Lâm Tiêu Dương thật vất vả mới ho chậm lại được, có chút chật vật dùng mu bàn tay lau đi vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu liền bắt gặp Lương Húc Nhiên trên mặt tràn đầy thần sắc khẩn trương, khiến cậu hơi sững sờ.

"Em......" Lương Húc Nhiên ánh mắt từ chỗ máu đỏ kia chuyển đến trên mặt cậu, "Em rốt cục thế nào rồi?"

"Không có việc gì." hơi thở Lâm Tiêu Dương mỏnh mang như dây tóc, mất sức nằm trên giường, "Xuất huyết dạ dày mà thôi, bệnh cũ."

"Xuất huyết dạ dày?" Chân mày Lương Húc Nhiên nhíu càng sâu, nhìn bộ dáng Lâm Tiêu Dương giờ phút này vô cùng suy yếu lại chật vật đến cực điểm, trong lòng không biết vì sao đột nhiên có chút cảm giác khó chịu, "Tôi đưa em đến bệnh viện."

"Không cần, thật sự không cần." Lâm Tiêu Dương vội vàng từ chối, không còn kịp phản ứng với việc Lương Húc Nhiên bất thình lình quan tâm, trong đầu nhanh chóng tìm được lí do thoái thác: "Đến bệnh viện cũng chỉ đơn giản là vài cái làm kiểm tra thôi, đều đã thành cái dạng này, đi cũng không có ý nghĩa gì." Giãy dụa bò dậy nói, cả người cơ hồ đều là run run rẩy rẩy, nhìn ga giường vừa mới thay đổi lại lần nữa bị nhiễm bẩn, tâm trạng tự nhiên trùng xuống, thở dài.

Lương Húc Nhiên thấy thế vô ý thức đỡ lấy thân thể cậu, cảm giác lạnh buốt một mảnh, làn da tái nhợt bệnh trạng cơ hồ đã đem nhiệt độ cơ thể đông kết ở bên trong, khiến Lương Húc Nhiên trong lòng lại quặn thắt.

"Em cũng đã thành cái dạng này, cũng đừng di chuyển." Hắn cũng được coi như là nhu hòa đỡ Lâm Tiêu Dương vịn ngồi xuống, "Bị khi nào?"

"Bệnh cũ." Lâm Tiêu Dương khóe miệng cong cong, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, "Không phải anh...... đi bệnh viện sao?"

"Trở về lấy đồ." Lương Húc Nhiên ánh mắt vẫn như cũ dừng trên người cậu, "em......"

"Em không sao mà, nhịn một chút là đỡ ngay." Lâm Tiêu Dương rủ mắt, nửa gương mặt giấu ở bóng tối nhìn không ra biểu cảm. "Cũng đã nhiều năm như vậy, quen rồi, không có gì to tát."

Lương Húc Nhiên nghe thấy cậu nói như vậy không khỏi buồn bực trong lòng, cảm xúc không tên điên cuồng lan tràn dưới đáy lòng, há hốc mồm, lại chẳng thể nói ra dù chỉ một câu.

"Anh...... Còn chưa đi sao?" Lâm Tiêu Dương phát hiện người này không hề có ý định rời đi, mang theo nghi hoặc ngẩng đầu nhìn một chút.

"Em muốn để tôi đi?"

"Không phải." Lâm Tiêu Dương vội vàng phủ nhận, "Em sợ chậm trễ thời gian của anh."

Lương Húc Nhiên nhíu mày trầm mặc một lát, mới hỏi một câu: "Rất khó chịu sao?"

Lâm Tiêu Dương hơi kinh ngạc, ngẩng đầu cười với hắn một cái, "Cũng không có gì, nhiều năm như vậy rồi...... Khục!"

Cậu vô thức che miệng lại, máu tươi lại thuận theo khe hở tràn ra ngoài. Rõ ràng mới bình thường một hồi, giờ lại dâng thêm một làn sóng đau đớn kịch liệt, cậu hiện tại đã không khống chế nổi lung lay mà ngã xuống một bên, lại bị Lương Húc Nhiên vững vàng đỡ lấy.

Bên tai mơ hồ truyền đến cậu giọng điệu lo lắng vô cùng: "Em rốt cục thế nào rồi?!"

Lâm Tiêu Dương cương quyết muốn mở miệng nói không có việc gì, nhưng há miệng cũng chỉ có thể phát ra tiếng kêu đau đớn cùng nghẹn ngào giống như cổ họng bị đè nén, máu tươi thuận theo bên môi trượt xuống, nhỏ xuống chếc áo choàng tắm màu trắng của bản thân.

Tại sao lại

Làm bẩn y phục rồi......

Lâm Tiêu Dương không đúng lúc nghĩ đến, giọng nói của 007 trong đầu đột nhiên vang lên, thậm chí còn mang theo chút vội vàng.

【Ký chủ! Phát hiện tình trạng thân thể của ngài đang cực kỳ nguy hiểm! Làm ơn suy nghĩ tìm hướng giải quyết!!】

"Ngoại trừ dùng điểm tích lũy, còn có thể còn biện pháp nào?" Lâm Tiêu Dương từ trong đầu trả lời, mặc kệ như thế nào...... Tao cũng chẳng giấu được đi.

【Đạo cụ 'Phụ trạng thái về không' Có thể tạm thời trợ giúp ngài khôi phục bình thường, nhưng chỉ có thể giải trừ lần này. Ngài có muốn sử dụng mười điểm tích lũy để mua?】

Lâm Tiêu Dương thực sự không chịu nổi việc bị tra tấn, đành phải lựa chọn mua. Đau đớn trong nháy mắt giảm bớt cho đến biến mất, cậu mới đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play