Edit & Beta: Pila3phay14 & sbt1Vừa nghe nói ngày mai Tô Ly phải đối diễn với thầy Triệu Hàng, rõ là chuyện chẳng liên quan gì đến mình, nhưng Trịnh Thi Dật vẫn cảm thấy táo trong miệng mình trở lên khó nuốt.
"Thầy Triệu nghiêm túc thật sự." Dường như Trịnh Thi Dật nhớ ra kinh nghiệm đau thương nào đó mà cô từng trải qua: "Tôi chỉ bị khớp có mỗi một câu thôi, mà đôi mắt sắc như chim ưng của ông ấy đã liếc qua, khiến cho tôi quên sạch mấy câu thoại sau đó luôn!"
Tô Ly:.....
Run lẩy bẩy–ing.
Trước giờ Trương Thụy Y chưa đợi trên phim trường bao giờ, khoảng thời gian đi cùng với Tô Ly cũng chưa thấy ai nổi giận với cậu, dù là người nghiêm khắc như đạo diễn Lý Húc cũng khen Tô Ly, đặc biệt gần đây còn hay nói diễn xuất của Tô Ly có tiến bộ không nhỏ.
Nhưng nghe Trịnh Thi Dật nói xong, Trương Thụy Y cũng bắt đầu lo lắng.
Một cô gái xinh đẹp như cô ấy mà cũng không được đối xử khác, đột nhiên cảm thấy ngày mai của Tô Ly có điềm chẳng lành.
Mặc dù em họ của cô như hoa như ngọc, cơ mà khác giới còn như vậy, thế thì e rằng đồng giới có khi còn dữ dội hơn.
Chị sợ người thầy này sẽ càng nghiêm khắc với Tô Ly hơn.
Ban nãy Tô Ly đã được Phó Mịch trấn an.
Phó Mịch an ủi cậu, nói thầy Triệu Hàng rất chuyên nghiệp, chỉ hơi nghiêm khắc trong công việc chút thôi, nhưng tuyệt đối không tỏ thái độ vô duyên vô cớ, lúc bình thường sẽ không có vấn đề gì.
Lúc đó Tô Ly đã buông xuống lo lắng trong lòng, kết quả là đến lúc ăn cơm tối, thì lại bị người khác nhắc lại.
Nói là bữa tối, nhưng thật ra chỉ là một quả táo.
Trương Thụy Y vẫn là một trợ lý khá có tâm, cắt táo ra thành từng miếng nhỏ, chia đều thành ba hộp, mỗi người cầm dĩa ăn táo trong hộp của mình.
Trương Thụy Y cũng không biết tại sao mình phải ăn táo giảm cân với hai vị diễn viên này, nhưng dù gì cùng là fans CP Mịch Dữu, cũng nên đồng cam cộng khổ.
Hạt óc chó nhiều calo như thế, Tô Ly cũng ăn không ít, thế mà không tăng được kg nào!
Tức thiệt chớ!
Tô Ly tưởng Trương Thụy Y chưa ăn no nên mới giận, bèn đưa hết chỗ táo còn lại cho Trương Thụy Y, bây giờ cậu lo đến mức không nuốt trôi được gì cả.
Chỉ muốn đọc lại kịch bản một lần nữa, chuẩn bị tốt phần diễn của mình, thì mới có thể giảm khả năng bị mắng lại.
-
Dù vậy, nhưng ngày hôm sau lúc nhìn thấy khuôn mặt nghiêm khắc của thầy Triệu Hàng, Tô Ly vẫn thấy hơi chột dạ.
Vì đu CP khiến cậu u mê quá. .
Đam Mỹ H VănHôm qua sau khi quay cảnh đêm về, bụng Tô Ly đói kêu òng ọc, nhưng sợ ngày mai mặt bị sưng nên cũng không dám ăn gì.
Chán quá lại lấy điện thoại ra gặm hint cũ của Mật Dữu, gặm một cái là không ngừng lại được, đến lúc cậu nhận ra đã là một giờ sáng rồi.
Cuối cùng chỉ ngủ được có bốn tiếng là đã bị báo thức gọi dậy, còn sớm quá, cậu không muốn bắt Trương Thụy Y đi theo cùng.
Tranh thủ thời gian trên xe ngủ bù một giấc, hóa trang xong thì đến phim trường nộp mạng, cố gắng lên tinh thần đợi quay phim.
"Tiểu Ly, chuẩn bị xong chưa?"
Tô Ly nghe giọng nói hùng hậu liền sợ đến tỉnh cả người.
"Báo cáo thầy Triệu, em chuẩn bị xong rồi ạ!"
"Ha ha ha ha nhóc con này."
Triệu Hàng cười vỗ vỗ Tô Ly, giọng mang theo vài phần yêu thương: "Đây là cảnh đầu tiên chúng ta quay với nhau nhỉ."
Tô Ly vội vàng gật đầu, vô cùng thành khẩn nói: "Vâng, em vẫn luôn hy vọng có thể hợp tác với thầy Triệu, em còn phải học tập thầy nhiều hơn."
Triệu Hàng thấy Tô Ly khiêm tốn như vậy, hảo cảm với cậu cũng tăng lên mấy phần.
"Tôi thấy cậu kết cảnh vẫn thường xuyên ở lại phim trường, tốt lắm, diễn viên trẻ thi cần phải quyết tâm học tập." Triệu Hàng nói: "Đạo diễn Lý còn khen với tôi rằng gần đây diễn xuất của cậu có tiến bộ rất lớn, bảo tôi kèm cặp cậu nhiều chút, tôi tin cậu."
Đạo diễn Lý hại tôi!
Trong lòng Tô Ly thầm than, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện.
Phải làm sao bây giờ?
Không biết đạo diễn Lý khen mình đến mức độ nào.
Nếu mà dùng từ thái quá khen ngợi khoa trương, khiến thầy Triệu hy vọng quá lớn, sau đó lại phát hiện không đúng như vậy, thì có khi nào sẽ mắng như tát nước vào mặt cậu không đây!
"Tô Ly."
Tô Ly vẫn chưa quay đầu, đã nghe thấy xung quanh toàn tiếng hít vào, không cần nghĩ cũng biết là ai đến.
Kỳ lạ thật, lúc nghe thấy giọng nói này, Tô Ly cảm thấy cả cơ thể như được bình tĩnh trở lại.
Tựa như một điểm cố định, bình ổn lại lo lắng trong lòng cậu.
"Chào buổi sáng, thầy Triệu."
Phó Mịch mặc trang phục giản dị đi đến, vô cùng khách sáo chào hỏi Triệu Hàng.
Triệu hơi ngạc nhiên: "Sáng nay cậu cũng có cảnh quay hả?"
Tô Ly thầm nghĩ, không thể nào, cậu có xem qua bản thông báo hôm nay của tổ A, đến sau buổi chiều Phó Mịch mới có cảnh quay ở Tạ phủ.
Phó Mịch cười cười: "Dậy sớm, nên tôi đến đây xem sao." Nói xong liền giúp Tô Ly sửa đồ diễn, nhỏ giọng hỏi: "Thuộc hết lời thoại chưa?"
Tô Ly còn đang sốt sắng nghe xong liền gật đầu, rõ ràng là Phó Mịch đến để kiểm tra bài tập về nhà của mình.
Mặc dù hôm qua gặm đường đến đêm muộn, nhưng mà cậu cũng làm xong bài tập mới chơi, không có làm lỡ việc học chút nào.
"Thuộc hết rồi ạ."
"Hôm qua tôi note cho cậu mấy đoạn, cậu nghĩ ra được là phải diễn thế nào chưa?"
"Nghĩ ra rồi ạ."
Tối qua sau khi quay xong cảnh quay đêm, cũng đã là hơn mười giờ tối rồi.
Nghĩ đến việc sáng nay Tô Ly có cảnh quay, nên Phó Mịch không giữ cậu lại, chỉ giao cho cậu vài bài tập, để cậu về tự mình mày mò.
Nhưng Phó Mịch vẫn không thể an tâm.
Một mặt là bởi vì hôm qua đứa nhóc này biết là phải đối diễn với Triệu Hàng, cả người đều cực căng thẳng, Phó Mịch sợ rằng cậu sẽ bị điều đó làm ảnh hưởng đến phong độ thường ngày. Mặt khác là vì tâm tư của hắn, kể cả Tô Ly không diễn tốt thì cũng hy vọng Triệu Hàng có thể nể mặt hắn mà nhẹ tay với Tô Ly.
Về Triệu Hàng đã tu luyện đến đẳng cấp thành tinh nên cũng không cần phải nói gì nhiều.
Phó Mịch đã thể hiện đủ rõ ràng rồi, chỉ còn thiếu điều chưa nói thẳng mặt y: Đây là người của tôi, mong anh tận tình chăm sóc.
Thật thú vị.
Mặc dù đây cũng là lần đầu Triệu Hàng hợp tác với Phó Mịch, nhưng trước đây rất lâu, y đã biết được một số chuyện về hắn thông qua nhiều nguồn tin.
Trong thời gian hợp tác này, Triệu Hàng cũng cảm thấy Phó Mịch trong đám người trẻ tuổi là người có nhân khí và thực lực đều đỉnh cao, chưa nói đến ngoại hình của hắn, còn có giải trí Bách Á sau lưng nữa.
Lúc trước Triệu Hàng cũng từng thầm thắc mắc, mặc dù mấy năm này vị nhị thiếu này có nhiều tin đồn, nhưng phần lớn đều là người khác bám lấy hắn mà xào nấu, chứ chưa có cái nào là thật cả.
Trong những buổi tuyên truyền cần có sự phối hợp, hắn cũng sẽ phối hợp, còn lại những người muốn ăn vạ thì đều bị giải trí Bách Á giải quyết hết cả, nhẹ thì bị nhắc nhở, nặng thì còn nhận công hàm của luật sư.
Phó Mịch debut đã nhiều năm nhưng vẫn chưa có một người bạn gái nào.
Triệu Hàng cảm thấy, Phó Mịch không muốn tìm người trong giới, có khi người nhà đã ước định với thiên kim nhà nào đấy từ lâu rồi ấy chứ.
Hôm nay thấy vậy, Triệu Hàng mới biết là mình đã sai hoàn toàn rồi.
Đâu có phải là không muốn tìm người trong giới đâu, mà rõ ràng là đã tìm được rồi!
Bảo sao lão hồ ly Lý Húc bảo mình để ý đến Tô Ly, có khi Phó Mịch đã đánh tiếng với họ từ lâu.
Có khi nào Phó Mịch 'hạ phàm' quay phim truyền hình, là vì để lót đường cho Tô Ly không nhỉ?
Nhưng một người chính trực như Triệu Hàng, mặc dù biết được quan hệ của Phó Mịch và Tô Ly, cũng không bởi vậy mà dung túng cho Tô Ly.
Ngọc không mài thì không sáng được.
Phỏng chừng Phó Mịch cũng nghĩ như vậy.
So với dọn đường cho người trong lòng, thì hắn còn muốn đưa cậuu cùng hướng đến tương lai hơn.
Nếu không Phó Mịch cũng không nhắc trước với mình, cũng sẽ không đến từ sớm để bồi tiếp.
Nghĩ đến đây, Triệu Hàng cười lắc lắc đầu.
Thì ra kể cả là người sinh ra từ vạch đích như Phó Mịch, sau khi thích một người rồi, thì cũng sẽ thấp thỏm trong lòng, lo lắng không yên.
Đúng là làm người khác bất ngờ.
-
Tô Ly nào biết chỉ bằng công phu của vài câu nói, mà trong đầu thầy Triệu Hàng đã tưởng tượng như ngựa đứt cương phi mười vạn tám ngàn dặm.
Cậu vẫn đang nghiêm túc báo cáo nhưng gì tối qua mình nghĩ ra cho thầy Phó.
Phó Mịch nghe xong gật gật đầu: "Mặc dù có khác với những gì tôi tưởng tượng một chút, nhưng Sở Lâm là nhân vật của cậu, nhận định của cậu cũng rất hay, nên cứ diễn như vậy đi."
Tô Ly nhận được lời khẳng định thì tràn đầy tự tin.
Dù sao trước đây thầy giáo đều đánh dấu phần trọng điểm sẽ ra đề, lần này là kỳ thi ngoài sách, có thể nhận được lời khẳng định của thầy cũng được coi là thành công một nửa rồi!
Tô Ly thầm nghĩ, thầy Phó Mịch thật là tốt quá.
Đương nhiên cậu cũng biết sáng nay Phó Mịch không có lịch, lại cố ý đến sớm để xem mình, cũng bởi vì lo mình phát huy không tốt sẽ bị thầy Triệu Hàng mắng.
Đi đâu mới có thể tìm được một người thầy nghiêm túc có trách nhiệm như vậy chứ?
Tô Ly quyết định rằng, đợi đến ngày Nhà giáo, nhất định phải tặng Phó Mịch một phần quà thiệt bự!
-
Cảnh ngày hôm nay quay tại phòng phía Đông của Phủ tể tướng.
Tể tướng cấu kết với phản bang ngoại tộc, nghĩ ra một chiêu trong ứng ngoài hợp, để ngoại tộc không ngừng xâm chiếm biên cảnh, vờ rằng sắp xuất binh xuôi về Nam, tể tướng liền có thể bảo hoàng đế phái đại tướng quân Uy Vũ đến biên cương, bên cạnh hoàng đế không còn kẻ nào hữu dụng, sau này sẽ thuận tiện cho hắn lúc soán vị, không ai có thể ngăn trở.
Dường như tất thảy những người có quyền lực trên triều đình, đã trở thành lính hầu của tể tướng, mà phụ thân Đường Diệp của Đường Thư Trúc là người trung quân ái quốc, không chịu cùng tể tướng thông đồng làm bậy.
Vậy nên tể tướng có suy nghĩ phải diệt trừ ông.
Sở Lâm vốn muốn âm thầm điều tra xem chị mình bị giam ở nơi nào, lúc đi qua con đường ở thư phòng lại vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện, bèn muốn nói chuyện này cho Tạ Chiêu, bảo hắn nhắc Đường Thư Trúc đừng nên trúng kế.
Nhưng lúc rời đi lại bị cao thủ của phản bang ngoại tộc phát hiện, dưới tình thế cấp bách bèn lùi ra đến ngoài sân, lại va vào tên sai vặt dâng trà cho tể tướng.
Sở Lâm gặp nguy không hoảng, đem cái nồi nghe trộm ụp lên đầu gã sai vặt, lại dùng nội lực làm cho nước trà hạ nhiệt, ám chỉ rằng gã người hầu đã đi những nơi khác nào đó trì hoãn thời gian đưa trà.
Tể tướng nổi lên nghi ngờ với cả hai người, một bên sai người giết gã hầu, một bên thả Sở Lâm ra.
Trong lòng tể tướng biết rõ ai mới là người có vấn đề.
Tuy gã người hầu này thường ỷ thể hiếp người, còn bắt nạt không ít nha hoàn trong phủ, nhưng hắn có thể dâng trà ở thư phòng của mình nhiều năm như vậy, tất nhiên là muốn dựa vào quyền thế của mình, nhất định sẽ không làm chuyện phản bội như vậy.
Cho nên người có thù với tể tướng phủ là Sở Lâm, mới là người cần nghe trộm.
Tể tướng thả hắn đi là vì muốn thả dây dài câu cá lớn, tìm ra xem hắn truyền tin cho người nào.
Màn diễn này khó ở chỗ, lúc Tô Ly đối diễn với Triệu Hàng, không được phép để bị chèn ép, dù sao Sở Lâm vẫn thuộc về vai chính diện, dù có chút hoang đường, nhưng vẫn phải thể hiện được chủ đề tà không thắng ác.
Lúc Sở Lâm thuận theo, cũng không thể diễn một cách khúm núm.
Bởi vì hắn bị ép bán mạng cho Hứa Thăng, hơn nữa nếu không phải Hứa Sĩ Hoằng là tể tướng, thì Hứa Thăng nào có gan cưỡng đoạt dân nữ bên đường.
Có thù hận, cũng có nhẫn nhục.
Cho nên lúc diễn, Tô Ly chọn đối mặt trực tiếp với Hứa tể tướng.
Lúc này Sở Lâm không biết mình có thể tránh được họa này hay không, nếu như đây là sinh mệnh cuối cùng của hắn, thì hắn cũng phải nhớ thật kỹ kẻ thù này, kể cả xuống địa ngục cũng không quên!
"OK! Cảnh này qua!"
Tô Ly thở phào, cả người cũng thả lỏng ra.
Triệu Hàng cười hê hê chạy đến, vỗ vỗ vai Tô Ly: "Tiểu Ly diễn tốt lắm."
"Là do thầy Triệu chỉ dẫn tốt ạ."
Tô Ly có thể cảm nhận được, Triệu Hàng có ý muốn chỉ dẫn cậu quay phim.
Cách diễn của Triệu Hàng và Phó Mịch khác nhau.
Diễn viên thế hệ trước có kỹ thuật diễn xuất riêng của bọn họ.
Cho dù có một vài động tác có vẻ như là bản năng, cũng đều được thiết lập một cách rất tỉ mỉ, cho nên khiến cho người xem cảm thấy người đang đứng đó không phải là Triệu Hàng, mà chính là bản thân tể tướng nham hiểm xảo quyệt.
Tô Ly cảm thấy, lúc đối diễn, phần thuộc về Triệu Hàng đã hoàn toàn bị mất đi.
Một Hứa Sĩ Hoằng sống sờ sờ ngay trước mắt cậu.
Dù cho Tô Ly đã biết câu tiếp theo mà ông nói là câu gì, những cũng bởi kỹ năng thể hiện hoàn mỹ của Triệu Hàng mà cảm thấy khiếp sợ.
"Cảm ơn thầy Triệu."
Tô Ly cảm thấy, thay vì nói là quay xong một cảnh, thì giống như mà học được một bài giảng hơn.
Triệu Hàng nhận lời cảm ơn của cậu, sau đó cười nói: "Cậu đã diễn cùng tôi mấy cảnh làm đối địch, lần sau chúng ta sẽ diễn vai cha con nhé."
Tô Ly không có chỗ nào để từ chối, vội vàng gật đầu đồng ý.
Phó Mịch đi đến, cười nói muốn mời Triệu Hàng cùng ăn một bữa.
Triệu Hàng là người vô cùng tinh tế, lập tức nói: "Hai người đi đi, tôi đi gọi Lý Húc đi ăn mấy món bồi bổ thân thể là được rồi." Nói xong cũng không để cho Phó Mịch có cơ hội mở miệng, quay người tìm Lý Húc đi ăn cơm.
"Tạm biệt thầy Triệu."
Mắt nhìn Triệu Hàng rời đi, Tô Ly thở dài nhẹ nhõm, tảng đá đè trên đầu cậu từ tối hôm qua rơi xuống, sau khi toàn thân đều thả lỏng, cơn đói bụng mới bắt đầu nổi lên.
"Ọt ọt...."
"Đói rồi?"
Tô Ly ôm bụng, thành thật gật đầu: "Tôi cảm giác bây giờ mình có thể nuốt được cả một cái đầu trâu."
Phó Mịch cười: "Đi thôi, dẫn cậu đi ăn đồ ngon."
"Là gì vậy?" hai mắt Tô Ly phát sáng, bụng lại kêu hai tiếng òng ọc.
"Bí mật."
Được thôi.
Chỉ cẩm có thể no bụng, ăn cái gì cũng được.
Hơn nữa, Phó Mịch mà đã nói, thì ít nhất cũng là đẳng cấp Mãn Hán Toàn Tịch*!
Lúc này Tô Ly không ngờ rằng, ăn được một bữa cơm lại khó đến thế.
*Mãn Hán Toàn Tịch: Mãn-Hán Toàn Tịch hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.