Lâm Tiêu Dương đột nhiên gọi tên, lúc này bị giật mình, thầm nghĩ đây thật là cái câu hỏi chí mạng.
Thật ra thì cậu cũng muốn theo ý các trưởng bối, chỉ sợ chính mình còn chưa kịp nói gì, Lương Húc Nhiên đối với mình hiểu lầm càng sâu, rửa cũng rửa không sạch.
Nhưng nếu không nói như vậy... Ngược lại cũng có vẻ như cậu không tôn trọng trưởng bối gì đó, dường như càng khó hơn.
Lâm Tiêu Dương càng xoắn xuýt, lại cảm thấy việc này càng thêm nặng nề, quan trọng vẫn là tăng độ hảo cảm của mục tiêu Lương Húc Nhiên.
"Con nghĩ... Kết hôn là chuyện của hai người mà, cho nên..."
Cậu có chút chột dạ nhìn sắc mặt Lương Húc Nhiên, "Con thì lúc nào cũng sẵn sàng, chủ yếu vẫn phải hỏi ý anh ấy."
Khương Phương nghe vậy, căm hận trong đáy mắt nặng thêm mấy phần.
Mà Lâm Hân Nhiên, hoàn toàn không để ý đến cục diện bên ngoài, dù cho Khương Phương có giận dữ kéo tay áo nó, khiến nó vội vàng mở miệng nói mấy câu, nó cũng khó có được một lần rời mắt khỏi điện thoại, phản ứng đầu tiên là xem thức ăn đã được dọn lên bàn chưa.
Nhìn thấy không có, vẻ mặt lại càng không hiểu nhìn Khương Phương: "Mẹ tum con làm gì?"
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Khương Phương so với ngáp phải ruồi trông còn khó coi hơn.
Mẹ Lương thấy thế cũng hơi nhíu mày, nhìn con bé mới đó đã lại cắm mặt vào di động, Lâm Hân Nhiên một chút lễ phép cũng không hiểu, lại quay đầu nhìn Lâm Tiêu Dương, thầm nghĩ cùng một gia đình, đứa nhỏ lớn lên cũng khác nhau quá?
Cuối cùng, vẫn là Lương Minh phá vỡ cục diện lúng túng, "Nhà chúng tôi từ trước đến giờ đều nghe theo ý đứa nhỏ này, huống chi kết hôn là chuyện chung thân đại sự, càng phải để bọn nhỏ tự mình làm chủ."
Dừng một chút, lại nhìn về phía Lâm Tiêu Dương, "Tiêu Dương đã nói như vậy, thì hoàn toàn theo ý bọn trẻ đi, mấy trưởng bối chúng ta, hay đừng nên xen vào việc này."
Lâm Tiêu Dương cúi đầu không nhìn sắc mặt Khương Phương, ánh mắt nóng rực phảng phất muốn soi cậu ra mấy cái lỗ thực sự khiến cậu không cách nào lờ đi, dường như chẳng cần nhìn, vẫn có thể biết rõ dáng vẻ Khương Phương lúc này.
Lâm Hân Nhiên còn hoàn toàn ở ngoài cuộc, chẳng e rè gì vẻ khó coi của Khương Phương, thậm chí mọi người gì nó cũng không quan tâm, nhìn thời gian đã vừa đủ, trên bàn vẫn còn trống không, không nhịn được quay đầu hỏi Khương Phương một câu, "Mẹ, chúng ta hôm nay không phải tới để ăn cơm à?"
Khương Phương thì sắc mặt âm trầm, lúc này bị nó hỏi một tí, lại càng hơn đen cả đáy nồi.
Ngay cả ý cười trên mặt mẹ Lương cũng cứng đờ, nhìn trong ánh mắt Lâm Hân Nhiên cũng không phải nói đùa, cuối cùng cũng lại lúng túng. Cười một tiếng, "Hân Nhiên đang sốt ruột à? Nếu vậy thì gọi viên phục vụ mang rau ăn kèm ra trước đi."
Vẻ mặt Khương Phương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thế nhưng lúc này còn không thể biểu hiện ra quá mức rõ ràng, chỉ có thể cũng gượng cười đáp lại: "Ngại quá, con bé này bình thường trong nhà cũng để bị tôi và anh trai nó chiều thành hư rồi, cái này không nói lễ phép... Để tôi về nhà nhất định phải dạy nó một trận."
Lâm Hân Nhiên vẫn chẳng chút cảm nhận được chính mình mới vừa làm chuyện không bình thường, nghe thấy Khương Phương trách cứ đến đây nó còn bĩu môi, mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Sắc mặt Lương Húc Nhiên lại cũng không dễ nhìn như vậy nữa.
Quay đầu nhìn Lâm Tiêu Dương một chút, đã thấy người này vẫn hoàn toàn chẳng có biểu tình gì, nghe thấy Lâm Hân Nhiên lời không biết lễ phép như thế, cũng không có mở miệng răn dạy gì. Lại một liên tưởng đủ loại chuyện cũ của cậu... Vô thức cảm giác được chỉ sợ Lâm Tiêu Dương ở nhà Lâm lớn lên cũng không dễ dàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT