*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lễ khai máy phim "Thanh Sơn nên biết ta" được ấn định cử hành lúc 9h20 sáng.

Từ sau khi có thông báo chính thức, bộ phim này chưa từng hạ nhiệt, chưa đến chín giờ sáng đã có rất nhiều nhà báo đến đợi ở trường quay, chỉ để có thể chiếm được vị trí tốt, chụp những tấm hình đẹp nhất.

Fans cùng fansite các nhà cũng không thể vắng mặt, dùng các đặc chiêu chiếm được vị trí trên cao, goods tiếp ứng chất đầy trường quay, trông vô cùng náo nhiệt.

Sau khi lên xe Tô Ly ngáp không ngừng miệng, hôm nay không có cảnh diễn của cậu, không cần đến sớm trang điểm, chỉ cần đến trường quay trước lễ bấm máy một lúc là được.

Lý do cậu buồn ngủ như vậy là vì hôm qua sau ăn cơm xong về phòng thì đã gần 11 giờ rồi, bởi vì ăn khá no, nên cậu uống viên tiêu hóa xong thì đi lại xong phòng gần một tiếng mới dám nằm xuống.

* 健胃消食片: một loại thuốc tiêu hóa, bên đó tui hay thấy trẻ em uống, ăn như mấy viên C cũng được luôn.

Sáng sớm khi Trương Thụy Y tới gọi cậu dậy, cô thấy mặt Tô Ly sưng phồng lên, bèn vội vàng lấy túi đá chườm lên mặt cậu, giúp cậu tỉnh táo lại tiêu sưng. Túi đá lạnh khiến Tô Ly phải giật nảy cả mình, nhưng cậu vẫn vô thức giữ lấy túi chườm, hẳn là lý trí đã tỉnh táo trước cảm xúc một bước rồi.

"Vẫn còn hơi sưng đó." Trương Thụy Y chuẩn bị xong, cô lấy hai miếng hạ sốt từ trong túi ra đặt lên trên má Tô Lý, cậu đã tạo hình xong rồi nên không thể dán thẳng lên mặt được.

Tô Ly lơ đãng nói: "Hôm nay cũng đâu có cảnh của em."

"Nhưng vẫn phải chụp ảnh mà!" Trương Thụy Y lòng đau như cắt: "Nhiều người nhìn như vậy, mặt cậu lại sưng tướng lên thế."

Tô Ly rất muốn nói là mình thì đáng là bao, Phó Mịch, Lê Hựu Nam và Trịnh Thi Dật đều ở đấy, làm gì còn ai để ý tới cậu, nhưng nghĩ đến hôm qua gặp được hai cô gái ở cửa khách sạn, cậu lại nghĩ, chắc vẫn có người để ý nhỉ?

Tô Ly vừa đi tới trường quay đã nghe thấy những tiếng hét chói tai, cậu sững ra, quay đầu lại thì thấy Phó Mịch đang từ phía sau tới.

Phó Mịch khoác áo bào màu xanh nhạt, tôn lên dáng người vai rộng eo thon khiến anh trông càng anh tuấn đoan trang hơn, vạt áo cùng thắt lưng đều được điểm xuyết bằng những đường thêu chỉ vàng kim, trông vừa phú quý vừa tiêu sái, cây quạt xếp phong thủy trên tay khiến hắn còn phong hoa hơn, ngón tay trắng muốt chỉ cần khẽ di chuyển thôi đã kéo theo cả tràng dài tiếng hét.

Người này thật sự rất đẹp.

Tuy rằng biết lâu rồi, nhưng khi đối mặt với Phó Mịch ở khoảng cách gần như vậy, hắn vẫn khiến Tô Ly cảm nhận được sự khác biệt hoàn toàn.

"Sao vậy?" Phó Mịch nhìn sang Tô Ly đang đứng hình, không hiểu vì sao hôm nay đứa nhóc này lại nhìn mình dịu dàng như vậy, chẳng lẽ đây là ăn của người rồi thì miệng phải mím hả?*

Nguyên văn: 吃人嘴短 – nghĩa đại khái là ăn của người rồi thì phải hành xử cho phải phép.

"Quên gì à?"

"Không có." Tô Ly hồi thần lại, lui về sau một bước, nhường đường cho Phó Mịch: "Anh Phó, chào buổi sáng."

Phó Mịch cười cười: "Chào buổi sáng, đi cùng nhau đi."

"Vâng."

Lý Húc thấy Phó Mịch đến bèn vội vàng bảo hắn đứng vào trung tâm, Tô Ly lại ngoan ngoãn đứng sang bên rìa, chuyện người nào nên đứng ở đâu tất nhiên cậu cũng hiểu rõ, tuyệt đối không thể mới nói chuyện với Phó Mịch vài câu mà đã đứng vào giữa với hắn được.

Đứng bên trái Phó Mịch là đạo diễn Lý Húc, bên cạnh Lý Húc là Lê Hựu Nam đã tạo hình xong.

Đường Thư Trúc do Lê Hựu Nam thủ vai là con trưởng của đại tương quân uy vũ, chính trực cởi mở, thêm vào nụ cười của anh thì lại càng rực rỡ hơn.

Bên phải Phó Mịch là nữ chính Trịnh Thi Dật, cô mặc bộ cung trang lộng lẫy, xinh đẹp không sao tả nổi, đứng cạnh Phó Mịch tạo nên khung cảnh một xanh nhạt một vàng tơ, quả thật vô cùng hài hòa.

Các nhà báo đứng chờ sẵn nhanh chóng ấn chụp không ngừng, họ đều hiểu rõ, hôm nay đã có bài hot rồi.

Hôm nay Đạo diễn Lý Húc cố ý mặc một bộ đồ đỏ chót, đứng cạnh Phó Mịch trước ống kính phủ vải đỏ, y cười rồi hô lớn: "Khai máy đại cát, đại cát đại lợi!"

Kéo tấm vải ra, mọi người xung quanh đều vỗ tay chúc mừng.

Sau đó Tô Ly không còn việc gì nữa.

Các bên truyền thông quanh những người đứng ở trung tâm, Tô Ly chụp xong ảnh toàn đoàn phim liền lặng lẽ rời đi, tìm thấy Trương Thụy Y đang đứng bên cạnh.

"Đi thôi."

Trương Thụy Y lưu luyến nhìn nơi tập trung đông người kia, cuối cùng trách nhiệm công việc vẫn thắng, mặc dù không đành lòng bỏ qua cơ hội thấy CP phát kẹo cự ly gần, nhưng công việc vẫn quan trọng hơn. Sáng nay cô đã nhận được kịch bản được sửa xong cũng với thông báo, ngày mai có cảnh quay của Tô Ly, bây giờ phải về làm quen kịch bản đã.

Tô Ly thấy Trương Thụy Y xoắn xuýt, cậu thầm thở dài, lúc trước còn cãi sống cãi chết được, nhưng sau bữa tối hôm qua, Tô Ly đã cảm nhận sự khác biệt khi Phó Mịch đối xử với Lê Hựu Nam rồi.

CP mình đu thì hết thời, CP nhà khác thì lại ngọt ngào vô cùng, thật sự khiến người khác đố kị, ước ao.

"Em về một mình vậy." Tô Ly nói: "Không phải lúc nào cũng có cơ hội thấy CP phát đường ở khoảng cách gần như vậy đâu, chị đi xem đi."

Không ngờ Trương Thụy Y kiên định lắc đầu: "Không, công việc quan trọng hơn! Không làm thì chỉ có treo mỏ, tới đó không có tiền cúng cho CP của chị mất."

Tô Ly phì cười: "Không trừ tiền của chị đâu, đi đi."

Trương Thụy Y nhìn tầng tầng lớp lớp người bên kia, lại nhìn Tô Ly, cuối cùng thì CP vẫn đánh bại tình thân.

Có điều Trương Thụy Y cũng không đi ngay, cô không yên tâm để Tô Ly về một mình.

"Chị đưa cậu lên xe rồi quay lại vậy."

Tô Ly thấy Trương Thụy Y cố chấp cũng không phản đối nữa, nhưng bọn họ vừa ra đến ngoài rìa đã bị tiếng hét dữ dội kéo chân lại.

"Bé Tiểu Lê!"

"Bé Tiểu Lê, aaaaaaaaa bên này bên này bên này!"

Tô Ly vẫy tay với năm cô gái bên kia, gọi họ đến trước mặt cậu, trong số họ có cô gái khuôn mặt tròn trịa hôm trước đưa hạt óc chó cho cậu. Hạt óc chó đó rất ngon, khiến cậu vô cùng vui vẻ, cậu bèn nhận lấy sổ và bút từ tay các cô để ký tên, còn Trương Thụy Y giúp cậu nhận quà và thư.

"Mọi người tới sớm vậy à." Tô Ly vừa kí tên vừa nói chuyện với mọi người.

Mặc dù các cô gái vô cùng kích động, nhưng vẫn rất kiềm chế, cũng không hét lớn làm ảnh hưởng đến người khác, nắm chặt cơ hội hiếm hoi được nói chuyện với idol.

"Bọn chị đến vẫn chưa đủ sớm đâu, có người sáu giờ đã tới rồi kìa, bọn chị không tranh được chỗ tốt."

"Các chị em Phú Gia liều quá chừng, chiếm được chỗ còn tốt hơn cả phe truyền thông nữa."

* 富家 – Phú Gia: Tên fandom Phó Mịch. Phú là giàu, cách đọc giống "Phó".

"Các Dữu Tử cũng liều lắm, nhưng mà so ra không có ai liều bằng mấy trạm CP kia đâu... Ơ."

Tô Ly ngẩng đầu nhìn cô gái bị che miệng kia, nhất thời không phản ứng kịp, hỏi ngược lại một câu: "Fansite CP?"

Ban đầu các cô nàng còn muốn để idol cách xa đời sống của fans một xíu, nhưng khi thấy Tô Ly có vẻ không biết gì lại nhao nhao như vẹt giải thích cho cậu hiểu.

"Fansite CP của Phó Mịch và Lê Hựu Nam ấy, có tận năm sáu master đến cơ."

"Mấy đại tỷ lão làng cũng đến, công khai phát đường hâm mộ quá đi mất!"

Tô Ly nghe vậy vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, CP hot đúng là khác biệt mà, còn có tận mấy fansite CP.

Nghĩ đến hồi CP Mịch Văn còn nổi cũng có hai fansite, mỗi lần Phó Mịch và Lâm Tiêu Văn cùng lên sóng đều sẽ có rất nhiều ảnh chụp chung, kiểu ảnh mà nhìn thôi cũng ngọt như ăn ba cân kẹo vậy ấy, chỉ là sau này cơ hội lên sóng cùng nhau ngày một ít, fansite cũng càng lúc càng ít theo các hoạt động, không lâu sau đó liền rủ nhau dừng hoạt động.

Mấy cô gái thấy Tô Ly ngoan ngoãn kí tên cho mình liền rớt hết liêm sỉ, cũng mạnh dạn hơn hẳn.

Một cô gái trong số đó nghe thấy tiếng chuông điện thoại bèn cúi đầu nhìn, sau đó lại quay lên nhìn trộm Tô Ly, làm vậy mấy lần thì bị Tô Ly phát hiện.

"Sao vậy?" Tô Ly bỗng dưng hồi hộp, vẻ mặt của chị gái này không bình thường lắm.

"Bé Tiểu Lê biết chuyện tối qua Phó Mịch đi ăn với Trịnh Thi Dật không?"

"..."

Tô Ly nghe câu này thấy không được đúng lắm, hình như chủ ngữ vị ngữ xếp sai rồi thì phải, nhưng rồi cậu lại nghĩ hình như ý họ là tối qua bọn họ đi ăn bị chụp trộm rồi.

Chụp trộm cũng không sao, chỉ là một bữa liên hoan đơn thuần thôi.

"Cái gì?" Mấy cô gái còn lại cũng chụm đầu vào xem, ai nấy đều phải hít sâu một hơi.

Tô Ly cũng thấy tò mò, vươn tay ra xin điện thoại của mấy cô gái: "Tôi xem với."

Tổng cộng có 9 bức ảnh, trên mỗi bức ảnh đều được in watermark siêu to.

"Độc quyền! Phó Mịch và Trịnh Thi Dật hẹn hò đêm khuya, cùng nhau ăn bữa khuya lãng mạn?"

Một bức là Phó Mịch quay đầu nói chuyện với Trịnh Thi Dật, hai bức khác là hắn tận tay đưa bát súp cho Trịnh Thi Dật, vài bức còn lại là cảnh hai người vừa nói vừa cười.

Trương Thụy Y ở bên cạnh cũng thấy, nếu không phải tối qua cô biết Tô Ly, Phó Mịch, Lê Hựu Nam và Trịnh Thị Dật cùng nhau đi ăn, thì quả thật sẽ bị mấy tấm hình này lừa.

"Không phải thật đâu, hôm qua bọn tôi đi ăn cùng nhau mà." Tô Ly trả lại điện thoại cho cô gái: "Mọi người đừng tin, cũng đừng chia sẻ."

Trương Thụy Y không kịp cản Tô Ly, nhìn mấy cô gái đang muốn nói lại thôi, sợ rằng các cô sẽ truyền những lời này ra ngoài khiến Tô Ly gặp phiền phức.

Nhưng mấy cô nàng này cũng rất nhanh nhạy, nhìn thấy gương mặt Trương Thụy Y trở nên nghiêm túc, lập tức bày tỏ: "Chị yên tâm đi, chúng em không nói linh tinh đâu."

"Ừm, cậu ấy tốt với mọi người như vậy, mọi người đừng gây rắc rối cho cậu ấy."

"Tụi em biết mà."

Trương Thụy Y thấy Tô Ly kí xong rồi cũng muốn nhanh chóng đưa cậu đi, chú ý thấy cô hai cô gái đang đeo máy ảnh, nhắc nhở cũng đã nhắc nhở rồi, bèn muốn đền cho các cô chút quả ngọt: "Có muốn chụp hình chung không? Chụp xong Tô Ly phải về đọc kịch bản."

"Muốn!"

Mấy cô gái lập tức vui vẻ trở lại, vây quanh Tô Ly cười tươi như hoa, Trương Thụy Y giúp mọi người chụp ảnh xong liền đưa cậu đi, trước khi đi không quên dặn dò:

"Nhớ chỉnh cho Tô Ly đẹp chút nha."

"Chị yên tâm, Tô Ly vốn đã đẹp, chúng em cũng sẽ chỉnh cho càng đẹp!"

Nhóm nữ thần đại pháo* không chỉ có thể phát phúc lợi cho các fan khác, mà còn làm tăng tương tác của nghệ sĩ. Thậm chí còn khiến một số thương hiệu chú ý đến nghệ sĩ nhờ vào những bức ảnh này.

*Nữ thần đại pháo: những đại tỷ fansite thường vác theo mấy cái máy ảnh có lens to đùng, nhìn như đại bác vậy.



Sau đó, Trương Thụy Y cũng không tiện đi qua xem đám đông bên kia nữa, sau khi lên xe với Tô Ly, mặt cô cũng xụ xuống.

Tô Ly hiểu được nỗi đau bị phá CP, cậu an ủi: "Đều là giả cả, mấy bức ảnh đó đều là do góc chụp thôi, thật ra bọn họ còn cách nhau một cái ghế, Phó Mịch và Lê Hựu Nam mới thật sự ngồi sát bên nhau."

Trương Thụy Y lại không kích động như Tô Ly nghĩ, thậm chí nghe thấy Phó Mịch và Lê Hựu Nam ngồi sát bên nhau cũng không gào lên kích động, vô cùng bình tĩnh lấy điện thoại ra xem xét gì đó: "Chuyện này không đúng."

"Sao vậy?"

"Blogger đăng bài này trông rất lạ, hình như là mua ảnh." Trương Thụy Y nghiêm túc nói: "Phó Mịch không phải là người thích tạo scandal sao tác*, xét thực lực và nhân khí của hắn thì việc này không cần thiết, tin tức về Trịnh Thị Dật trước giờ cũng rất sạch sẽ, cố tình tung tin ra vào thời điểm này có vẻ giống như là muốn gây rối hơn."

*Sao tác: Sao tác couple - Sao tác CP là tạo hiệu ứng để hai người - một nam một nữ, hay nam với nam, nữ với nữ - có liên quan đến một bộ phim, hoặc một chương trình nào đó có những hành động thân mật, gần gũi nhau hơn làm cho khán giả cảm thấy giống như họ đang yêu nhau, có cảm tình ngoài đời với nhau để tăng hiệu ứng cho bộ phim, chương trình đó nhiều hơn. Nôm na ra để họ đóng một màn "phim giả tình thật" khiến người xem tưởng họ yêu nhau dù sự thật chưa chắc đã đúng.

"Gây rối?"

Trương Thụy Y đặt điện thoại xuống: "Chẳng mấy chốc sẽ có người ra tay thôi, dám động đến Phó Mịch, đúng là coi giải trí Bách Á không ra gì mà, chờ nhận thư của luật sư đi."

========

Tui lại bị bệnh lười nữa rồi:(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play