Xứng đôi

Đơn thuần lạnh lùng bị què chân lớn tuổi công (Tạ Từ Xuyên) X Ấm áp dịu dàng song tính xinh đẹp thụ (Trầm Lạc).

Cuộc hôn nhân giữa tuyển thủ Tạ Từ Xuyên và Trầm Lạc rất nổi tiếng, họ luôn là đại diện tiêu biểu của cặp phu phu ân ái.

Một người tuấn tú một người xinh đẹp, một người lạnh lùng một người ấm áp, một người lắm tiền một người nhiều tài.

Rất xứng đôi!

Nhưng thực tế, từ lâu cặp đôi kiểu mẫu này chỉ ở trên danh nghĩa.

Mọi người có tin được không? Kết hôn ba năm, hai người còn chưa ngủ chung một phòng.

Trong một lần im lặng dùng bữa tối như thường lệ, trên bàn cơm thỉnh thoảng có tiếng dao nĩa va chạm, cả căn phòng rộng lớn vừa lạnh lẽo lại vừa trống trải.

Chờ cho người nọ lau tay sau khi dùng bữa xong, Trầm Lạc nhẹ giọng nói: “Tạ tiên sinh, tôi về phòng trước đây.”

“Ừm.” Âm thanh rét lạnh không mang theo chút cảm xúc, thản nhiên đáp.

Sau đó, cậu im lặng rời đi, im lặng vào phòng, im lặng nằm xuống.

Ngón tay Trầm Lạc vô thức chạm qua bụng dưới và trước ngực, khẽ mím môi, trong mắt xẹt qua một tia buồn bã.

Tạ tiên sinh, Tạ Từ Xuyên.

Anh là thiên chi kiêu tử, là người cầm quyền của nhà họ Tạ, được vạn người chú ý, mà bản thân cậu chỉ là một nhà nghiên cứu sinh học nhỏ nhoi.

Còn có… Cơ thể quái dị này.

Sao có thể xứng đôi với anh được.

Ngoài phòng, cạnh bàn ăn.

Tạ Từ Xuyên xoa nắn đôi chân không cảm giác của mình, ánh mắt hơi trầm xuống.

Trầm Lạc quý giá như vậy, sao có thể để một kẻ tàn phế như anh hủy hoại.

Việc anh có thể làm bây giờ là bảo vệ tốt cho em ấy, để em ấy ở bên cạnh mình, dốc lòng đối đãi thật tốt, thật tốt.

Bóng đêm mê hoặc, sao trời hơi say, đêm nay, có thứ gì đó lặng lẽ biến hóa.

Mở to mắt lần nữa, Trầm Lạc phát hiện bản thân đang nằm trên một cái giường lớn rải đầy cánh hoa, trong phòng tràn ngập mùi hương trong veo, mà bên cạnh là người chồng đã kết hôn ba năm của cậu.

Quần áo của hai người đều bị cởi ra, trần trụi đối diện nhau.

Trầm Lạc theo bản năng che đi hạ bộ và ngực của mình, lại phát hiện ra xúc cảm không đúng!

Cậu liều mạng che giấu thứ gì đó vốn không có, cậu đang có một cơ thể mà con trai bình thường nên có.

Lại nhìn sang bên cạnh, trong đôi mắt sâu xa của Tạ Từ Xuyên cũng xẹt qua một tia kinh hỉ tương tự như cậu.

Nằm ở gối bên cạnh là người trong lòng của mình, cậu cũng đã trở thành người bình thường.

Đây nhất định là mơ.

Bỗng nhiên, cơ thể cậu bắt đầu nóng lên, mềm nhũn không chút sức lực, nhìn con ngươi sâu thẳm của người nọ.

Dù sao cũng chỉ là mơ, cũng do cậu thương nhớ, coi như hoàn thành mong muốn của mình đi.

Cậu dè dặt vươn tay đè lại bả vai của Tạ Từ Xuyên, rồi nhẹ nhàng hôn xuống một cái.

Tiếp theo, giường bắt đầu rung động, lăn lộn phóng túng, tình cảm hòa quyện vào nhau…

Ngày hôm sau tỉnh lại, tất cả trở về trạng thái ban đầu.

Cậu vẫn là người quái dị kia.

Mở cửa ra, hai người đối diện nhau, trong mắt đều có chút tiếc nuối cùng buồn bã.

Đó cũng chỉ là mơ.



Biên tập: Ngọc Anh

Chỉnh sửa: Nina

Lại không ngờ đêm nào cũng mơ thấy giấc mơ này.

Bọn họ tỉnh lại ở hai nơi khác nhau, cùng làm những chuyện yêu thích.

Cứ như vậy, ban ngày bọn họ tôn trọng nhau như khách, đêm đến lại triền miên quấn lấy nhau trong mơ.

Trầm Lạc nhiều lần bị người nọ bắt phải nói những lời xấu hổ, nên một tháng sau, khi mở cửa ra, bất giác gọi một tiếng: “Anh Từ Xuyên.”

Cả hai người đều sửng sốt.

Nhưng rất nhanh, Trầm Lạc đã phản ứng lại, vội vàng giải thích: “Tạ tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không nên gọi ngài như vậy.”

Đáy mắt Tạ Từ Xuyên hiện lên ánh sáng nhỏ vụn, thấp giọng nói: “Không, sau này cứ gọi như vậy đi, tôi thích.”



Lại lần nữa có biến cố xảy ra, là vào một buổi tối nọ.

Tạ Từ Xuyên bị ngã trong phòng tắm.

Trầm Lạc lập tức chạy vào, đỡ anh dậy.

Cơ thể hoàn mỹ với những đường cong này, cậu rất quen thuộc với nó, hàng đêm luôn khiến cậu run rẩy nhấp nhô không ngừng.

Nhưng có chút khác biệt.

Bên trên đùi phải, có một vết sẹo dữ tợn.

Thấy cậu nhìn qua, Tạ Từ Xuyên che kín vết sẹo, âm thanh trong trẻo lại lạnh lùng: “Tiểu Lạc, đừng nhìn, xấu lắm.”

Tiểu Lạc?

Trầm Lạc sửng sốt, chỉ khi ở trong mơ, người này mới gọi cậu là Tiểu Lạc.

Chẳng lẽ, không chỉ có mình cậu mơ thấy?

Không suy nghĩ quá nhiều, cậu trực tiếp quỳ xuống, ngón tay nhẹ nhàng sờ vết sẹo, sau đó dịu dàng hôn.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt phức tạp của người đàn ông, cong môi cười: “Anh Từ Xuyên, nó không hề xấu. Mỗi một chỗ trên cơ thể anh, em đều thích, chỗ này cũng vậy.”

Tạ Từ Xuyên kéo cậu lên, hai mắt đối diện nhau: “Tiểu Lạc, có phải mấy ngày nay em đều ở trong mộng?”

Trầm Lạc gật đầu.

Sau đó, cậu lập tức bị kéo vào bồn tắm lớn.

Nụ hôn vừa thô bạo vừa vội vàng, cả hai cứ thế đắm đuối quên mình.

Thẳng cho đến khi cởi quần áo, thân thể lạnh lẽo, lúc này Trầm Lạc mới nhận ra điều gì đó.

Cậu đột nhiên lùi lại, che kín hai nơi trên cơ thể.

Nhưng không kịp nữa rồi, Tạ Từ Xuyên đã đưa tay chạm vào, bầu ngực cùng nhũ hoa.

Hốc mắt Trầm Lạc đỏ lên, không dám nhìn anh, cúi đầu: “Anh Từ Xuyên, đừng nhìn em, em là quái vật, là quái vật…”

Tạ Từ Xuyên vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ bỏ tay cậu ra, giống như cậu vừa hôn vết sẹo kia, anh nhẹ nhàng hôn hai nơi quái dị của cậu.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông lộ ra một nụ cười, đáy mắt như biển sâu im lặng nhìn cậu: “Anh là tàn, em là khuyết, chúng ta đều không hoàn mỹ. Nhưng em nhìn xem, như vậy không phải rất xứng đôi sao?”

Trầm Lạc nín khóc, mỉm cười, tiến lên ôm lấy anh: “Phải, rất xứng đôi.”



Sau đó, tấm gương phu phu của nhà họ Tạ giàu có ngày càng trở nên ân ái. Mỗi lần ra khỏi cửa chính là ác mộng của những con cẩu độc thân.

Ai thấy cũng không khỏi cảm thán một câu ——

“Đôi trẻ này, quả thật rất xứng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play