Edit: BW
Beta: Vân
*
Gần đây Hứa Ngôn luôn có cảm giác bản thân đang bị ai đó theo dõi, mấy ngày nay dường như hôm nào cậu cũng thấy một chiếc ô tô đen hãng Volkswagen đỗ trước cửa phòng khám và khu nhà của mình.
Quả nhiên, ngay ngày hôm ấy, khi vừa mới bước ra khỏi khu nhà thì cậu đã bị ai đó bịt kín miệng mũi kéo vào một con ngõ nhỏ.... Trước khi mất ý thức, Hứa Ngôn vội mò tới chiếc điện thoại trong túi rồi bấm phím #.
Hy vọng sẽ không bị phát hiện.
Shh, chóng mặt quá. Hứa Ngôn khẽ lắc cái đầu đang quay cuồng của chính mình, ý thức dần trở nên rõ ràng hơn. Cậu nhìn xung quanh, đánh giá bốn phía, hình như đây là phòng ngủ của một căn biệt thự nào đó. Cửa sổ bị rèm che kín mít, không thể nào đoán được hiện tại đã là mấy giờ. Còn cậu thì đang bị trói trên một cái ghế, không tài nào cử động được. Lúc nhìn thấy điện thoại di động nằm trên bàn, Hứa Ngôn mới thở phài nhẹ nhõm: Cũng may là điện thoại vẫn còn, xem ra chưa bị phát hiện.
"Két", cửa phòng ngủ bị đẩy ra, ánh nắng mặt trời bên ngoài đua nhau chen vào trong căn phòng u tối. Hứa Ngôn nheo mắt lại, cố gắng để nhìn rõ người đàn ông đứng ở cửa.
Đó là một thanh niên trạc tuổi cậu, hắn ta mặc một bộ vest chỉnh tề, khuôn mặt trắng nõn.....
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì quả thật không thể nào nghĩ được rằng hắn ta và con trai của ông trùm ma tuý - một kẻ giết người tàn nhẫn là một. Nếu có giống thì chắc cũng chỉ là vẻ hung ác u sầu trên gương mặt kia mà thôi.
Hắn có bệnh, bác sĩ Hứa - chuyên ngành tâm lý chuyên nghiệp đưa ra chuẩn đoán, là bệnh tâm lý rất nghiêm trọng.
Ngoã Đa chậm rãi ung dung đi về phía Hứa Ngôn, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống cậu. Hứa Ngôn cũng ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt gã, bình tĩnh gọi: "Ngoã Đa."
Ngoã Đa mỉm cười: "Bác sĩ Hứa không hổ danh là bác sĩ tâm lý nhỉ, nhìn thấy tôi mà cũng chẳng hề sợ hãi! Là vì cậu biết chắc Lê Cẩn của cậu sẽ tới cứu cậu đúng không?"
"Tôi không quen ngài Lê."
"Không quen? Chẳng phải cậu là bạn trai của anh ta sao?"
Hứa Ngôn sững sờ: "Giữa chúng tôi chỉ là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân mà thôi."
"Ồ? Thì ra là bệnh nhân của bác sĩ Hứa không chỉ có thể tự nhiên ra vào nhà bác sĩ mà còn được hưởng nụ hôn đầu của bác sĩ nữa cơ? Ôi chao~ đãi ngộ tốt quá nhỉ! Tôi cũng muốn được bác sĩ Hứa khám bệnh cho đó~"
Trong lòng Hứa Ngôn thầm kinh ngạc, quả nhiên Ngoã Đa vẫn luôn theo dõi Lê Cẩn.
"Ngài Ngoã Đa, anh cực kỳ khoẻ mạnh, không cần tôi phải chữa trị. Còn về phần những thứ mà anh vừa nói, đều là tôi đơn phương theo đuổi Lê Cẩn, anh ấy không thích tôi. Cho nên ngài Ngoã Đa này, anh bắt nhầm người rồi. Lấy tôi ra uy hiếp Lê Cẩn cũng vô dụng thôi.".
Truyện Đoản VănNgoã Đa nghe xong, cứ như gã vừa được nghe một chuyện vô cùng hài hước, cười tới mức run rẩy cả người: "Ha ha ha ha~ Cậu còn dám nói tên Lê Cẩn kia không thích cậu? Không không không, chẳng qua anh ta chỉ đang bảo vệ cậu thôi, vì anh ta sợ tôi đó~"
Nói xong, Ngoã Đa liền vỗ tay một cái, lập tức có hai tên vệ sĩ cầm đủ thứ dụng cụ tra tấn khác nhau trên tay bước vào. Gã chọn đại một thanh thép nhỏ, vừa ngắm nghía thưởng thức vừa vuốt ve đùa nghịch, chậm rãi nói: "Hơn nữa, bác sĩ Hứa thật sự rất thú vị~ Tôi còn chưa bắt đầu chơi đùa với cậu đâu, sao có thể thả cậu đi được?"
Hứa Ngôn bắt đầu hoảng muốn chết, sao Lê Cẩn còn chưa đến? Cậu không muốn ở cùng tên biến thái này nữa đâu! Lẽ nào anh ấy block cậu rồi nên không nhận được tin nhắn? Trái tim Hứa Ngôn trầm xuống, cậu tiêu đời rồi!
"Ha ha, cảm ơn đã ưu ái. Nhưng mà tôi không có phúc để hưởng mấy trò chơi của anh đâu."
"Bác sĩ Hứa, cậu đừng sợ mà! Kích thích lắm đó!"
Khi thanh thép đâm vào đầu ngón tay, mặt Hứa Ngôn lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh ở hai bên thái dương túa ra không ngừng. Cậu liều mình cắn chặt môi, cố lắm mới không kêu thành tiếng. Mười ngón tay đi liền với trái tim, đau, đau quá. Cậu cong môi cười tự giễu, còn mong chờ cái gì cơ chứ? Người ta có thích mình đâu, lại còn block mình luôn rồi thì sao còn có thể tới cứu mình được nữa? Giờ thì hay rồi, mất cả chì lẫn chài luôn.
Trong cơn mê man, dường như cậu thoáng nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của một tên vệ sĩ vội vã xông vào. Sau đó là tiếng Ngoã Đa thấp giọng chửi bới: "Sao có thể tới nhanh như vậy được!"
Đầu óc Hứa Ngôn bị cơn đau làm cho chậm chạp hơn rất nhiều: Ai cơ? Ai tới nhanh? Là Lê Cẩn sao? Thì ra anh ấy không có block mình, chỉ là nơi này quá khó tìm mà thôi, anh ấy thực sự tới cứu mình.
Ngoã Đa cáu phát điên, hắn ta liếc nhìn điện thoại để trên bàn của Hứa Ngôn. Như phát hiện ra điều gì đó, hắn ta lập tức siết chặt đôi tay bị thương của cậu, lạnh lùng cười: "Không ngờ nha, vậy mà bác sĩ Hứa còn có chiêu này cơ đấy!" Hứa Ngôn hít vào một hơi khí lạnh, cũng cười đáp: "Ngại quá, mặc dù tôi chỉ là một bác sĩ tâm lý nhưng lại khá thành thạo mấy lĩnh vực về máy tính điện tử, chẳng qua chỉ tiện tay cài vào điện thoại của mình một con chip định vị mà thôi."
"Tiện tay? Cái tiện tay của bác sĩ Hứa thôi mà đến nhân viên kỹ thuật của tôi cũng không phát hiện ra đấy!" Ngoã Đa cởi trói cho Hứa Ngôn, cầm súng dí vào sau lưng cậu rồi lôi người ra ngoài. Lúc này Hứa Ngôn vẫn còn tâm trạng để chế nhạo người ta, tại nhân viên của anh gà quá thể đấy chứ!
Lúc Lê Cẩn nhìn thấy Hứa Ngôn bị Ngoã Đa lấy ra làm con tin thì sắc mặt tái nhợt. Khi nhìn thấy đầu ngón tay cậu đang chảy máu đầm đìa, anh giống một con sư tử đang nổi trận lôi đình. Đương nhiên không thể nào có chuyện anh block Hứa Ngôn, khi nhận được tin nhắn của cậu, anh gần như phát điên mà cầm súng lao ra khỏi sở cảnh sát. Thế nhưng đồng đội đã liều mình cản anh lại, nói phải mở cuộc họp khẩn cấp để lên kế hoạch giải cứu con tin trước đã.
Họp cái khỉ gì mà họp, lằng nhằng thêm lúc nữa thì ông đây mất vợ mẹ nó rồi!
Nhận được tin nhắn, lập kế hoạch cứu người, tìm được cứ điểm. Mới hai tiếng đồng hồ thôi mà Lê Cẩn cứ ngỡ bản thân đã trải qua tận hai năm trời. Anh tự trách mình, đáng lẽ ra không nên từ chối Hứa Ngôn, phải để cậu ở bên cạnh rồi tự mình bảo vệ cho thật tốt mới đúng. Sao anh lại ngu ngốc đến mức có thể yên tâm để Hứa Ngôn một mình cơ chứ?
*
CÒN NỮA.
*