Một tiếng động từ cái xác của Tô Tịch vang lên, tiếng gió thổi vù vù, sau đó cái xác của Tô Tịch bỗng nhiên đứng dậy sau đó đi ra khỏi giường chứa xác.
"Lạnh quá! Đây là đâu. Tại sao thân thể của mình có thể cử động được?"
"Mình không thể làm chủ được thân thể của chính mình, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Lúc này, Tô Tịch cảm thấy mơ mơ màng màng sau đó nàng nhìn thấy thân xác của mình tự đi, tự cử động liền lẩm bẩm.
Thân xác của Tô Tịch không bị nàng điều khiển, nó rời khỏi giường chứa xác, đi về phía cửa sau đó mở ra phòng chứa xác rời đi khỏi nơi đó.
"Tiểu nha đầu? Là ta đã mang ngươi từ địa ngục trở về đó!!!”
Khi đi ngang qua hành lang, Tô Tịch thấy được chính mình qua một chiếc gương.
Nhưng lại thấy được chính mình trong gương có một đôi kim nhãn và ngay sau đó có một tiếng nói cho nàng nghe thấy từ sâu trong đầu.
"Ngươi là ai…?”
Tô Tịch chỉ kịp hỏi lên một tiếng rồi sau đó hai mắt tối sầm, ngất đi .
"Bổn đại gia là ai sao! Không lâu nữa ngươi sẽ biết thôi!".
Tô Tịch Kim Nhãn nhìn chính mình trong tấm gương nói rồi sau đó quay người định rời đi.
"Cạch... cạch... cạch...!!!”
Bỗng nhiên khi Tô Tịch Kim Nhãn định rời đi khỏi nơi này thì một tiếng bước chân vang lên ngay trong hành lang đen tối.
Tô Tịch Kim Nhãn nghe thấy âm thanh liền dừng lại sau đó hai mắt nhìn về một phía, đó là nơi phát ra âm thanh thì chỉ nhìn thấy một nam thanh niên và một cô bé đi từ trong bóng đêm ra.
Cả hai người chính là Lý Thiên Minh và Tiểu Côn Côn, ngay khi Tô Tịch gặp nạn Lý Thiên Minh mới thông qua hệ thống biết được liền chạy đến nơi đây.
Khi cả hai người vừa đến liền đi lên đây thì không ngờ lại giáp mặt Tô Tịch Kim Nhãn sau đó Tiểu Côn Côn liền nắm áo, quay đầu hỏi Lý Thiên Minh:
"Chủ nhân, hình như Côn Côn cảm giác được chị Tô Tịch không giống với buổi sáng nay!!! Tại sao lại như vậy?".
Là dị chủng thần thú nên Tiểu Côn Côn thần thức rất nhạy cảm, chỉ liếc qua Tô Tịch Kim Nhãn một cái là phát hiện có điều kì lạ ở nàng nên sau đó nó mới quay đầu sang hỏi Lý Thiên Minh
"Không có chuyện gì! Chỉ là có một tên u linh khá mạnh mẽ nhập vào nàng thôi! Để chủ nhân xử lí nó cho!!!”
Lý Thiên Minh xoa xoa đầu nàng giải thích sau đó nhanh chân bước đi từng bước, tiến về phía Tô Tịch Kim Nhãn.
"Ngươi là ai? Tại sao lại có thể nhận ra bổn đại gia đang nấp trong người nàng ? Chẳng lẽ là ngươi thuộc đám người Khu Yêu Sư?"
Tô Tịch Kim Nhãn nhìn Lý Thiên Minh đang từng bước tiến về phía mình liền hỏi, nàng có thể cảm nhận được Lý Thiên Minh là một người rất mạnh, thậm chí không kém hơn nó.
"Ta là ai sao ? Hiện tại ngươi vẫn chưa thể biết được? Nhưng ta phải phong ấn ngươi một đêm trước đã, Kim Nhãn U Linh!!!”
Lý Thiên Minh dừng lại trước mặt Tô Tịch Kim Nhãn sau đó nói giơ bàn tay lên phác họa một cái trận đồ lục giác ngôi sao mà ở giữa có chữ 《Phong - Hồn》.
"Muốn nhốt bản đại gia sao! Nằm mơ đi!!!”
Tô Tịch Kim Nhãn nhìn Lý Thiên Minh nói, sau đó nàng giơ bàn tay lên đấm về phía hắn.
"Vô dụng thôi, ngươi nếu là thời kì đỉnh phong thì có lẽ Lý Thiên Minh ta phải cẩn thận với ngươi một, hai nhưng ngươi bây giờ chỉ là u linh trạng thái, ngươi yếu hơn ta rất nhiều!!!”
Thông qua hệ thống, Lý Thiên Minh cũng đã nhận biết được sức mạnh hiện tại của Kim Nhãn U Linh đang ở cảnh giới gì nên chỉ lắc đầu cười nói.
[ Tên: Tô Tịch(Kim Nhãn U Linh) ]
[ Trạng thái: Bị U Linh Nhập( Nguyên Anh Đỉnh Cao) - Hồng Nhãn Khu Yêu Sư ]
[ Chiến Lực: Nguyên Anh Kì - Hồng Nhãn Khu Yêu Sư ]
Lý Thiên Minh nhìn Tô Tịch Kim Nhãn cười nói sau đó hắn bấm ngón tay ra một cái trận đồ lục giác ngôi sao mà hắn đã hoàn thành trước đó bay về phía Tô Tịch Kim Nhãn.
Đây là một tiểu pháp thuật có tên là Phong Hồn Thuật mà hắn thông qua một trong 3000 đại đạo của hắn: Hồn Chi Đại Đạo sáng tạo ra nên đối với u linh là sát thương vô cùng cao.
[ Phong Hồn Thuật: Phong ấn linh hồn, khiến nó lâm vào ngủ say, thời gian linh hồn ngủ tùy thuộc vào người thi triển thuật ]
Tô Tịch Kim Nhãn chưa kịp đấm vào người hắn đã bị lục giác ngôi sao trận đồ nhốt vào bên trong, sau đó bị ánh sáng bên trong trận đồ chiếu vào khiến cho nàng bị ngất đi.
Ngay lúc Tô Tịch ngất đi rồi ngã xuống thì Lý Thiên Minh đi đến đỡ lấy nàng, sau đó thông qua kí ức trong đầu Tô Tịch hắn biết được nhà của nàng vị trí liền mở ra một lỗ hổng không gian đưa nàng trở về.
"Đi thôi, Côn Côn, chị Tô Tịch của ngươi đã được ta đem trở về an toàn rồi!!!”
Sau khi giải quyết xong tất cả, Lý Thiên Minh nhìn Tiểu Côn Côn nói sau đó hắn đem nàng tóm lên rồi mở ra một không gian lỗ hổng rời đi mà khi hắn rời đi thì hành lang trong bệnh viện này lại tối đen trở lại và im ắng như chưa từng có ai xuất hiện cả.
[ Sáng Hôm Sau- Tại nhà Tô Tịch].
"Ngươi là ai…!!”
Lúc này, Tô Tịch đang nằm trên giường ngủ bỗng nhiên mở ra hai mắt sau đó bật người dậy khỏi giường kêu lớn.
"Mơ sao? Mình thấy có người giống hệt mình ở trong gương?"
Bỗng nhiên Tô Tịch thấy mình đang nằm trên giường ngủ trên giường của mình thì liền suy nghĩ lại.
"Hơ, hôm qua sao mình về được đến nhà? Chỉ nhớ mình đến nhà hàng làm việc, sau đó...Đau đầu quá...!!!”
Tô Tịch chỉ nhìn thấy quần áo của mình đã bị thay đổi mà không nhớ ra được gì bởi vì càng nhớ lại thì đầu nàng càng đau.
"Reng.....Reng.....Reng.....!!!”
Lúc này chiếc đồng hồ báo thức đặt ở bên cạnh nàng bỗng nhiên kêu lên.
Tô Tịch nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu thì liền dừng nó lại sau đó phát hiện ra mình đã muộn học, liền vội vã mà thay quần áo, rồi vội vàng rời khỏi nhà để đến trường:
"A! Trễ rồi! Nếu không kịp chuyến xe này thì sẽ trễ mất! Chỉ còn có căn nhà ở vùng ngoại ô này chưa bị niêm phong nên mình mới dọn đến đây thôi!!!”
[ Một lúc sau - Tại cổng trường ].
"Nhân lúc bảo vệ của trường không chú ý chạy vù vào thôi!!!”
Tô Tịch khi đến gần trường liền thấy bảo vệ không chú ý liền suy nghĩ sau đó liền vội vàng lao vào.
"Bạn học này, bạn đi trễ phải không?”
Nhưng bảo vệ lại rất tinh mắt, đã phát hiện ra nàng đang định chạy vào nên liền tóm lấy vai nàng hỏi thăm lí do đi muộn .
"Xin lỗi, em ngủ quên!!!”
Tô Tịch bỗng nhiên bị tóm lại chỉ có thể quay đầu lại mỉm cười nhìn bảo vệ sau đó giải thích.
Nhưng khi bảo vệ trường nhìn thấy Tô Tịch hình dáng thò liền há hốc mồm, người chảy mồ hôi sau đó lùi về phía sau rồi chạy tóe khói cùng để lại tiếng kêu đầy sợ hãi:
"Chú cảnh sát ơi, có ma!!!”
"Bộ mình... đáng sợ đến vậy hả!!!”
Tô Tịch nhìn thấy bảo vệ trường như thế liền lẩm bẩm sau đó bước vào trường học.
[Trong khi đó - Tại lớp của Tô Tịch].
"Nè, nghe tin mới chưa? Đại tiểu thư của Tập đoàn Tô Thị hôm qua đã chết rồi!!!”
Một nam học sinh tóc vàng kim lên tiếng nói.
"Nửa tháng trước vừa mới chuyển đến trường của chúng ta đó!!!”
Một cô nữ sinh nghe thấy cũng lên tiếng đáp lại.
"Khó khăn lắm nữ thần mới chuyển đến lớp của chúng ta, lời tỏ tình của tớ còn chưa nói với cậu ấy nữa! Vậy mà Tô Tịch đã vĩnh viền rời xa chúng ta rồi!!!”
Một nam học sinh tóc vàng lúc nãy khóc lóc, kể ra.
Nhìn đám học sinh của mình bên dưới, một nam giáo viên đeo kính trên bục giảng hai mắt nhắm lại, tay cầm cuốn sách nói:
"Trong lớp có bạn học vừa mất, tâm trạng của mọi người tôi hiểu! Tôi cũng đau buồn như các bạn!!!”
"Nhưng bây giờ đang là giờ học, các bạn có để thầy giáo như tôi vào trong mắt không hả!!!”
Nam giáo viên tức giận ném quyển sách xuống đất rồi quay mặt nhìn đám học sinh mắng.
Mà nghe nam giáo viên đeo kính mắng thế thì đám nam học sinh càng không nghe, lập tức nhìn hắn mà gào thét:
"Thầy ơi! Căn bản là thầy không hiểu được tâm trạng của bọn em! Tô Tịch không còn nữa, bọn em đi học còn có ý nghĩa gì chứ!!!”
"Mấy bạn nam thật đáng ghét! Các cậu đi học chỉ là để theo đuổi nữ sinh thôi hả?"
Đám nữ sinh nghe đám nam học sinh nói thế liền tức giận cùng nhau lên tiếng mắng đám nam sinh.
"Mấy nữ sinh xấu xí như các cậu thì biết cái gì chứ!!!”
Đám nam học sinh cũng không chịu thua, quay đầu nhìn đám nữ sinh đánh lên khiến cho lớp học loạn hết cả lên.
"Xin lỗi thầy! Em đến trễ!!!”
Đúng lúc này, khi cả lớp đao náo loạn thì một tiếng nói của cô gái bỗng nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Khi cả lớp nghe thấy tiếng nói thì đều dừng tay lại sau đó đều nhìn về phía cửa liền thấy một cô gái xinh đẹp tóc trắng thì tất cả đều há hốc mồm bởi vì người đến là Tô Tịch( đã chết hôm qua).
Ngay sau đó mọi người lau lau mắt mà nhìn lại thì thấy cô gái vẫn đứng đó rồi sau đó mọi người đều sợ hãi chạy trốn.
Từ bàn ghế đến sách, vở đồ dùng đều bị ném đi để có đường mà chạy ra khỏi lớp học.
"Ma kìa! Xác chết sống dậy! Để tớ ra trước! Để tớ ra trước!!!”
Một nam sinh tóc vàng vừa chạy, vừa khóc kêu lên.
"Chẳng phải vừa nãy cậu nói muốn tỏ tình với cậu ấy sao?"
Một nữ sinh hoảng sợ đang chạy trốn lên tiếng.
"Ai muốn tỏ tình với ma chứ!!!”
Nam sinh tóc vàng gào thét mắng lại rồi lại tiếp tục chạy.
"Ai có thể nói cho mình biết là xảy ra chuyện gì rồi không?"
Tô Tịch tự hỏi mình bởi vì nàng đang đứng ở cửa nhìn lớp vắng tanh, không có một ai, cùng bàn ghế, sách vở lộn xộn.
[ Trong khi đó - Tại gần đỉnh của sân thượng trường].
Lúc này, trên đỉnh đang có hai nam thanh niên đang mặc đồng phục của trường: Bọn họ chính là hai nam thanh niên đã gián tiếp giết Tô Tịch hôm qua.
"Thiếu gia, cái vật này phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta đâu có quăng ở căn nhà ma đó đâu! Nếu cảnh sát biết được chúng ta lừa nó đi vào...!!!”
Nam thanh niên tóc vàng trên tay giơ sợi dây chuyền ngọc bích lên rồi quay đầu nhìn nói với thanh niên đeo kính.
"Im miệng lại cho tao! Đồ ngu! Biết được chuyện này chỉ có ba chúng ta thôi, chỉ cần chúng ta không nói ra, ai mà biết được chứ!!!”
"Cũng trách bản thân nó không tốt, nếu sớm đồng ý làm bạn gái của tao, thì cũng đâu có chết!!!”
Nam thanh niên đeo kính nghe được lời nó của thanh niên tóc vàng liền mắng, sau đó hắn cầm một điếu thuốc lên hút, rồi cười nói mà căn dặn tên nam thanh niên tóc vàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT