Edit: Điềm Điềm

**********************

Đã gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ thấy một người không biết xấu hổ đến như vậy.

Hơn nữa còn không biết xấu hổ hợp tình hợp lý nữa chứ.

Dung Ngọc phồng lên hai má, cuối cùng lựa chọn cam chịu giữa phản kháng và cam chịu.

Nguyên nhân chỉ bởi vì ngày sau còn phải tìm người đàn ông này mà hôn.

Dung Ngọc lựa chọn làm như không nghe thấy lời Cố Triều Từ, mang theo người đàn ông trở về.

Không thấy thiếu niên phản bác, Cố Triều Từ còn có chút tiếc nuối.

Bên này Dung Ngọc mang theo Cố Triều Từ rời đi, Trần Thị Kim liền hô bắt đầu, cảnh quay này là Thẩm Thanh bị ma giáo bắt được, nhốt trong đại lao, biết được chân tướng thù nhà ——

Cổ Lộ Trần vẽ đường kẻ mắt đen ngòm đứng ở bên ngoài thủy lao, nhìn như vô tình nói với người khác, thảm án diệt môn năm đó vang khắp thiên hạ: ” Có vài người thoạt nhìn sống rõ ràng, kì thực ngu xuẩn, há mồm ngậm miệng muốn tiêu diệt ma tôn chúng ta, không biết chân chính ngụy quân tử là ở bên cạnh hắn, cái gì cũng không biết, đáng buồn, đáng buồn!”

” Tiểu nhân cũng chỉ dám nói xấu ở chỗ của mình, phi!”

Thẩm Thanh ngâm mình trong thủy lao chật vật không chịu nổi, nghe những lời này vào trong tai, chán ghét phát ra phản bác, mấy ngày nay đều nói như vậy, mỗi ngày đều phải nghe một lần…

” Dừng lại một chút, cảm xúc Bằng Lan phóng thích một chút, quá cứng rắn, điều chỉnh lại.”

Thanh âm của Trần Thị Kim xuyên thấu qua loa lớn truyền tới, khiến Thẩm Bằng Lan ngâm mình trong nước sửng sốt một chút, sau đó hít sâu một hơi, có thể là vừa mới chịu ảnh hưởng của Cố Triều Từ và Dung Ngọc, tâm tính có chút bay bay, chậm chạp không tiến vào trạng thái.

Sau khi điều chỉnh, hét lên: ” Ok.” 

Cốt truyện tiếp tục —

Thẩm Thanh đè nén phẫn nộ, đều chỉ là đau khổ chống đỡ như nỏ mạnh, Quỷ Diện Sát đi qua, cười nhạo nói: ” Nếu ngươi đã nghe thấy, không ngại nói cho ngươi biết, đây cơ hồ không tính là bí mật gì, chỉ có ngươi mới có thể tin tưởng, lời ngụy quân tử của Thanh Túc chân nhân kia, hắn có phải cùng ngươi nói, người nhà ngươi chết, tất cả đều là do ma giáo gây ra, là chúng quân ma giáo chúng ta, tàn sát cả nhà ngươi, là hắn hảo tâm nhận nuôi ngươi, bồi dưỡng ngươi thành người hay không?”

” Ngươi câm miệng!” Thẩm Thanh bị giam cầm trên Tác Tiên Tỏa, linh lực toàn thân không thể phát huy, lại liên tục mấy ngày ngâm mình trong nước âm lãnh, lúc này ra lời khỏi miệng đơn bạc lại vô lực.

Cổ Lộ Trần vốn diện mạo âm nhu, lúc này vẽ kẻ mắt đen đậm, bộ dáng trào phúng, thoạt nhìn phá lệ khiến người ta hận.

” Sao, sợ ta nói ra chân tướng, ngươi không chịu nổi, vậy ta lại muốn nói, lúc trước cả nhà ngươi chết thảm, đại quân ma giáo chúng ta có lẽ có trợ lực nhất định, nhưng đến tột cùng là ai cho chúng ta cơ hội, lại là ai mở cửa thành, đều là sư tôn kính yêu của ngươi, Thanh Túc chân nhân, bằng không ngươi cảm thấy hắn ngồi lên vị trí chưởng môn như thế nào, a, tỉnh lại đi, kẻ ngốc!”

” Ngươi câm miệng, ngươi nói bậy, ta sẽ không tin, ngươi nói bậy bạ!”

Thẩm Thanh bỗng nhiên bộc phát ra phẫn nộ, nước bắn tung tóe, mặt như quỷ sát.

Quỷ Diện Sát sắc mặt lạnh lùng, giơ roi dài trong tay quất về phía Thẩm Thanh…

” Được rồi, nghỉ ngơi, cho Bằng Lan uống chút canh gừng chống lạnh.”

Trần Thị Kim không nói, Hạ Kinh Hồng ở một bên cũng trước tiên chạy tới, đem nước canh gừng trong tay dâng lên.

Bạch Nguyệt Bán ngồi ở một bên thổn thức nhìn lướt qua Nguyên Tắc chờ ở bên kia, nhỏ giọng nói: ” Dung Ngọc cùng Cố tiên sinh đi có phải hơi lâu hay không?”

Trần Thị Kim trong lòng nhảy dựng lên, cũng liếc mắt nhìn Nguyên Tắc: “Có sao, tôi làm sao không có cảm giác, cảnh tiếp theo…”

Cho dù Bạch Nguyệt Bán ngu xuẩn, cũng nhìn ra Trần Thị Kim rõ ràng biết chút chuyện gã không biết.

Lúc này Hoa Tự Cẩm ngồi ở một bên trong lòng cũng không có bao nhiêu bình tĩnh, tuy rằng cùng Bạch Nguyệt Bán so sánh, hắn biết chân tướng, cũng không biết bao nhiêu, ít nhất Cố Triều Từ sẽ đột nhiên chạy đến hiện trường, hơn nữa còn thành nhà đầu tư “Nhất kiếm thành ma”, điểm ấy hắn cũng không biết.

Dựa theo trước kia Nhất Phẩm Lương Kịch sản xuất bất luận là phim truyền hình hay là phim điện ảnh, bên sản xuất cũng chỉ có Nhất Phẩm Lương Kịch, càng sẽ không xuất hiện tình huống quay phim một nửa, còn đầu tư vào bên trong, điều này rõ ràng không đúng lắm.

Xem ra quan hệ giữa Dung Ngọc và Cố Triều Từ so với suy nghĩ của hắn còn thân mật hơn rất nhiều, chẳng lẽ còn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt?

Giống như Bạch Nguyệt Bán, trong lòng hồ nghi, thân ảnh Dung Ngọc cùng Cố Triều Từ lần thứ hai xuất hiện trước mắt mọi người.

Hai người vẫn bảo trì khoảng cách trước khi rời đi, không nhanh không chậm đi trở về, nhưng chính là làm cho người ta cảm thấy, bầu không khí giữa hai người có chút không thích hợp.

Nhưng nói không nên lời có chỗ nào không đúng…

Không đúng.

Đôi môi dường như không đúng!

Người đầu tiên phát hiện môi Dung Ngọc có chút sưng vẫn là La Kỳ Sinh, dù sao vị trí hắn ngồi hơi xa, nhưng Dung Ngọc cùng Cố Triều Từ khi trở về người đầu tiên đi qua chính là hắn.

Lúc phát hiện ra điểm này, hắn còn sửng sốt một chút, cho rằng mình nhìn lầm, sau đó nhìn kỹ, càng nhìn càng cảm thấy có chút sưng.

Kỳ thật lúc Cố Triều Từ cắn người không dùng bao nhiêu khí lực, cơ hồ chính là Dung Ngọc vừa cảm thấy đau thì buông ra, thế nhưng Dung Ngọc vốn đã trắng, môi hồng nhuận hơn người bình thường một chút, hơn nữa bản thân môi cũng mẫn cảm, sau khi bị kích thích sẽ sưng lên cũng là bình thường.

Chỉ là cậu nhìn hơi rõ ràng.

La Kỳ Sinh trong lòng hồ nghi, sao dẫn người đi một vòng miệng còn sưng lên, bị muỗi cắn sao, hình như hắn có dầu lạnh, chính là không biết dầu có thể bôi lên môi hay không.

Lúc hắn nghĩ như vậy, Dung Ngọc cùng Cố Triều Từ đã đi qua, Hoa Tự Cẩm từ khi nhìn thấy hai người bọn họ, ánh mắt vẫn rơi vào trên người hai người, hắn cũng giống như La Kỳ Sinh, lúc nhìn thấy môi Dung Ngọc sưng lên, sửng sốt một chút, nhưng hắn so với La Kỳ Sinh biết nhiều hơn, ánh mắt theo bản năng nhìn môi Cố Triều Từ, đối phương vẫn là rất bình thường, cảm giác nguy cơ giảm xuống một nửa, ít nhất cho dù phát hiện còn có thể giải thích là bị muỗi cắn, nếu như hai người môi đều sưng lên, cái này hơi khó giải thích.

Có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái PR, Hoa Tự Cẩm thiếu chút nữa bị năng lực nghiệp vụ của mình cảm động khóc.

Trần Thị Kim và Bạch Nguyệt Bán nhìn hai người tới, Trần Thị Kim theo bản năng đứng lên, ngay cả Bạch Nguyệt Bán cũng đứng lên, khi chú ý tới môi Dung Ngọc, Trần Thị Kim trong lòng lộp bộp, giơ tay che môi ho khụ một tiếng, đang muốn nói chuyện, chợt nghe Bạch Nguyệt Bán bình thường rất khôn khéo nửa mở miệng nói: ” Dung Ngọc môi của cậu làm sao vậy, bị muỗi cắn sao, nhanh chóng cho người xử lý, bằng không lát nữa sẽ quay phim như thế nào.”

Một câu này vừa nói ra, ngay cả không khí chung quanh cũng giống như tĩnh lặng, Trần Thị Kim chỉ cảm thấy trong lòng tê dại như bị điện giật.

Làm cho người đang đi tới Hoa Tự Cẩm cùng người vừa vặn đi qua Thẩm Bằng Lan, trong lòng đều nhảy dựng lên.

Dung Ngọc giơ tay lên chạm vào môi, nhịn xấu hổ: ” Vậy tôi đi lấy thuốc, Cố tiên sinh xin lỗi không tiếp được.”

Nói xong xoay người đi về phía Hoa Tự Cẩm, chóp tai đều đỏ lên.

Cố Triều Từ liếc mắt nhìn cậu một cái, quay đầu lại đối mặt với mắt Trần Thị Kim thập phần thấp thỏm, mỉm cười: ” Trần đạo quay phim vất vả, tôi liền không quấy rầy, cáo từ.”

Nói xong không dừng lại, mang theo Nguyên Tắc đi về phía Aston Martin đang dừng cách đó không xa.

Cảm giác được ánh mắt rơi vào trên người, Cố Triều Từ nghiêng đầu chống lại đôi mắt đen vừa khiếp sợ vừa phức tạp của cháu trai mình, bình tĩnh gật gật đầu.

Hạ Kinh Hồng: “…….”

Mẹ kiếp, cậu quá biết chơi!

**********************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play