Mai Như Ngọc vui vẻ nhận lấy hai hộp đậu phụ bốc mùi thơm phức và nước súp đậm đà từ chủ quầy đậu phụ thối. Tình cờ tiện tay đưa một hộp cho Tư Không Tịch đang đứng bên cạnh. Tư Không Tịch cũng tự nhiên nhận lấy hộp đậu phụ thối, như thể cái hắn cầm không phông phải là đậu phụ bốc mùi "thơm phức" mà là một bát súp hải sản.
Lúc này, có thêm bảy tám cô gái quây xung quanh quầy đậu phụ, hai người trong số họ hết nhìn Mai Như Ngọc lại nhìn Tư Không Tịch, giống như đang nghi ngờ điều gì đó.
Mặc dù cả hai đều đội mũ và đeo khẩu trang, trang phục họ đang mặc cũng đã được thay bằng trang phục đơn giản theo phong cách bình dân. Nhưng thân hình và khí chất của hai người bọn họ đứng trong đám người giống như hạc giữa bầy gà, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng thấy khác biệt.
Cho nên đương nhiên thu hút sự chú ý của mấy thiếu nữ đang tuổi đu idol, muốn thử xem có phải mình may mắn gặp được diễn viên hay ca sĩ nổi tiếng nào không.
Sau đó, một cô gái cứ nhìn chằm chằm vào Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch mạnh dạn bước lên, lịch sự hỏi: "Anh đẹp trai ơi, đậu phụ ở hàng này ăn ngon không ạ?"
Bởi vì trước đó ông chủ đã khen mặt cậu, nên dù còn chưa cho cho đậu phụ vào miệng, Mai Như Ngọc đã vô cùng phối hợp, cong mắt gật đầu: "Rất ngon á!"
Cô gái kia nghe thấy Mai Như Ngọc nói phương ngữ vùng Tứ Xuyên thì khóe miệng co giật, nói "làm phiền rồi" sau đó quay đầu bỏ đi. Như Ý nhà cô không phải người Tứ Xuyên, hơn nữa anh chàng đẹp trai này vừa mở mồm nói tiếng Tứ Xuyên lập tức khiến mộng đẹp tan tành luôn.
Còn người cố tình hạ giọng, thay đổi phương ngữ - Mai Như Ngọc cười toe toét dưới lớp khẩu trang, bưng hộp đậu phụ thối rời đi.
Kinh nghiệm bị fan truy đuổi chặn đường phong phú đến độ cậu có thể thăng cấp lên làm đại ma pháp đại sư được rồi. Một chút kiểm tra nho nhỏ như này làm sao làm khó được cậu? Cậu cân được tất!
Tư Không Tịch nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Mai Như Ngọc, cũng nhịn không được bật cười lắc đầu. Sau đó hắn nhìn hộp đậu phụ thối đang tỏa hương ngào ngạt trên tay, lòng tự hỏi nên ăn như nào bây giờ.
Không phải anh không muốn ăn những quán ven đường, mà là bây giờ cả hai đều đeo khẩu trang, đội mũ, không thể cởi khẩu trang được. Chẳng lẽ phải vác cả hộp đậu phụ thối này về nhà ăn?
Hắn muốn hỏi ý kiến của Mai Như Ngọc một chút, nhưng khi quay đầu đã thấy đôi mắt hoa đào lấp lánh của Mai Như Ngọc đang nhìn mình sáng lên. Ánh mắt đắc ý đến độ quá phô trương, giống như một con công không thể đợi bạn đời mình xuất hiện đã xòe đuôi.
Tư Không Tịch nhướn mày.
Mai Như Ngọc nhìn Tư Không Tịch cười tủm tỉm hỏi: "Tư Không Lạc Nhạn à~ Có phải trong đầu anh lúc này có vô vàn dấu hỏi chấm, không biết phải giải quyết hộp đậu phụ trong tay như thế nào không?~"
Tư Không Tịch nghe được giọng điệu kỳ lạ giống như đang hát kia, liền hỏi: "Phải giải quyết như nào?"
Mai Như Ngọc cười rộ lên: "Muốn giải quyết được món đậu phụ thối ngon lành này, anh thiếu một cái trang bị chuyên nghiệp!"
"Nếu như hôm khác thì anh chỉ có thể đứng nhìn tôi ăn thôi. Nhưng hôm nay anh hơi bị may mắn đấy, có một cửa hàng trên phố này có cái trang bị chuyên nghiệp mà anh cần đó!"
Lúc Tư Không Tịch đang tự hỏi "trang bị chuyên nghiệp" mà Mai Như Ngọc đang nhắc tới là gì, liền thấy Mai Như Ngọc móc ra một cái khẩu trang mới tinh từ trong túi quần ra.
Thoạt nhìn, chiếc khẩu trang này có vẻ không khác gì chiếc khẩu trang mà hai người họ đã đeo, nhưng khi Mai Như Ngọc căng cái khẩu trang ra cho Tư Không Tịch xem, Tư Không Tịch thật sự cạn lời. Bởi giữa cái khẩu trang kia có một khóa kéo. Hắn lại một lần cảm nhận được phong cách lầy lội đúng với danh xưng Mai "thạch lưu".
Mai Như Ngọc bảo Tư Không Tịch câm hộ mình hộp đậu phụ, còn cậu thì nghiêng mình nhanh chóng đeo cái khẩu trang có khóa kéo kia thế vào chỗ chiếc khẩu trang đang đeo.
Sau đó cậu thuần thục kéo khóa khẩu trang, cố định độ dài theo khuôn miệng của mình để có được một chiếc khẩu trang "ăn sạch cả thế giới" không phải điều chỉnh lần 2.
Ngoài trừ việc cái khẩu trang này nhìn có chút kỳ quặc khiến người khác tò mò, thì thật ra cũng không có gì xấu.
Tư Không Tịch nhìn Mai Như Ngọc đang nhe răng cười đắc ý với hắn, nghĩ thầm người này nhất định đã trốn ra ngoài ăn vụng nhiều lần lắm rồi. Sau đó hắn ngạc nhiên nhìn Mai Như Ngọc hé miệng cắn một miếng đậu phụ thối, sau đó nhanh chóng xử lý gọn cả hộp đậu phụ.
Toàn bộ quá trình Mai Như Ngọc thuần thục đến độ, một chút nước canh đậu phụ thối cũng không dính vào mép khẩu trang một tý nào.
Tư Không Tịch: "......"
"Ấy! Cửa hàng bán khẩu trang ở đằng trước kia kìa. Tôi nói cho anh biết chỗ đó có nhiều đồ tốt lắm! Bình thường rảnh rảnh là tôi hay lượn lờ ở chỗ đó lắm, nghe nói đây là cửa hàng nổi tiếng ở khu ẩm thực này đấy."
Lúc Mai Như Ngọc ăn xong đậu phụ thối cũng vừa vặn tìm được cái cửa hàng kia, cậu duỗi tay chỉ cho Tư Không Tịch. Tư Không Tịch nhìn theo hướng ngón tay cậu, liền thấy được một cái cửa hàng tên là "Xưởng phát minh những thứ dễ thương". Chỉ là nhìn thấy hình bộ xương khô với những động vật kỳ quái trên bảng hiệu, cả người Tư Không Tịch từ trên xuống dưới đều muốn khước từ đặt chân vào chỗ này.
(*Nguyên văn là nhà máy phát minh những thứ dễ thương đến mức ngu ngốc)
Hắn đột nhiên cảm thấy mình có thể nhịn thêm một lúc nữa, thật sự không cần đeo cái loại khẩu trang kỳ quái như vậy ăn uống ở một nơi kỳ quặc như này.
Nhưng cuối cùng Tư Không Lạc Nhạn vẫn không trốn thoát thành công, khoảnh khắc Mai Trầm Ngư vươn tay nắm lấy cổ tay hắn, Tư Không Lạc Nhạn cảm thấy cho dù con cá này muốn kéo hắn xuống biển, hắn cũng không khống chế được bản thân mình đi theo.
Tư Không Tịch khẽ thở dài, cùng Mai Như Ngọc bước vào cửa hàng này. Cửa hàng nhỏ này thực sự không khác gì tên gọi của nó, đồ bầy bán bên trong cái nào cái nấy độc đáo đến hiếm lạ.
Vừa bước vào cửa Tư Không Tịch đã thấy ngay được một con dao phay được xếp trên kệ, sau khi nhìn kỹ hơn mới phát hiện đó không phải là con dao phay mà là ốp điện thoại di dộng.
Sau đó, hắn bước đến khu vực phụ kiện và nhìn thoáng qua hai chiếc vòng tay được khảm nhiều loại đá quý khác nhau. Đá quý trên hai chiếc vòng tay này rất đẹp, nhưng ngoài những viên đá quý, hai chiếc vòng này còn đầy đinh tán kim loại dài 6-7cm. Tư Không Tịch xụ mặt nghĩ, thật sự có thằng ngốc nào sẽ mua loại vòng tay này sao? Không sợ không cẩn thận tự chọc mù mắt mình hay gì?
Sau đó Mai Như Ngọc đứng cạnh hắn chỉ vào đôi vòng tay kia nói: "Đôi vòng tay này đặc biệt lắm phải không? Tôi vừa nhìn thấy đã nhất kiến chung tình rồi đấy. Cái này không chỉ để làm trang sức mà còn có thể dùng để tự vệ nữa đó. Chỉ là lúc ăn cơm phải cẩn thận một chút. Ha ha ha!"
Tư Không Tịch trực tiếp vứt cái ý tưởng mình vừa nghĩ ra sau đầu nghiêm túc gật đầu: "Cũng khá đặc biệt đó."
Lát sau Tư Không Tịch một chiếc túi mô phỏng hình con nhện có tám chân tự động ôm chặt lấy người, mũ có đèn neon lòe loẹt vừa đội vừa phát sáng, còn có cả giày ghi âm, vừa đi vừa phát ra âm thanh.
Nghe nói cái giày ghi âm này có thể ghi âm thứ mình thích, thu xong rồi sau khi đi giày này vào, mỗi bước chân đều phát ra âm thanh đã được ghi lại.
Tư Không Tịch nhóm thiếu niên cấp 2 đang ngồi thử giày, cười ầm lên theo từng nhịp chân bước, nghĩ chắc mình không hiểu mốt của giới trẻ nữa rồi.
Hắn quay đầu muốn tìm được sự đồng tình từ người kém mình 4 tuổi - Mai Như Ngọc, kết quả Mai Như Ngọc còn đang nghiêng đầu vểnh tai lắng nghe tiếng giày phát ra, cười như kẻ ngốc: "Ha ha ha! Mẹ nó! Tịch Mịch ca đôi giày kia đang kể chuyện cười kìa! Lại còn kể chuyện trứng gà và kiwi nữa chứ! Ha ha ha!
(*Câu chuyện về quả trứng gà và quả kiwi: 4 quả trứng gà trong tủ lạnh cười nhạo quả kiwi vì nghĩ quả kiwi cũng là trứng gà nhưng lại bị mốc xanh, nói chung bài học về thiếu hiểu biết)
Tư Không Tịch: "......"
Thôi bỏ đi, khoảng cách thế hệ giữa hắn với con cá này xa quá, hắn đuổi theo không kịp.
Mai Như Ngọc cười thỏa rồi liền kéo Tư Không Tịch tới quầy bán khẩu trang, nơi này có đủ loại khẩu trang kỳ quái. Xếp ngay hàng đầu tiên chính là cái khẩu trang có khóa kéo hoặc cúc cài "ăn sập cả thế giới" kia. Rõ ràng, loại khẩu trang này rất phổ biến ở đây, bên cạnh cũng có vài người đã cầm khẩu trang chuẩn bị thanh toán.
Mai Như Ngọc chọn một cái khẩu trang màu đen in hình rồng vàng mà cậu tự nhận là loại tốt nhất ở đây, dưới con mắt bất lực của Tư Không Tịch cậu trả tiền sau đó hưng phấn nhìn về phía hắn.
Tư Không Tịch nhìn chiếc khẩu trang khi đeo lên, nếu không kéo khóa ra nhìn không khác gì xã hội đen, lúc kéo khóa ra thì không khác gì một cái mặt nạ xấu xí trong mấy bộ phim kinh dị, hắn thở dài thườn thượt. Cuối cũng Tư Không Tịch vẫn liếc nhìn xung quanh rồi nhanh chóng thay món lễ vật đến từ "trầm ngư" này.
Sau đó, trên phố ẩm thực liền xuất hiện hai mỹ nam chân dài, đeo khẩu trang chuyên dụng đặc biệt dành cho tín đồ ẩm thực, bước song song với nhau, vừa đi vừa ăn.
Tỉ lệ khiến ngước khác ngoái đầu ngước nhìn thật sự quá cao.
Vốn dĩ lúc đầu Tư Không Tịch còn cự tuyệt, nhưng sau khi hắn thật sự dùng cái khẩu trang kia nhẹ nhàng ăn hết một hộp đậu phụ thối, xử lý gọn một cái bánh mì kẹp thịt, tiêu hóa hết mấy xiên mực nướng, thịt dê nướng, uống cạn một cốc cà phê đá xay, Tư Không ảnh đế cảm thấy chiếc mặt nạ này có vẻ thực sự hữu dụng.
Điều quan trọng nhất là hắn đã đi trên đường lâu như vậy, ăn nhiều như vậy mà vẫn không bị fan phát hiện, điều đó cho thấy chiếc khẩu trang này rất tốt. Quả nhiên con người vẫn rất dễ lừa mà.
Nhưng Tư Không ảnh đế không hề biết, không phải nhờ chiếc khẩu trang đó mà hai người tránh thoát khỏi con mắt cú vọ của fan, mà nguyên nhân nằm ở chính bản thân hắn.
Bởi vì thân hình lẫn khí chất của hai người quá đặc biệt, Như Ý fan và Đại Tư Không fan cũng rất nhiều, dọc đường đi vẫn có rất nhiều người chú ý tới bọn họ.
Đặc biệt hai cô gái lúc nãy bắt chuyện với họ ở quán đậu phụ thối, lúc này vẫn còn đang lén đi theo hai người bọn họ.
Cái cô gái mạnh dạn đứng ra hỏi lúc nãy bối rối nói: "Ê mày ơi! Thật sự không phải tao tưởng tượng đâu! Nhưng tao thực sự cảm thấy hai người kia rất giống "trầm ngư lạc nhạn" ấy! Theo đôi mắt cứng hơn hợp kim titan này của tao, thì tương quan thân hình hai người này không sai được đâu. Hơn nữa, mày không thấy xung quanh họ phát ra hào quang chói lóa đến độ khiến người khác không dời mắt được hả?! Tao cảm thấy hai người họ đúng là Như Ý nhà tao với Đại Tư Không đấy!"
Cô gái bên cạnh trừng mắt đốp lại:
"Bạn thân yêu à! Bạn đừng có vì yêu trầm ngư lạc nhạc mù quáng nên nhìn đâu cũng thấy trầm ngư lạc nhạn. Kiểu ảo tưởng hão huyền này, buổi tối nằm mơ đi. Làm sao chuyện này xảy ra trong hiện thực được chứ?"
"Hơn nữa, tao lấy kinh nghiệm 10 làm fan Đại Tư Không ra đảm bảo với mày, cái người có vóc dáng tương đối giống kia tuyệt đối không phải là Đại Tư Không nhà tao! Đại Tư Không nhà tao sao có thể đeo một cái khẩu trang kỳ quặc như thế vừa dạo mấy quán vỉa hè vừa ăn vặt được chứ?"
"Đại Tư Không nhà tao là con cháu thế gia vọng tộc. Cả nhà đều là những người đức cao vọng trọng trong giới nghệ thuật, bản thân Đại Tư Không còn từng nhận lời mời của một quý tộc Châu Âu nữa kìa. Người cao quý như vậy, sao có thể cùng đeo khẩu trang, cùng ăn quán vỉa hè với Mai Như Ngọc nhà mày được!"
"Nếu cái người kia thật sự là Đại Tư Không, thì chỉ có một khả năng hoặc đây là thế giới song song, hoặc là não ảnh hỏng: vì lún quá sâu vào tình yêu với Như Ý mà sẵn sàng tình nguyện đồng hành của người thương ghé thăm những quán ăn vỉa hè."
"Trời ơi!! Bức tranh này đẹp quá tao không dám tưởng tượng luôn á!!"
Cô gái còn lại cũng cảm thấy khả năng này quá nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng không cam tâm nhìn hai người đang đi đằng trước, vừa đi vừa lẩm nhẩm.
"Tao vẫn thấy người đó giống Như Ý nhà tao. Như Ý là người có thể đeo cái khẩu trang kỳ quái ấy, đi ăn mấy quán vỉa hè ấy được."
"Đúng đúng đúng! Nhưng Đại Tư Không nhà tao không phải là người có thể làm ra được hành vi như thế."
Những mẩu đối thoại tương tự như vậy cũng phát sinh ở một số nhóm khác. Cho nên hai người bọn họ không bị fans chặn đường đuổi theo chẳng qua là do tiếng cao quý đồn xa của Tư Không Lạc Nhạn.
Sau khi bỏ vào bụng không ít mỹ thực ở khu này, Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch cũng đã đi đến quảng trường nhỏ cuối con phố.
Lúc này, xung quanh quảng trường nhỏ có rất nhiều người, hình như đang cãi nhau. Ở đâu có náo nhiệt ở đó có Mai Như Ngọc hóng hớt. Tuy rằng Mai Như Ngọc tự nhận mình là tuyệt thế mỹ nam, nhưng cậu cũng không phải là loại người không vướng bụi trần như thần tiên. Cái bản chất ăn uống no nê, hóng hớt buôn chuyện của người trần mắt thịt vẫn cắm rễ trong trái tim cậu, không nhổ đi được.
Thế là cậu kéo Tư Không Tịch chen vào đám đông hóng chuyện, hai người bọn họ cao to, xung quanh quảng trường lại đông người nhưng vẫn tìm được một vị trí ở khoảng cách gần để coi.
Đập vào mắt Mai Như Ngọc đầu tiên là một cây đàn piano xinh đẹp, bên cạnh còn có một cây violin đang được xếp trên giá bên cạnh.
Sau đó mới để ý đến ba người hai nam một nữ đang cãi vã. Thiếu niên tóc tím, ngũ quan khá xinh đẹp đang tranh chấp với một thiếu niên vóc dáng cao to, mặt mũi bình thường, đứng cạnh họ là một thiếu nữ có mái tóc vàng.
Nhìn qua thì ba người bọn họ đều đang rất tức giận.
"Rốt cuộc hai người các cậu có đánh nổi đàn, kéo được violin không?! Hai người có biết khúc giữa sai mất mấy nhịp rồi không? Hôm nay với tôi rất quan trọng nhưng hai người căn bản chưa từng luyện qua khúc nhạc của tôi đúng không?!" Thiếu niên tóc tím giận đến mức mặt mũi đều đỏ cả lên.
Thiếu niên cao to càng tỏ vẻ khó chịu hơn khi nghe thấy những lời này: "Cậu bới lông tìm vết vừa thôi! Bọn tôi đã luyện tập khúc nhạc của cậu ở nhà rồi, vừa rồi bọn tôi chơi rất tốt, không hề sai chỗ nào. Sao cậu cứ nhất định nói bọn tôi đàn sai?"
"Rõ ràng âm nhạc do cậu tạo ra không hay nhưng lại đổ lỗi lên đầu bọn tôi. Cậu thực sự nghĩ rằng cậu là nhà soạn nhạc hả?"
"Nể mặt Lộ Lộ tôi mới đồng ý đến giúp cậu, kết quả thì sao, đã tốt bụng giúp đỡ nhưng chỉ nhận lại được oán trách. Chẳng trách trong trường chẳng ai muốn chơi với cậu. Đến anh cậu cũng khinh thường cậu!"
Câu nói cuối cùng của thiếu niên cao lớn hiển nhiên đã chọc trúng nỗi đau của thiếu niên tóc tím. Cậu ta lập tức gầm lên và đấm cho thiếu niên cao lớn kia một cú đấm trời giáng.
Bản thân thiếu niên cao lớn kia cũng chẳng phải người hiền lành gì, hai người nhanh chóng lao vào nhai thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Cô gái tóc vàng bên cạnh hét lên, cố gắng ngăn hai người lại.
Mai Như Ngọc nhìn quanh, nhận ra mọi người đều đứng nhìn, không ai định tiến lên can ngăn, cậu định bước lên ngăn lại. Kết quả là bên cạnh có một người nhanh tay hơn, ỷ vào đôi chân dài hơn cậu 2 - 3 phân, Tư Không Tịch bước tới cạnh chỗ hai thiếu niên đang đánh nhau kia, vươn tay túm lấy hai người, nhẹ nhàng kéo hai người này ra xa nhau.
Đang đánh nhau hăng say lại đột nhiên bị kéo ra, hai thiếu niên đồng thời ngây người. Ngay sau đó một âm thanh lạnh lùng khiến trẻ con sợ hãi vang lên: "Đánh nhau giữa thanh thiên bạch nhật có phải đắc ý lắm không?"
Hai thiếu niên khiếp sợ nghĩ tới chủ nhiệm đáng sợ khoa mình, đồng thời rụt tay lại.
Thiếu niên cao lớn khịt mũi: "Giấc mộng âm nhạc của cậu tự cậu đi mà làm! Vốn dĩ không sáng tác theo đúng quy trình nên âm nhạc mới khó nghe như vậy. Cậu mà có thể trở thành nhà soạn nhạc thì ông đây theo họ cậu!"
Sau đó cậu ta bước đến chỗ thiếu nữ tóc vàng với biểu tình phức tạp đứng bên cạnh: "Lộ Lộ, chúng ta đi thôi. Để cậu ta phát điên ở đây đi, chẳng ai ủng hộ cậu ta đâu. Đến người nhà cậu ta còn chê cười cậu ta nữa là. Cậu ta thực sự coi mình là thiếu gia hay gì?"
Sau đó hai người kia liền cùng nhau rời đi, chàng thiếu niên tóc tím đứng đó, vẻ mặt rất khó coi.
Cậu ta lặng nhìn hai cây đàn trước mặt mình cứ như nhìn kẻ thù nào đó đang khiến cậu ta đau đớn đến cực hạn vậy.
Thiếu niên tóc tím đá chân vào giá đựng đàn, hiển nhiên là tính tình không tốt chút nào.
Ngay lúc giá đựng đàn nghiêng dần sắp đổ ụp xuống, thiếu niên tóc tìm nhìn thấy một đôi tay xinh đẹp vững vàng đỡ lấy khung đàn. Cậu ta quay đầu nhìn, liền thấy được một đôi mắt hoa đào vô cùng xinh đẹp.
Sau đó cậu ta nghe thấy một giọng nói mà có lẽ đây là giọng nói tuyệt vời nhất từ khi sinh ra đến giờ.
"Cậu soạn nhạc hả? Đâu đưa tôi xem nào. Tôi cũng biết đánh đàn, tôi đàn cho cậu nửa khúc nhé?"
Thiếu niên tóc tím Tô Trường Khanh nghe được lời này, hai mắt lập tức mở to