Thích Mạnh trực tiếp trốn đến tận giờ cơm tối. 

Tống Thiêm chịu khó đặt vài món ăn gia đình, đứng ngoài cửa gọi hai tiếng nhưng không có ai trả lời.

Tống Thiêm cảm thấy rất hiểu cho cô.

Nếu cậu ta đoán không nhầm thì… vừa rồi cô Thích là muốn ‘bá vương ngạch thương cung’ nha!

Một cảnh sát cao ngạo lạnh lùng yếu ớt mất đi năng lực phản kháng, một cô gái trái ngược có vũ lực đỉnh cao, đúng nghiền!

Đội trưởng Trần độc thân nhiều năm như vậy, biết bao em gái mang trong mình tâm hồn thiếu nữ cố chấp lao vào rồi lại phải khóc lóc chạy đi rồi, không dễ gì mới xuất hiện một tuyển thủ hắc mã đáng chú ý, Tống Thiêm cứ tưởng bản thân sẽ được gánh vác trọng trách. Thật đáng tiếc là bây giờ vẫn đang điều tra vụ án.

  ……

Trần Diệu uống thuốc xong, ở trong phòng khách nghỉ ngơi một lát rồi mở sổ ghi chép ra liên lạc với đồng nghiệp trong cục cảnh sát thành phố để làm rõ tiến triển hiện tại.

Triệu Thừa Hoa là con trai thứ của một cổ đông trong công ty Chiêu Vân, một năm trước sau khi lấy tiếng từ nước ngoài trở về liền được ném vào vị trí phó tổng của công ty, một năm nay không ít lần đụng chạm với các đồng nghiệp nữ trong bộ phận.

Ngụy Nhiên ở đầu bên kia nói: “Từ hai, ba tháng trước Triệu Thừa Hoa đã bắt đầu quấn lấy Thích Mạnh, Thích Mạnh rất kiên định, nghe nói có một lần bị động tay động chân ở phòng trà, cô ấy còn suýt đánh anh ta một trận…”

Trần Diệu nghe, lơ đễnh nghĩ, quả thật là tính khí nóng nảy của cô.

“… Tôi nghĩ, liệu đối phương có phải là bạn gái Triệu Thừa Hoa từng qua lại sau khi trở về nước không, xuất phát từ sự phẫn nộ vì bị bỏ rơi mà nổi lòng ghen ghét đố kỵ với Thích Mạnh, cho nên đã đánh người rồi đổ tội? Suy cho cùng thì địa chỉ bản đồ cuối cùng trên xe của Triệu Thừa Hoa chỉ là motel(1) mới nổi ở ngoại ô.”

(1)Motel là khái niệm được ghép từ 2 chữ Motor và Hotel. Một nơi lưu trú cho khách với kết cấu khá đơn giản, quy mô nhỏ, nằm cạnh các đường quốc lộ dành cho những khách vãng lai dọc đường cần chỗ nghỉ ngơi tạm thời.

“Cách nghĩ của tôi không giống cậu.” Ngón tay Trần Diệu khẽ gõ lên bàn trà mấy cái, nói: “Người đăng ký motel là Triệu Thừa Hoa, với tính cách của anh ta thì khả năng hẹn bạn gái cũ từng bị mình đá ra ngoài không cao, rất có thể là người phụ nữ vừa mới theo đuổi thành công hoặc vẫn đang trong thời kỳ ám muội, chẳng phải anh ta chuyên dùng cơ hội thăng chức để uy hiếp phụ nữ thỏa hiệp hay sao? Người phụ nữ ấy liệu có phải là vì chuyện này nên mới đến nơi hẹn không?”

Ngụy Nhiên trầm ngâm một lúc, rồi cùng thảo luận với nhóm đồng nghiệp, cho rằng cả hai phương án đều có khả năng, nhưng sau khi thẩm tra một lượt, mọi người đều có chứng cứ ngoại phạm.

“Hiện tại chủ yếu là có quá ít chứng cứ, hôm qua ở ngoại ô có một trận bão tuyết, phá hủy không ít chứng cứ. Chỉ có thể xem xem chiến thuật tâm lý của anh bên này có thể đạt hiệu quả hay không rồi.”

Hung thủ vẫn chưa biết xe của Thích Mạnh luôn ở gara sửa xe vừa được mang về, thấy Thích Mạnh được thả về nhà, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là vết máu ở cản xe xảy ra vấn đề, nếu gan đủ lớn, chưa biết chừng sẽ lại đến một lần nữa.

Điều Trần Diệu cảm thấy kỳ lạ là, tên hung thủ này có thể bôi máu lên cản xe của Thích Mạnh, khẳng định là biết tiểu khu Thích Mạnh ở và nơi cô thường đỗ xe, gan lớn còn thận trọng, nhưng cô ta lại không cẩn thận đến mức nhìn nhầm biển số xe của Thích Mạnh, điểm này có vài phần mâu thuẫn, anh không hiểu được.

Anh nhíu chặt mày lại, vô thức lấy bao thuốc trong túi ra, hẩy một điếu, rồi lại nhịn xuống. 

Tống Thiêm vẫn luôn ở bên cạnh vùi đầu ghi chép, lúc này mới nói: “Nói như vậy thì hung thủ cùng lắm cũng chỉ tạo thêm chứng cứ giết người ở tầng dưới, căn bản sẽ không đến đột kích cô Thích đúng không?”

Trần Diệu giật mình, cổ họng dường như lại ngứa ngáy, anh cúi đầu ho khan vài tiếng.

Khi biết được hung thủ nhắm vào Thích Mạnh, phản ứng đầu tiên của anh chính là cô sẽ gặp nguy hiểm, đầu óc còn đang choáng váng thì đã trực tiếp gọi điện cho cấp trên để xin lệnh bảo vệ.

Trần Diệu xoa mặt, không nói nên lời.

Tống Thiêm vò đầu không hiểu, sau đó bất chợt lóe lên một ý nghĩ: “Ôi, hay là em xuống dưới cùng giúp bọn tiểu Từ theo dõi nhé.”

Vừa có thể học cách theo dõi, còn có thể tránh làm bóng đèn, một mũi tên trúng hai con chim.

“Cậu đi làm gì, gây thêm phiền phức cho tiểu Từ à?”

Tống Thiêm bĩu môi: “Đội trưởng Trần, anh cũng quá không hiểu em rồi. Lại nói, điểm thực chiến của em là 80 đấy!”

“Chờ cậu thi được 100 điểm rồi hãng đắc ý với tôi.”

Tống Thiêm bên này đang dây dưa với Trần Diệu, cửa phòng ngủ bên kia khẽ ‘cạch’ một tiếng rồi mở ra. Hai người ở phòng khách không hẹn mà cùng quay đầu nhìn qua.

Thích Mạnh mặc quần áo ở nhà, mắt lim dim lê dép bước ra, mái tóc xoăn dài xoã sau lưng hơi rối. 

Là dáng vẻ vừa mới ngủ dậy.

Thấy hai người im lặng nhìn qua, cô lấy một cái cốc thủ tinh màu hồng nhạt trong tủ bếp ra rót nước, giọng nói mang theo chút ngái ngủ: “Các anh ăn cơm chưa?”

Tống Thiêm chớp chớp mắt, cái này, không quá giống với trạng thái của thiếu nữ mơ mộng chuyện tình yêu mà cậu ta tưởng tượng nha. 

Cậu ta tiếp lời: “Chúng tôi ăn rồi. Có để lại một phần cho cô ở trong hộp cơm giữ nhiệt đó.”

“Cảm ơn.”

Thích Mạnh vào phòng vệ sinh rửa mặt, búi mái tóc dài lên, cầm một cái bát đi tới: “Các anh vừa nói gì vậy?”

Tống Thiêm nhân cơ hội tiền trảm hậu tấu, nói: “Tôi phải xuống dưới theo dõi rồi.”

Thích Mạnh liếc nhìn tờ giấy bị gió thổi bay loạn xạ ngoài cửa sổ: “Ở bên ngoài sao?”

Trong đầu cô hiện lên cảnh những cảnh sát đáng thương mặc áo khoác thường phục, đeo kính râm ngồi một góc trong phim truyền hình.

Tống Thiêm xua xua tay: “Không phải, ở trong xe.”

Vậy cũng không thể cứ mở điều hoà mãi mà. 

Thích Mạnh nghĩ nghĩ, nói: “Anh chờ chút.”

Cô trở về phòng ngủ, không lâu sau đã quay lại, trên tay cầm thêm một tuýp kem màu xanh chưa dùng mấy: “Bôi vào chỗ nẻ đi, tôi thấy tay anh rất nghiêm trọng đấy, ở trên xe mở điều hoà chắc cũng không thoải mái. Thử xem, rất có tác dụng.”

Tống Thiêm hơi sững sờ, vô thức cúi đầu xuống nhìn những ngón tay sưng đỏ của mình.

Cậu ta đã làm việc ở đồn cảnh sát hơn hai năm, vì chuyện nhà chuyện cửa mà dãi nắng dầm mưa, nứt nẻ là thứ mỗi mùa đông đều có, một nhóm đàn ông chưa từng có ai thật sự để ý qua, chịu đựng một chút rồi mùa đông cũng sẽ qua thôi. 

Lần đầu tiên cậu ta gặp Trần Diệu là tại buổi toạ đàm về điều tra hình sự do cục cảnh sát thành phố tổ chức vào năm ngoái, cậu ta vội vàng đến nghe một buổi, còn đặc biệt chạy qua bắt chuyện với anh vài câu. Vẻ mặt Trần Diệu bình tĩnh, đưa cho anh một tờ giấy đăng ký: “Thời gian đăng ký năm nay đã qua mất rồi, có thể thử vào năm sau.”

Lúc rời đi, anh liếc mắt nhìn tay cậu ta: “Trở về bôi chút kem nẻ đi, đều đã nứt đến chảy máu rồi.” Lúc đó, cậu ta đã thầm hạ quyết tâm phải thi vào cục cảnh sát thành phố, đi theo bên cạnh đội trưởng Trần.

Sau một năm, tay vẫn bị nứt nẻ, cậu ta không ngờ lần này lại đổi thành Thích Mạnh, cô gái lần đầu gặp mặt rất không vui vẻ này. 

Đội trưởng Trần còn nói hai người không thích hợp?

Rõ ràng chính là một cặp trời sinh!

Sống mũi Tống Thiêm hơi chua xót, cậu ta nhận lấy kem nẻ, khịt khịt mũi: “Cô Thích, cô phải cố lên!”

Cô nhất định có thể theo đuổi được đội trưởng Trần của chúng tôi!

Thích Mạnh còn tưởng cậu ta đang nói đến vụ án này, liền gật đầu: “Có các anh ở đây, tôi rất yên tâm.”

Tống Thiêm ôm tuýp kem nẻ, nghẹn ngào xuống dưới.

Cánh cửa ‘cạch’ một tiếng đóng lại, trong nhà chỉ còn lại Thích Mạnh và Trần Diệu. 

Vẻ mặt Thích Mạnh vẫn như thường, cầm bát trở về phòng. Lúc đi ngang qua ghế sofa, Trần Diệu gọi cô lại: “Tuýp kem đó, không có phần của tôi à?”

Thích Mạnh liếc nhìn đôi tay dày rộng hơi hơi đỏ của anh: “Tôi thấy tay của đội trưởng Trần vẫn nhẵn mịn lắm, không dùng đến đâu.” Nói xong, cô liền chui vào phòng, lần nữa đóng cửa lại.

Trần Diệu nhìn chằm chằm vào cửa phòng cô hai giây, điện thoại nhận được một tin nhắn wechat, là Tống Thiêm gửi đến.

“Đội trưởng Trần! Cô Thích thật sự quá khiến người ta cảm động rồi! Tôi đổi ý rồi! Tôi tuyệt đối ủng hộ hai người ở bên nhau!”

Trần Diệu liếc nhìn một cái, không quan tâm. 

Lúc đầu khi giới thiệu, dì ba đã khen hết lời rằng cô gái này tính tình rất tốt, mặc dù Thích Mạnh tỏ ra vênh váo hung hăng, nhưng hành động không gạt được người.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã rất tinh tế.

Trần Diệu lùi lại dựa vào sofa, trước mắt là nốt đen nhỏ xinh xắn trên chóp mũi của cô, càng muốn hút thuốc hơn rồi.

  ……

Tống Thiêm nói xuống dưới theo dõi, cả đêm hôm đó cũng không lên nữa.

Trong nhà có đàn ông, Thích Mạnh không tập yoga ở phòng khách nữa, ăn xong bữa tối cô liền ở trong phòng xem phim, có điều làm thế nào cũng không tập trung nổi, thỉnh thoảng lại nghĩ, anh ở phòng khách một mình liệu có buồn chán lắm không. 

Mười hai giờ đêm, Thích Mạnh đứng dậy đi vệ sinh, từ xa nhìn vào phòng khách, đồng phục cảnh sát ngoan ngoãn nằm trên tay cầm của ghế sofa, nhưng không thấy người đâu nữa. 

Cô khẽ cau mày, vô thức bước về phía đó hai bước, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp ở sau lưng: “Ở đây.”

Cô quay đầu lại, thấy một bóng người đen đứng dựa vào lan can ngoài ban công, trên đầu ngón tay lập loè ánh sáng vàng, anh đang hút thuốc, vòng khói trắng phả ra khi nói rồi tiêu tan trong gió.

“Bay đến chỗ cô rồi à?”

Đã sốt còn ra ngoài gió hút thuốc, đúng là không cần mạng nữa rồi. 

Thích Mạnh cố tình ừ một tiếng: “Trong nhà tôi không được hút thuốc.”

Trần Diệu gật đầu, dí điếu thuốc vào cái lọ bên cạnh, giọng nói vẫn khàn khàn: “Chưa ngủ à?”

“Ngủ rồi.”

Anh bước đến, đèn hành lang chiếu từ dưới lên, từng chút từng chút chiếu sáng ngực, cánh tay rồi tới gương mặt anh. Trên người mang theo hơi lạnh của màn đêm và mùi thuốc, anh đứng ngoài cách cô hai mét, không tiến thêm nữa. 

“Vừa nhận được tin, bọn Tống Thiêm đã bắt được một người ở dưới lầu, ngày mai đưa cô đi xác nhận.”

Thích Mạnh kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”

“Vết máu sẽ đông lại.”

Nếu không tranh thủ thì sẽ không có cách nào đổ tội cho Thích Mạnh nữa rồi. 

“Là ai vậy?”

Trần Diệu nhớ lại, nói ra một cái tên: Giang Doãn. 

Thích Mạnh nhíu mày: “Chưa từng nghe qua.”

“Ngày mai đến cục lại nói.”

Thích Mạnh gật đầu, sau đó ý thức được, ngày mai anh phải đi rồi.

Điều này có lẽ cũng đồng nghĩa với việc khoảng thời gian hai người không dễ gì chung sống hòa bình với nhau đã sắp kết thúc.

Sự tiếp xúc giữa người với người, đến không dễ dàng, nhưng muốn cắt đứt thì lại quá đơn giản.

Càng huống hồ cô và Trần Diệu lại là kiểu ghét bỏ nhau. 

Trong sự trầm mặc của hai người, ngọn đèn tường ngoài hành lang chập chờn rồi đột ngột nổ. 

Chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ khe cửa phòng Thích Mạnh 

“Bóng đèn nổ rồi à?”

“Ừ.” Trần Diệu tắt công tắc đèn tường, đi tới xem xét: “Ở nhà có đèn dự trữ không?”

“Chắc là có.”

Thích Mạnh không chắc lắm, sau khi lục lọi phòng để đồ một hồi, cô đã tìm thấy một bóng đèn vàng có kích thước tương tự.

Trần Diệu cao, không cần ghế cũng có thể chạm tới vỏ đèn tường. Chỗ anh đang đứng vừa hay đối diện với phòng của Thích Mạnh, ngước mắt là có thể nhìn thấy bên trong phòng cô qua khe cửa.

Không lớn, nhưng gọn gàng ngăn nắp.

Sàn nhà trải một tấm thảm lông dài, bên trên có một chồng quần áo được gấp gọn gàng, nhờ phúc huấn luyện nhiều năm, anh chỉ cần liếc qua đã thấy thứ đồ có viền ren màu đỏ nhạt của phụ nữ ở trên cùng.

Anh rủ mắt xuống, đổi bóng đèn, lại bước tới ấn công tắc, ngọn đèn sáng chói ban đầu đã được thay bằng một ngọn đèn màu vàng ấm áp dịu dàng đầy ám muội. 

Đêm tĩnh lặng, ánh đèn mờ ảo.

Trong lòng Thích Mạnh cảm thấy hơi buồn.

Cô đứng dựa vào tường, đột nhiên hỏi: “Đội trưởng Trần thường xuyên làm kiểu nhiệm vụ này không?”

Thường xuyên thế này không? Mơ mơ hồ hồ đi vào ở nhà phụ nữ, nửa đêm canh ba giúp cô thay bóng đèn, sốt đến hồ đồ còn muốn hôn cô. 

Trần Diệu hơi khựng lại.

  ……

Thực ra lệnh bảo vệ hôm qua anh xin không hề được phê chuẩn, lực lượng cảnh sát căng thẳng là một mặt, như Tống Thiêm đã nói, tình hình của Thích Mạnh không tồi tệ đến mức phải theo sát bên cạnh bảo vệ 24/24.

Sau khi bị bác bỏ, Trần Diệu nói: “Vậy tôi xin nghỉ ốm ba ngày.”

“Anh đây là đang cáu kỉnh với tôi à?”

“Không phải với danh nghĩa cảnh sát, mà là chấp hành nhiệm vụ với tư cách cá nhân. Xin lãnh đạo phê duyệt cho tôi nghỉ phép.”

  ……

Trong bầu không khí huyền diệu, lời nói của Thích Mạnh đã lần nữa ném lại câu hỏi và đáp án từ hơn một tháng trước đến trước mặt anh.

Thích hợp, hay là không thích hợp?

Trần Diệu không nghĩ được. 

Anh chọn cách im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play