Rồi Vệ Vũ Hàn nói ra sự thật về vụ máy bay rơi với Kim Nhãn Tô Tịch và yêu linh Isamail:
Đó là do trên máy bay không có người mà chỉ toàn là Huyết Tộc( Quỷ hút máu) nên lúc trên máy bay Vệ Vũ Hàn đã giết hết bọn chúng, rồi giả dạng máy bay rơi để che dấu.
Không ngờ lại có một con nhân lúc Vệ Vũ Hàn không để ý chạy mất nên anh chàng phải đuổi theo nó để tiêu diệt thì không ngờ lại chạy đến thành phố này, rồi gặp phải Tô Tịch.
Vì thế sau khi nghỉ ngơi tại nhà Tô Tịch một đêm thì Vệ Vũ Hàn mới rời đi tìm kiếm tên Huyết Tộc còn sót lại.
May mắn là tên Huyết Tộc này mới hút máu một người tại con hẻm này nên nhờ vào mùi máu nồng đậm cùng yêu khí tỏa ra từ nó thì Vệ Vũ Hàn lập tức tìm tới chém nó một đao.
Nhưng không ngờ lại gặp phải hai người Kim Nhãn U Linh và yêu linh Isamail nên chưa kịp kết liễu Huyết Tộc thì lại bị yêu linh Isamail chất vấn.
Sau khi đem mọi chuyện kể hết thì Vệ Vũ Hàn thấy mình còn yếu, cần phải rèn luyện thêm nhờ Kim Nhãn U Linh chăm sóc, bảo vệ Tô Tịch, rồi lập tức rời đi.
Kim Nhãn Tô Tịch nhìn Vệ Vũ Hãn cô đơn rời đi thì cũng không nói gì, chỉ cúi người xuống nhặt lấy đã ngất đi Isamail, rồi quay người rời đi về nhà của Tô Tịch.
Nhưng khi về gần đến nhà của Tô Tịch thì cảnh tượng trước mắt khiến Kim Nhãn U Linh không biết nói gì: Đó là nhà ở của Tô Tịch đang bị tháo rỡ.
Kim Nhãn U Linh cũng không biết giải quyết thế nào đành phải đem quyền không chế thân xác trả cho Tô Tịch, rồi lập tức biến trở về cơ thể Tô Tịch.
Tô Tịch khi nắm lại quyền kiểm soát thân thế thì biết được mình lại đang gặp một rắc rối nữa đó là nhà ở của nàng bị phá.
Ngay sau đó thì Tô Tịch lập tức chạy đến, rồi lên tiếng hỏi thăm mấy người thi công lí do nhà nàng bị phá.
Cuối cùng thì nàng biết được lí do nhà nàng bị phá là bởi vì lúc Tô Gia bị phá sản nên vùng đất nơi nhà nàng bị thế chấp đưa cho người khác để trả nợ.
Tô Tịch biết mình cũng không thể vãn hồi thì chỉ có thể đem theo một số vật dụng cần thiết còn lại rồi rời đi khỏi nơi đã từng là nhà của nàng.
May mắn là khi Tô Tịch cùng yêu linh Ismail không biết phải sống ở đâu thì Kim Nhãn U Linh chỉ cho nàng một nơi để sống tạm: Đó là căn nhà ma, nơi phong ấn Kim Nhãn U Linh.
[Lúc này trong màn đêm tối đen, tại trước cửa ngôi nhà số 164, phố Cây Hòe, nơi từng phong ấn Kim Nhãn U Linh].
Hiện tại đám người Tô Tịch cuối cùng cũng đi tới được nơi này nhưng ngoại trừ Kim Nhãn U Linh thì không ai dám bước lên một bước.
Tại trước cửa ngôi nhà ma đầy u ám, tỏa ra hắc khí màu đen trong đêm Tô Tịch và yêu linh Ismail không khỏi cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm mạnh.
Cả hai người ngơ ngác nhìn ngôi nhà, trên trán có vài giọt mồ hôi chảy xuống, mặt mũi sợ sệt, run rẩy... Hai người cùng nhìn nhau miệng hơi run rẩy nói:
"Ismail, chúng ta tốt nhất là vẫn là kiếm nơi khác ở thôi! Chị thấy nơi khác cũng ở được mà!!!”
Tô Tịch lên tiếng nói.
"Em đồng ý, chúng ta mau mau rời khỏi nơi này thôi! Tòa nhà này tỏa ra một luồng hắc khí khiến em vô cùng khó chịu!!!”
Ismail đáp trả lời Tô Tịch.
Nhưng khi cả hai định xoay người rời đi thì Kim Nhãn U Linh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cả hai ngăn cản hai người đi tiếp.
Khi cả hai người Tô Tịch và Ismail ngẩng đầu lên nhìn thì trước mắt cả hai là cảnh Kim Nhãn U Linh bẻ xương khớp tai, trán nổi gân xanh, hai mắt mở rộng, miệng há to mắng:
"Rắc... Rắc... Rắc... Cả hai người đứng im đó, rồi quay vào tòa nhà kia ở đêm nay cho ta! Chẳng lẽ các ngươi lại muốn ta cùng ngủ ngoài đường với các ngươi đêm nay hay sao hả!"
Tô Tịch khi nghe Kim Nhãn U Linh bắt buộc nàng phải ngủ tại căn nhà ma này đêm nay thì mặt đầy sợ hãi, hai mắt chảy nước, tay chân chụm lại, cầm chiếc vali che kín người, miệng khóc lóc:
"Đây rõ ràng là căn nhà ma mà! Tui còn lâu mới muốn vào trong đó để ở! Hơn nữa nơi này còn có một con ác quỷ vô cùng đáng sợ đó! Tôi không muốn chết thêm lần nữa đâu!"
Kim Nhãn sau khi nghe xong Tô Tịch nói thì lấy tay vuốt cằm suy nghĩ, rồi thể hiện khuôn mặt cá ướp muối thở dài nói:
"Nô bộc, từ khi tên Tu Chân Giả và con nhóc kia mới rời đi được qua mấy ngày mà chỉ số IQ của ngươi hạ thấp đến thế rồi sao!"
"Ta chính là con ác quỷ mà ngươi nói đây này! Còn sợ gì nữa hả, nô bộc siêu đần! Mau theo ta đi vào nhanh lên!"
Vừa nói xong, Kim Nhãn U Linh không để ý Tô Tịch có đồng ý hay không thì liền dùng linh hồn lực mang theo Tô Tịch cùng Ismail vào trong căn nhà ma.
"U Linh Tiên Sinh để tôi suy nghĩ thêm vài phút đã...Không......".
Tô Tịch bị lôi kéo vào ngôi nhà ma thì lập tức hoảng hốt kêu to nhưng vẫn bị Kim Nhãn U Linh không để ý mang theo vào.
[ Bên trong căn nhà ma - Nơi đã từng phong ấn Kim Nhãn U Linh].
Lúc này Kim Nhãn U Linh đang dẫn theo Tô Tịch và yêu linh Ismail lên cầu thang tầng trên thì bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, Kim Nhãn U Linh mở miệng dặn dò:
"Nhớ kĩ, tầng ba, tầng bốn từng là nơi ta sống thế nên tuyệt đối sẽ an toàn nhất trong căn nhà này!!!”
"Nhưng tuyệt đối không được đi vào tầng hai, cũng không được mở bất cứ căn phòng nào ra!"
"Nếu không ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì chính ta cũng cứu không nổi các ngươi đâu!!!”
Hai người Tô Tịch và Ismail nghe được Kim Nhãn U Linh nói như vậy thì mặt chuyển trắng bệch, mồ hôi từ trán lách tách chảy xuống, người run rẩy, liên tục gật đầu.
Khi lên đến tầng thứ tư, Kim Nhãn U Linh mang theo Tô Tịch và Ismail đến trước cửa một căn phòng, rồi mở miệng nói:
"Vào đi! Căn phòng này có thể ở được đấy! Nơi này là địa bàn của ta nên không cần lo lắng sẽ có thứ gì đó đến tìm ngươi quấy rầy!!!”
Nói xong Kim Nhãn U Linh dùng linh hồn lực mở cửa dẫn hai người đi vào bên trong.
"Tách…!!!”
Một tiếng bật đèn vang lên, cả căn phòng bỗng dưng được chiếu sáng hẳn lên.
Lúc này đây Tô Tịch và yêu linh Ismail mới thấy rõ được đồ vật có trong căn phòng: đồ vật đều có đầy đủ từ ghế, bàn, giường ngủ...
Cả hai nhìn căn phòng xong thì đều cảm thấy rất ngạc nhiên bởi vì căn phòng không phải kém mà thậm chí có thể nói là quá tốt.
Tuy không căn phòng không cao cấp như mấy căn phòng của tỷ phú nhưng đồ vật bên trong cũng là rất sang trọng.
Tô Tịch vừa đem vali kéo vào phòng thì ngơ ngác khi thấy căn phòng sang trọng, lại có cả đèn điện chiếu sáng, thậm chí trong căn phòng còn không có dính một hạt bụi.
Thấy căn phòng kì lạ như thế, Tô Tịch mở miệng hỏi Kim Nhãn U Linh:
"U Linh Tiên Sinh, nơi này có thật sự là căn nhà hoang thật không vậy? Sao nơi này lại sang trọng như vậy?”
"Hơn nữa nơi này lại không chỉ còn có điện, mà thậm chí trong phòng này còn không có dính lấy một sợi bụi bặm?"
Nghe thấy Tô Tịch hỏi thế, Kim Nhãn U Linh giống như hơi buồn rầu vì suy nghĩ không ra, một lúc sau thì mới mở miệng nói:
"Ta cũng không rõ nữa? Khi tỉnh lại thì ta đã thấy mình ở trong căn phòng này nên cũng không rõ ràng là tại sao mình ở đây?”
"Vì thế ta suy đoán rằng nơi này từng là nơi ở của kẻ đã phong ấn ta?"
"Mà là người có thể phong ấn ta thì tạo một số pháp thuật khiến căn phòng mãi có điện, phòng không dính bụi.... thì có gì là lạ!!!”
Kim Nhãn U Linh nói xong thì cảm thấy mình chắc là do buổi sáng đánh với Vệ Vũ Hàn tiêu hao kha khá linh lực nên cảm giác có hơi buồn ngủ.
Vì hắn cần đi ngủ để hồi phục linh lực nên Kim Nhãn U Linh xoa xoa mắt, ngáp dài một cái, rồi nhìn Tô Tịch nói:
"Được rồi nô bộc, ngươi có việc gì thì tự đi làm đi! Ta hơi mệt nên đi ngủ một lúc! Nên nhớ là nấu ăn xong thì nhớ gọi ta dậy đấy!!!”
Nói xong Kim Nhãn U Linh hóa làm một chùm sáng bay về trong người Tô Tịch.
Tô Tịch thấy Kim Nhãn U Linh biến mất, lại không dặn dò gì nữa thì liền mang theo Ismail cùng đồ đạc vào căn phòng.
Do căn phòng khá rộng nên cả hai chọn một phòng ngủ riêng của mình, rồi đem đồ đạc sắp xếp gọn gàng mới ra khỏi phòng làm việc khác.
Tô Tịch khi đem đồ đạc sắp xếp xong thì lập tức đi tắm, nàng còn định mang theo Ismail vào cùng nhưng mèo ghét nước nên Ismail lập tức trốn về sợi dây chuyền ngọc bích.
Tô Tịch biết không làm gì được Ismail thì chỉ có thể thở dài, rồi nàng liền một mình đi tắm, sau khi tắm xong thì nàng cũng lập tức đi nấu bữa tối.
[Một lúc sau].
Lúc này, Kim Nhãn U Linh vừa rời khỏi thân xác của Tô Tịch liền xoa xoa bụng, lấy tăm xỉa răng của mình, nói:
"Nô bộc, cảm ơn về bữa tối nha! Mặc dù là U Linh, không cảm thấy đói nhưng khi nhập vào ngươi để ăn thì mới có cảm giác ăn cơm thật tuyệt!”
Yêu linh Ismail ngồi một bên cạnh, xoa xoa bụng mèo, mặt thỏa mãn, giơ ngón tay cái lên khen ngợi:
"Tịch Tịch, chị làm cơm ngon lắm! Sau này nếu ai lấy được chị thì hạnh phúc lắm đấy!”
Tô Tịch nghe thấy yêu linh Ismail khen ngợi như thế thì lập tức nghĩ đến một cảnh tượng:
“Nàng mặc áo cưới với một người tại nhà thờ làm kết hôn!”
Tô Tịch mặt đỏ lập tức đỏ lên, đầu có hơi khói, xấu hổ mắng:
"Không được nói như thế nữa Ismail! Nếu không mai chị cắt phần cá của em đó!"
Yêu Linh Ismail nghe thấy Tô Tịch đe dọa sẽ cắt mất phần cá yêu dấu thì liền lập tức định ôm chân Tô Tịch van xin.
Đáng thương thay cho nó là do ăn quá no nên bụng lại phồng lên quá lớn nên chỉ có thể nằm trên ghế mà cầu xin tha thứ:
"Không!... Tịch Tịch... Đừng cắt phần cá của em mà... Em không nói nữa được chưa... Tha cho em đi mà...!!!”
Tô Tịch nhìn yêu linh Ismail khóc lóc, xin tha... thì biết nó đã nhận sai liền gật đầu định tha thứ cho Ismail thì lúc này Kim Nhãn U Linh lại lên tiếng trêu chọc nàng:
"Nô bộc à, đừng có dấu diếm... Có phải là đang nhớ tên tiểu tử cùng con nhóc kia rồi sao?"
"Không lẽ, ngươi yêu tên tiểu tử kia rồi nên khi Ismail nói thế ngươi liền mặt đỏ, xấu hổ?”
Là ngươi từng dùng sức mạnh của mình để liên kết lại ba hồn, bảy phách bị vỡ tan của Tô Tịch nên Kim Nhãn U Linh cũng lập tức cảm nhận được tưởng tượng lúc nãy của Tô Tịch.
Tuy là một buổi kết hôn tưởng tượng trong đầu của Tô Tịch thì hắn cũng chẳng thèm để ý nhưng khi hắn nhìn rõ mặt tên chú rể thì người không khỏi rùng mình, run rẩy một cái.
Bởi vì trong tưởng tượng của Tô Tịch thì chú rể lại chính là tên ác ma trong lòng hắn: Lý Thiên Minh.
Vì thế nên hắn mới mở miệng trêu chọc Tô Tịch cho giải khỏa nỗi khiếp sợ trong lòng bị Lý Thiên Minh gây ra vô số nỗi đau.
Là người mang tính cách có thù tất báo, lại từng nhiều lần trong tay Lý Thiên Minh ăn nhiều quả đắng nên khi Kim Nhãn U Linh biết Tô Tịch thầm thích Lý Thiên Minh thì hắn lập tức nghĩ ra một trò hay
"Mặc dù ta lợi dụng thân xác của nô bộc để báo thù riêng thì có phần hơi quá đáng nha!!!”
"Nhưng nếu đem tình cảm dấu kín trong lòng nô bộc cho tiểu tử kia để sau đó gắn kết với nhau thì coi như là trả hết nợ rồi nhỉ!!!”
"Ta còn không tin với nhan sắc và khí chất quái lạ khiến người ta say đắm của nô bộc thì tên kia không động lòng, trừ phi hắn là [Gay]?”
Kim Nhãn U Linh nhìn Tô Tịch một lúc, rồi khoanh tay, khoanh trân, vuốt cằm suy tư kết luận đến kết quả cuối cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT