Edit: Điềm Điềm
***********************
Dung Tuyền từ bên ngoài trở về nhà, khoảnh khắc đóng cửa lại, trái tim còn đập thình thịch không ngừng.

Điện thoại di động trong túi phát ra một tiếng ting, Dung Tuyền lấy ra liền thấy Hứa Lễ gửi tin nhắn: “Anh ơi, em đi rồi, ngày mai gặp lại.


Dung Tuyền chớp chớp mắt, nghĩ đến ngày mai còn phải cùng đối phương gặp mặt, Dung Tuyền trong lòng liền phức tạp nói không nên lời, có chờ mong lại mang theo chút ít thấp thỏm.

Đây là một trải nghiệm chưa bao giờ có trong hơn hai mươi năm qua của hắn, có mới lạ và có mong đợi.

Hắn quyết định đi tắm để thư giãn.

Chờ hắn từ phòng tắm đi ra, Dung Minh gửi tin nhắn tới hỏi hắn: Anh hai, anh không sao chứ, anh về nhà rồi sao?
Rõ ràng là thằng nhóc này biết chuyện gì đang xảy ra: À, về nhà rồi, có chuyện gì vậy?
Dung Minh nhìn thấy những lời này, thần kinh căng thẳng buông lỏng: À, không có việc gì chỉ hỏi một chút thôi, vậy anh nghỉ ngơi đi, không có việc gì nữa.

Dung Tuyền buông di động xuống, mím môi, hiện tại hắn không muốn cùng Dung Minh đàm luận chuyện này.

Nói cho cùng… cũng có chút ngại ngùng.

……
Dung Tuyền từ bãi đỗ xe đi ra, nhẹ nhàng mím môi, hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen, thoạt nhìn có chút trang trọng.

Nguyên bản hắn muốn mặc tùy ý một chút, kết quả phục hồi tinh thần lại phát hiện đã ăn mặc trang trọng rồi.

Hứa Lễ đến sớm nhìn người tiến vào, mặt mày đẹp mắt đều mang theo ý cười.

Y vẫn mặc một bộ âu phục, nhìn thấy người đến, cười đứng lên, kéo ghế ra: “Anh ơi, hôm nay anh rất đẹp trai.


Dung Tuyền hai má nóng lên, ra vẻ tự nhiên nói: “Gọi món đi, cậu thích ăn cái gì?”
“Em thích… anh có thể thỏa mãn em không?”
Những lời này có thể nói vô cùng kỳ nghĩa, Dung Tuyền làm bộ không hiểu ý của y nói: “Tôi mời cậu ăn cơm, tự nhiên phải chọn thứ cậu thích.


Thấy hắn như thế, Hứa Lễ cũng không tức giận, cười gật gật đầu: “Kỳ thật em cái gì cũng ăn, đặc biệt dễ nuôi.


Dung Tuyền nhàn nhạt nhìn y một cái, thanh niên cười rất đẹp, phảng phất trong mắt mang theo ánh sáng, làm cho trái tim hắn tăng vọt.

Ăn xong bữa cơm, Dung Tuyền không thể không nói, Hứa Lễ rất biết chăm sóc người khác, cũng không nói những lời làm hắn khó xử.

Không hiểu sao làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ lộ ra một chút hoài nghi bản thân, hắn vừa rồi có phải có chút quá lãnh đạm hay không?
Từ nhà hàng đi ra ngoài, Hứa Lễ bỗng nhiên nói: “Anh ơi có thể cho em nhờ một chút không, lúc đến xe em hình như có vấn đề, em không hiểu lắm, anh có thể giúp em xem không?”
“Xe hỏng sao, tôi cũng không hiểu lắm, nếu không…”
“Anh so với em hiểu hơn một chút mà.

” Khi Hứa Lễ nói lời này, trong mắt mang theo năn nỉ, làm cho Dung Tuyền không đành lòng từ chối, gật đầu cùng y đi về phía xe của y.

“Chỗ nào xảy ra vấn đề?”

“Cốp xe.


“Cốp xe?” Dung Tuyền hồ nghi đi qua vừa định giơ tay mở cốp xe ra, chỉ thấy cốp xe đóng chặt, chậm rãi mở ra.

Trong xe tràn đầy màu đỏ, hương hoa bay ra, nhào vào trong hơi thở, Dung Tuyền sững sờ đứng tại chỗ, nhìn trong cốp xe đầy hoa hồng cùng con gấu nhỏ đang ôm trái tim.

Bả vai trầm xuống, Dung Tuyền phục hồi tinh thần lại, chú ý tới Hứa Lễ không biết đã dựa vào từ lúc nào, đặt cằm lên vai hắn: “Anh ơi, em không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, hy vọng anh sẽ không cảm thấy ấu trĩ, bởi vì đây là phương thức tốt nhất em có thể nghĩ tới trước mắt, anh… anh có thích không?”
Yết hầu Dung Tuyền lăn xuống, bàn tay buông xuống bên cạnh, đầu ngón tay nổi lên tê dại.

“Cậu nghiêm túc đấy chứ?”
Hắn nghe thấy thanh âm của mình có chút khô khốc, Hứa Lễ chống người lên, trong con ngươi đen của y lộ ra vẻ nghiêm túc: “Đúng vậy.


Không có quá nhiều lời, chỉ nghiêm túc trả lời câu hỏi của mình.

Dường như giờ khắc này chỉ cần một đáp án dứt khoát như vậy.

Dung Tuyền khẽ nhếch khóe môi, gật gật đầu: “Vậy được rồi.


Đôi mắt đen của Hứa Lễ nổi lên kinh ngạc, sau đó hóa thành ý cười, y đưa tay giữ chặt cánh tay Dung Tuyền, ôm người vào trong ngực: “Anh ơi, em thật sự rất thích anh nha!”
Dung Tuyền hai má nóng lên đáp một tiếng: “Ừm, anh biết rồi.


Đưa tay ôm hắn, Hứa Lễ nhếch khóe môi lên, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào muốn chết.

Lúc về nhà, Dung Tuyền hai má vẫn còn nóng, Hứa Lễ nhìn hắn nhịn không được xác định hỏi: “Anh ơi, bây giờ em là bạn trai của anh sao?”
Dung Tuyền gật gật đầu: “Ừ, đúng rồi.


Nụ cười trên mặt Hứa Lễ không rơi: “Vậy có thể hôn một chút được không?”
Dung Tuyền nghiêng đầu nhìn y, gật gật đầu: “Được.


Thanh âm của hắn nói xong, đầu Hứa Lễ liền dựa vào, ở trước mắt hắn phóng đại, một giây sau môi liền mềm nhũn, Dung Tuyền nhắm mắt lại.

Hứa Lễ thấy hắn ngầm đồng ý hành động của y, trong mắt nổi lên ý cười, làm sâu thêm nụ hôn này.

Bầu không khí mờ ám nóng lên trong chiếc xe chật hẹp…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play