Dưới tình thế cấp bách, cậu chỉ có thể lại chọt chọt 007 trong đầu: "Còn đó không?"

007 hồi đáp rất nhanh, ngữ khí lại khiến Lâm Tiêu Dương như thấy được một chút trầm thấp và thương cảm, lần đầu tiên thấy nó không luyến láy, còn khiến cậu có chút không quen. [ Kí chủ làm sao thế. ]

Lâm Tiêu Dương còn đang tính chất vấn nó, làm một hệ thống sao còn thiết lập tâm trạng đầy đủ như vậy, lại nghe 007 hỏi một câu: "Lúc cần thì gọi sau đó lại đuổi đi, tui đúng là một công cụ bi thương mà."

"..." Lâm Tiêu Dương bất đắc dĩ. "Đừng có bô bô mấy thứ vô dụng nữa, mày xem giúp tao những loại thuốc này một chút, tao có uống được không?"

"Tất nhiên là không thể ạ." 007 dường như lập tức trả lời, căn bản không cần suy nghĩ, "Vì tui nhìn ra tình trạng cơ thể trước mắt của kí chủ, biết đâu cơ bản không thể ăn hay uống bất cứ thứ gì một cách bình thường ấy ~ "

Lâm Tiêu Dương lúc này muốn nổ cả đầu, "Mày nghĩ sao?"

[ Tui nghĩa là... Với cơ thể hiện tại của kí chủ, uống thuốc sẽ giống với lúc trước ăn cơm, sẽ xuất hiện phản ứng bài trừ mãnh liệt. ] 007 giải thích, [ Cho nên như vậy nè, dù uống vào cũng không sao ~ nhưng ngài vẫn ăn không vô rồi ~~]

"Tao..." Lâm Tiêu Dương miễn cưỡng mới khống chế được xúc động chính mình lại muốn hỏi thăm cả nhà nó, Lương Húc Nhiên nhìn biểu cảm của cậu thay đổi có hơi khó hiểu, "Em làm sao vậy?"

Lâm Tiêu Dương vội vàng hoàn hồn trong một giây, "Em... Không sao ạ."

"Vậy vừa nãy em..."

"À." Lâm Tiêu Dương mặt không đổi sắc tim không đập nói: "Em đau."

Đau là thật đau.

Lương Húc Nhiên thấy thế, dường như tay đang cầm hộp thuốc cũng cứng lại, sau một lúc lâu mới nói: "Trước tiên cứ uống thuốc uống đi."

Lâm Tiêu Dương quay đầu thoáng nhìn hắn, bình bình lọ lọ gì cũng có, cậu hơi sợ hãi nuốt nước miếng, ngẩng đầu hỏi: "Phải uống hết à?"

"Cũng gần như vậy, vừa nãy anh có xem qua sổ khám bệnh, mấy loại này cần sử dụng mỗi ngày." Lương Húc Nhiên nói, vẫn không quên cho đưa cho cậu.

"Vậy..." Lâm Tiêu Dương còn muốn nói gì đó, người kia đã đưa một loạt nước thuốc đến trước mặt cậu.

Lâm Tiêu Dương liếc nhìn thuốc trước mặt, lại nhìn thoáng nhìn Lương Húc Nhiên. Cuối cùng vẫn nhớ lại những gì 007 mới vừa nói, đột nhiên cảm thấy... Bản thân đã không còn đường lui.

Cuối cùng vẫn chỉ có thể cắn răng nhắm mắt lại, dù sao 007 cũng đã nói chính cậu ăn không nổi nữa, vậy cùng lắm thì ăn rồi lại nôn vậy. Tiện thể xem có thể hoàn toàn khiến Lương Húc Nhiên từ bỏ ý muốn ép cậu uống thuốc.

Chỉ là cậu không ngờ, cảm giác buồn nôn kia tới nhanh như vậy.

Một ngụm nước vừa mới trút xuống viên thuốc, còn chưa kịp uống viên thứ hai, dường như đau đớn trong dạ dày đã trực tiếp tăng lên, một loại đau đớn kịt liệt từ trước đến bay chưa từng có trực tiếp khiến cậu không kiềm chế được ho mạnh, cùng lúc đó cậu không tự chủ được đẩy chén nước trên tay Lương Húc Nhiên, cúi đầu sặc ra một miệng máu.

Viên thuốc vừa nãy, lăn lộn trong một vũng máu, không khỏi trông vô cùng dữ tợn.

Lâm Tiêu Dương thì cảm thụ rất lad chân thực, cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong.

Lương Húc Nhiên thấy vậy cũng luống cuống, hắn đưa tay đỡ lấy cậu, nửa ngồi xổm trên mặt đất chế trụ bờ vai cậu, trong bờ mi hắn tràn đầy lo lắng, "Em sao thế?"

Đến sức để lắc đầu Lâm Tiêu Dương cũng không còn.

Cậu chỉ cảm thấy trận đau đớn này giống như muốn xé toạc cả cơ thể cậu từ bên trong, đau đến cả người bắt đầu co giật.

Lương Húc Nhiên thấy thế cũng không dám cho cậu uống tiếp, đặt chén nước qua một bên, vội vàng đứng dậy đỡ thân thể cậy tựa vào gối dựa phía sau. Lâm Tiêu Dương vẫn còn vô thức cuộn mình lại, gắt gao đè chặt dạ dày, sắc mặt thậm chí so với trước đó còn tái nhợt hơn mấy phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play