Edit: Điềm Điềm

**********************

Dung Ngọc buổi sáng tỉnh lại, cảm giác đã tốt, hiển nhiên đêm qua bôi thuốc mỡ có hiệu quả.

Nghĩ đến không cần gặp bác sĩ, tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Rửa mặt xong từ phòng đi ra, ở dưới lầu đụng phải Cố Triều Từ, nhìn thấy quầng thâm trước mắt đối phương, Dung Ngọc nhướng mày: ” Sớm, đêm qua không nghỉ ngơi được sao?”

Bởi vì lo lắng Dung Ngọc nửa đêm sốt lên, Cố Triều Từ nửa đêm thức dậy ba lần đi thăm, con ngươi đen nặng nề nhìn người không biết gì, trầm giọng: ” Ừ, cảm giác thế nào?”

” Tốt…” Vừa mới mở miệng, liền nhìn thấy người đàn ông từ phòng bên cạnh đi ra, xách theo hòm thuốc mặc âu phục, hơi dừng lại, đem lời sau bổ sung đầy đủ, ” Tốt hơn nhiều, đây là?”

” Xin chào, tôi là bác sĩ riêng của Cố tiên sinh, tôi tên là Lý Trí.”

Ánh mắt đối phương rất tự nhiên, cũng không có bởi vì cậu xuất hiện ở chỗ này mà có bất kỳ kinh ngạc tò mò nào, nhưng Dung Ngọc vẫn cảm thấy cậu quá, ngây, thơ, rồi!

Quay đầu trừng mắt nhìn Cố Triều Từ, lặng lẽ muốn giải thích.

” Hắn không biết.”

” Đúng vậy, Tiểu Cố tiên sinh cái gì cũng không nói với tôi.”

Dung Ngọc: “……..”

Các người có phải cảm thấy tôi tuổi còn nhỏ, nên có thể tùy tiện lừa gạt tôi không?!

Dung Ngọc thở phì phì từ trong nhà đi ra, lúc ra cửa còn không quên đặt cho mình một chiếc xe, ngay cả Cố Triều Từ nói muốn đưa cậu đi cũng không để ý.

Cậu cảm thấy trái tim yếu đuối của mình đã bị lừa dối, cần phải rời khỏi nơi này khẩn cấp, liếm vết thương một mình.

Đưa mắt nhìn Dung Ngọc rời đi, Lý Trí xách hòm thuốc đứng bên cạnh Cố Triều Từ: ” Tiểu Cố tiên sinh, ngài có muốn đuổi theo hay không?”

Đứa bé thoạt nhìn có chút đáng thương, ngài thật sự không đi qua dỗ dành sao?

Cố Triều Từ rũ mắt nhìn hắn, trong con ngươi đen lộ ra hỏi, vì sao anh lại phải đuổi theo?

Anh vừa rồi đã nói muốn thuận đường đưa cậu đi, là chính cậu không cần.

Lý Trí biểu tình hơi cứng đờ, đang nghĩ cách nói sao mới tốt, Cố Triều Từ đã xoay người vào phòng, hiển nhiên không muốn từ chỗ hắn lấy được đáp án gì.

Nhìn bóng lưng Cố Triều Từ rời đi, Lý Trí nhẹ nhàng đẩy cặp kính đặt lên mũi, khẽ thở dài, cũng không biết Tiểu Cố tiên sinh cao lãnh như vậy, còn có thể nhìn bao lâu.

Nghĩ đến một vị nam chủ nhân khác của Cố gia, bộ dáng ở trước mặt Cố phu nhân, hắn thật sự rất muốn nhắc nhở Tiểu Cố tiên sinh một câu, quý trọng hiện tại.

Cố Triều Từ trở lại phòng chuẩn bị thay quần áo đi làm, hung hăng hắt hơi một cái, quay đầu nhìn về phía ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, trong mắt nổi lên một tia hồ nghi, bị cảm sao?

……

Dung Ngọc trả tiền xong từ trong xe đi ra, bởi vì có ký ức của nguyên chủ, lúc này căn cứ điện ảnh và truyền hình khu Nam thành ở trước mặt cậu cũng không xa lạ.

Trước khi lên xe cậu gọi điện thoại cho Hoa Tự Cẩm, cũng chính là người đại diện gọi điện thoại hôm qua, đối phương nói sẽ đợi cậu ở cửa, chỉ là nhìn qua bốn phía nơi nào có người cậu muốn tìm chứ.

Không định ở chỗ này chờ, không thấy được Hoa Tự Cẩm, Dung Ngọc trực tiếp đi về phía đoàn làm phim.

Nguyên chủ trước mắt đang quay một bộ phim huyền huyễn tiên hiệp tên là ” Nhất kiếm thành ma”, đạo diễn nể mặt anh cả Dung gia Dung Phi, phá lệ để cho cậu diễn vai nam hai, nhưng đối với nguyên chủ không biết chuyện mà nói, còn tưởng rằng đạo diễn ánh mắt sáng như gương coi trọng tài hoa của cậu.

Dung Ngọc sau khi xuống xe dừng lại mấy giây, không chú ý tới paparazzi xung quanh giơ ống kính lên với cậu.

Kim Ngọc Ngôn trước ngực treo tấm bảng logo truyền thông Hương Dưa cúi đầu nhìn bức ảnh mình vừa chụp được: ” Sư phụ, Dung Ngọc lớn lên thật đẹp, ngài xem không?”

Nói xong đem máy ảnh trong ngực tiến đến trước mặt người đàn ông có chút lớn tuổi bên cạnh, mặc một chiếc áo kẻ sọc.

Ngô Thị Phi ngậm điếu thuốc trong miệng, đưa tay đẩy máy ảnh đưa tới trước mặt ông, một tay gắp điếu thuốc trong miệng ra, ghét bỏ nói: ” Đẹp có ích lợi gì, không có đầu óc cũng là một tên ngu xuẩn.”

Kim Ngọc Ngôn nghe vậy nghĩ đến chuyện trước đó không lâu Dung Ngọc thầm mỉa mai tiểu sinh mới Thẩm Bằng Lan, quả thật không cách nào phản bác.

Cúi đầu nhìn hình ảnh trong máy ảnh, thân thể thiếu niên cao ngất, mặt mày đoan trang mang theo quý khí, một đôi mắt cố phán sinh huy*, trong trẻo sáng bóng phảng phất có thể xuyên thấu lòng người, đôi môi mỏng hồng nhuận dưới cánh mũi cao thẳng nhẹ nhàng mím lên… Vô luận từ góc độ nào nhìn, người này sinh ra, cũng đủ làm cho người ta sinh lòng thán phục.

* Ý tứ là quay đầu ngước mắt liền có tư sắc tuyệt vời. Hình dung mặt mày thần thái, tư thái động lòng người.

” Luôn cảm thấy hắn cùng lúc trước thoạt nhìn không giống nhau.”

Nhịn không được liền nói ra những lời như vậy, chọc cho Ngô Thị Phi bên cạnh cười nhạo một tiếng: ” Cậu phải nhớ rõ, chó không sửa được việc ăn shit!”

Kim Ngọc Ngôn: “……”

Dung Ngọc dựa theo trí nhớ tìm được đoàn làm phim ” Nhất kiếm thành ma”, phó đạo diễn Bạch Nguyệt Bán đang nói chuyện với đạo diễn Trần Thị Kim.

” Lão Trần, anh xem bây giờ đã mấy giờ rồi, người còn chưa tới, nếu là tai to mặt lớn, chúng ta chờ cũng phải, nhưng hắn tính là cái gì, ỷ vào trong nhà có tiền, liền muốn làm gì thì làm. Anh nói đoàn làm phim của chúng ta cái nào không mạnh hơn hắn, trong nhà Thẩm Bằng Lan người ta cũng không kém hắn, người còn nổi tiếng hơn hắn, như thế nào, còn không phải ngày nào cũng cần cù chăm chỉ quay phim sao?”

” Chờ một chút, người hẳn là sắp tới.”

” Lão Trần anh chính là quá dễ nói chuyện, muốn tôi nói dứt khoát liền đem hắn loại ra, bỏ hắn còn sợ không tìm được người diễn sao?”

Trần Thị Kim ngồi trên ghế trong tay cầm một đôi hạch đào, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm phía trước không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngay khi Bạch Nguyệt Bán cho rằng hắn không nghe thấy mình nói cái gì, chuẩn bị nói thêm một câu, Trần Thị Kim bỗng nhiên mở miệng: ” Nhìn xem.”

Vừa dứt lời, chợt nghe một bên lộn xộn truyền đến thanh âm.

Ngẩng đầu nhìn qua ——

Áo sơ mi trắng đón ánh sáng, có chút hơi chói mắt, mặt mày thiếu niên rõ ràng, đôi mắt mèo nhẹ nhàng trong suốt, như có một tầng sương mù ở đáy mắt, phản phất ôn nhu, đôi môi mỏng hồng nhuận nhẹ nhàng bật cười, giống như một luồng gió mát thổi qua, vì thời tiết oi bức này thêm vài phần mát mẻ.

Bạch Nguyệt Bán hơi há miệng, thoạt nhìn có chút ngốc.

Dường như không nghĩ tới Dung Ngọc lại xuất hiện một cách khéo léo như vậy, lại tựa như bị khí chất sạch sẽ thấu triệt của thiếu niên làm lung lay thần trí.

Trần Thị Kim bình tĩnh lại, vừa mới nhìn thấy Dung Ngọc một cái, cho dù hắn ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, gặp qua người có bộ dạng đẹp không biết bao nhiêu, cũng không thể không cảm thán một câu, đứa nhỏ này thật sự rất đẹp.

Đều nói mỹ nhân ở trong xương không ở ngoài da, hiển nhiên Dung Ngọc vô luận là xương hay là da đều có.

Chỉ tiếc tính tình này…

” Xin lỗi Trần đạo Bạch đạo, vì nguyên nhân của tôi làm chậm trễ tiến độ đoàn làm phim, thật sự vô cùng xin lỗi.”

Dung Ngọc thay đổi ngạo mạn lúc trước, ngữ khí thành khẩn nói xong, cúi người cúi chào hai người.

Hành động bất thình lình làm cho Bạch Nguyệt Bán trong lòng nhảy dựng lên, theo bản năng nhìn Trần Thị Kim.

Người thứ hai trong mắt cũng mang theo kinh ngạc, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, chỉ là ngắn ngủi một ngày không gặp, người này như thế nào còn học được xin lỗi?

Dung Ngọc thấy hai người không mở miệng, đứng thẳng người lên, vẻ mặt nhu thuận: ” Hôm nay bữa trưa của đoàn làm phim, tôi mời, coi như bồi thường cho mọi người.”

Nói xong bình tĩnh nhìn Trần Thị Kim.

Chờ người kia trả lời.

Bị Dung Ngọc đột nhiên thay đổi làm kinh hãi, Trần Là Kim lấy lại tinh thần, theo bản năng nâng tay che môi ho một tiếng, chỉ là không đợi hắn mở miệng, Bạch Nguyệt Bán một bên rốt cục tìm được thanh âm liền nói: ” Dung Ngọc anh Bạch đây biết cậu không thiếu tiền, nhưng cậu tốt xấu gì cũng vì chúng tôi ngẫm lại đúng không, cậu có thể đem tâm tư đặt ở trên diễn xuất, so với khác là tốt rồi.”

” Tôi biết sai rồi anh Bạch, sau này tôi nhất định sẽ diễn thật tốt, đem đến cho các người thêm phiền toái, thật sự rất xin lỗi.”

Thái độ như vậy của cậu làm cho Bạch Nguyệt bán ngượng ngùng mở miệng.

Trần Thị Kim đúng lúc tiếp lời: ” Đi trang điểm trước đi, lát nữa bổ sung tiến độ hôm qua, tối nay cậu phải tăng ca.”

” Được.”

Nhìn theo cậu rời đi, Bạch Nguyệt Bán dùng bàn tay mập mạp vuốt cằm, quay đầu nhìn Trần Thị Kim: ” Trong lòng tôi sao lại sợ như vậy a, thằng nhóc này không phải có chủ ý xấu gì chứ?”

Trần Thị Kim liếc nhìn gã một cái: ” Cậu ấy mới bao nhiêu tuổi, lại xuất thân từ gia tộc lớn, đừng nghĩ quá xấu về cậu ấy.”

……

Nguyên Tắc đưa tài liệu tới đặt lên bàn, Cố Triều Từ ngồi sau bàn làm việc, rũ mắt nhìn màn hình điện thoại di động, thỉnh thoảng ngón cái nhẹ nhàng trượt một chút.

” Cố tiên sinh, đây là phương án do bộ phận kỹ thuật trình bày, mời ngài xem qua.”

Vẻ mặt Cố Triều Từ không thay đổi, chỉ đáp một tiếng: ” Biết rồi.”

Nguyên Tắc xoay người dùng sức chớp chớp mắt.

Từ góc độ vừa rồi của hắn, vừa vặn có thể nhìn thấy Cố Triều Từ mở màn hình điện thoại di động, nếu hắn không nhìn lầm, người trong ảnh hẳn là người hôm qua gặp qua phải không?

**********************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play