ớt mở miệng gợi ý một câu: "Kí chủ, ngài nhân cơ hội này tiếp tục đi mà ~"

"Câm miệng." Lâm Tiêu Dương chẳng muốn nghe thấy giọng nó chút nào. Cảm giác đau đớn đè nén lúc trước giờ khắc này như được hóa giải phong ấn, từng tia sắc nhọn xâm chiếm cứ thần kinh cậu. Cậu nỗ lực đè nén tiếng rên tỉ trong yết hầu, mà xuống một giây, đã nghe thấy Lương Húc Nhiên mở miệng hỏi.

"Ban đầu em giấu diếm anh, cũng bởi vì..."

Hắn không nói tiếp, mà cảm giác được người trong ngực bỗng nhiên cứng đờ, vội vàng buông lỏng lực tay, nhìn Lâm Tiêu Dương vì đau đớn mà sắc mặt lại trắng bệnh. Đáy mắt hắn bỗng mang một vẻ kinh hoảng, trong lúc nhất thời lại có chút luống cuống tay chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play