Cảm thán phía sau, Dương Tuấn lại lấy ra viên kia Phá Chướng đan.

không chút do dự, hắn lập tức đem nuốt vào!

Đan dược nhập thể, chưa cần Dương Tuấn điều động linh lực phân giải đã tự động hòa tan, một cỗ nóng bỏng dược lực theo đó trải rộng khắp thân thể.

Đợi bản thân đã đến cực hạn, Dương Tuấn lập tức nhất cử thành văn, thành công đột phá Luyện Khí chín tầng.

Cảm giác lực lượng bạo tăng, hắn lập tức thở một hơi thư sướng!

Tu luyện thần cấp công pháp Lôi Thiên Chiến Quyết Dương Tuấn, mỗi đột phá cảnh giới, linh lực, thân thể,... các loại lại đạt được thăng hoa, trở nên càng thêm hùng hậu mạnh mẽ.

Dương Tuấn hiện tại tự tin, hắn nội tình so với Trúc cơ tu sĩ đã không kém!

-" Ba tông bên trong, ta hẳn là có thể đi ngang đi! "

Nghĩ đến đây, Dương Tuấn lại lắc đầu, thầm nhủ bản thân không được tự ngạo, bằng không so với tuyển thuyết bên trong não tàn nhân vật có gì khác.

Đến lúc đó phách lối chưa được bao lâu, đột nhiên ở đâu nhảy ra cái nào ẩn tu cao thâm lão quái vật, bị nó một chưởng đánh chết.

Tiểu thuyết bên trong tình tiết như vậy thật không thiếu!

Cốc! Cốc!

Đang lúc Dương Tuấn ổn định củng cố cảnh giới, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, một cái nam tử âm thanh vang lên:

-" Dương sư đệ có ở đó không? "

Nghe tới quen thuộc giọng nói, Dương Tuấn lập tức nhận ra người đến chính là Triệu Thiên Hổ.

Vội vã đứng dậy mở cửa, nhìn thấy bên ngoài cũng không chỉ có Triệu Thiên Hổ một người, mà mấy người khác sư huynh đệ cũng đều tại, hắn nghi hoặc hỏi:

-" Triệu sư huynh, không biết sư huynh cùng các sư huynh đệ tìm ta là có việc gì quan trọng? "

Triệu Thiên Hổ lắc đầu, cười một tiếng nói:

-" Cũng không có gì quan trọng, chẳng qua là Thanh Vân tông buổi tối có tổ chức một cái nho nhỏ yến tiệc hội tụ, mời chúng ta Xích Nhật Môn các sư huynh đệ tới tham dự.

Ta cũng là tới báo sư đệ một tiếng, đương có ý tham gia thì có thể cùng mọi người xuất phát, nhưng nếu sư đệ có việc bận hoặc không ưa thích náo nhiệt thì có thể ở lại, sư huynh sẽ giúp ngươi chuyển lời. "

— QUẢNG CÁO —

Event

Đến đây, Dương Tuấn cũng hiểu ra, nguyên lai là tham gia yến hội, mặc dù trong lòng không muốn nhưng không nể Thanh Vân Tông bộ mặt cũng phải để cho Triệu Thiên Hổ, dù sao đối phương cho hắn ấn tượng cũng là không tệ.

-" Đã Thanh Vân Tông các vị huynh đệ tổ chức thì hẳn là tập hợp không ít thanh niên niên tài tuấn, đây là cơ hội tốt, huống chi sư huynh còn đích thân tới mời, sư đệ từ chối thì bất kính! "

Đạt thành thống nhất, đám người lập tức bắt đầu đi tới tụ hội địa điểm.

Trên đường, Dương Tuấn chú ý đến mấy vị đồng môn ánh mắt, mỗi khi nhìn hắn lúc đều mang theo chán ghét cùng khinh thường, hiển nhiên là bản thân tại đại hội bên trên biểu hiện để lại cho bọn hắn ấn tượng không tốt.

Thế nhưng đối với việc này, Dương Tuấn cũng không quan tâm, ngược lại còn lấy làm vui mừng.



Bởi như vậy hắn lại càng tránh được nhiều phiền phức!

. . .

Thanh Vân Tông, Thanh Liên viện.

Lúc này tại gần Thanh Liên hồ nước, đèn lồng treo khắp nơi sáng rực, các loại tiếng nói cười không ngừng phát ra.

Thanh vân tông đêm nay tổ chức yến hội chính tại chỗ này!

Xích Nhật Môn một đoàn người đến sau, đám người bắt đầu tách ra, riêng phần mình đi tìm thích hợp đối tượng kết bạn hàn huyên.

Tới đây ngoại trừ Chiến Đao Tông cùng Xích Nhật Môn hai tông đệ tử còn có các gia tộc ban ngày tham dự đại hội thanh niên tài tuấn.

Đương nhiên ở nơi này phần lớn đều là ăn mặc thanh y Thanh Vân Tông đệ tử!

Dương Tuấn cũng riêng phần mình tách ra, nhìn xem tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm đám người, hắn trong lòng cũng không hứng thú, ngược lại đi tới hồ sen đứng đó ngắm cảnh.

Hồ sen cảnh sắc không tệ, có đẹp đẽ thanh liên nở rộ, trong nước phi ngư thỉnh thoảng vọt lên đem bọt nước tung tóe, kết hợp với ánh trăng phản chiếu thì quả thật là phong cảnh hữu tình.

Kiếp trước Dương Tuấn cũng đi thăm quan không ít danh lam thắng cảnh, có đẹp như tranh vẽ cảnh sắc, cũng có thoải mái thanh tịnh, nhưng thế giới này cảnh sắc lại mang theo một cái gì đó màu sắc, vận vị huyền diệu, thu hút khó tả.

Mà hoa sen vật này chính là hắn kiếp trước quê nhà Đại Việt quốc hoa!

Thở dài một hơi, Dương Tuấn không nhịn được nghĩ tới một bài thơ của đại thi hào Nguyễn Trãi mà chậm rãi ngâm lên:

" Lầm nhơ chẳng bén, tốt hòa thanh

Quân tử không kham được thửa danh

— QUẢNG CÁO —

Event

Gió đưa hương, đêm nguyệt lạnh

Riêng làm của, có ai tranh. "

Bộp Bộp Bộp!

Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng vỗ tay, một cái nam tử tán thưởng âm thanh vang lên:

-" Thơ hay, tốt cho một câu " Quân tử không kham được thửa danh ", không nghĩ đến Dương huynh không chỉ thực lực xuất chúng, làm thơ phương diện lại cũng là không kém cạnh, quả thật chính là phàm nhân trong miệng văn võ song toàn. "

Quay đầu quan sát, chỉ thấy một cái ăn mặc bạch y, tay cầm quạt giấy, trên mặt đem theo mỉm cười anh tuấn nam tử tiến lại.

Nhìn xem đối phương, Dương Tuấn cười một tiếng lắc đầu, nói:

-" Vị huynh đệ này có lẽ hiểu nhầm, tại hạ cũng không biết cái gì thi từ. Vừa rồi chẳng là ngắm nhìn nơi này phong cảnh, trong lòng đột nhiên tưởng nhớ về bài thơ của một vị cố nhân, tâm tình xúc động không nhịn được ngâm lên mà thôi. "

-" Dương huynh khiêm tốn! " Bạch nam tử vẫn như cũ mỉm cười, con mắt híp lại nhìn xem Dương Tuấn, giọng đấy thâm ý nói: -" Luyện khí chín tầng, Dương huynh ẩn giấu đủ sâu, nếu không phải Lạc mỗ tu luyện đặc biệt thuật pháp sợ rằng hiện tại cũng là nhầm tưởng Dương huynh là Luyện Khí bảy tầng bình thường tu sĩ đây. "

Mi tâm nhíu lại, Dương Tuấn trong lòng kinh ngạc không thôi, đối phương vậy mà nhìn ra hắn chân thật tu vi.



Liễm Tức Quyết mặc dù chỉ là thượng phẩm hoàng giai cấp bậc nhưng so với huyền phẩm lại không kém, bộ này phù trợ võ kỹ chính là Dương Tuấn một lần thập tử nhất sinh từ thượng cổ di tích lấy ra đến.

Hắn cũng đã kiểm chứng qua, sử dụng Liễm Tức Quyết sau đó cho dù là Trúc cơ tu sĩ vận dụng thần thức thăm dò cũng khó mà phát hiện ra hắn tu vi chân thật cùng khí tức.

Trước mắt tự xưng họ Lạc nam tử này Dương Tuấn mặc dù không nhìn rõ đối phương mấy tầng cảnh giới nhưng có thể khẳng định chỉ có luyện khí tu vi.

Chỉ bằng ánh mắt đã phá ra hắn ẩn giấu tu vi, hiển nhiên là tu luyện không kém bí thuật!

-" Hahaha, Lạc huynh nói quá, Dương mỗ cũng chỉ là có chút tu vi mà thôi, làm sao có thể cùng Lạc huynh so sánh! "

Dương Tuấn mở miệng cười nói.

Hai người ánh mắt trực đối, vô hình khí tràng theo đó lẫn nhau hướng về đối phương nghiền ép tới.

Nhìn bên ngoài, cả hai vẫn giống như là bình thường trạng thái, một chút khí thế đều không tiết ra, có thể thấy hai người lực chưởng khống đã đạt đến mức tinh vi.

Hô!

Qua một lát, thấy lẫn nhau không làm gì được đối phương, cả hai không hẹn mà cùng thu lại khí tràng.

— QUẢNG CÁO —

Event

-" Dương huynh thực lực cao tuyệt, Lạc mỗ tự thẹn không bằng! " Bạch y nam tử khẽ thu lại trong tay quạt giấy, chắp tay nói.

Đối với trước mặt họ Lạc nam tử, Dương Tuấn trong lòng càng phát ra hứng thú, phải biết rằng hắn hại tại thực lực đã có thể cùng trúc cơ sơ tu sĩ so với, đối phương vậy mà có thể cùng hắn giao thủ mà không rơi xuống hạ phong.

Hơn nữa hắn cảm thấy, đây vẫn chưa phải là đối phương toàn bộ thực lực!

-" Hahaha, Lạc huynh chê cười. " Nói đến đây Dương Tuấn hơi dừng lại một nhịp rồi tiếp tục nói: -" Hàn huyên đã lâu, không biết Lạc huynh quý tính đại danh? "

-" A! Dương huynh chớ trách, là lạc mỗ thất lễ. " Bạch y nam tử tự trách bản thân thất thố, chắp tay nhận lỗi nói: -" Tại hạ họ Lạc tên chỉ có một chữ Tâm, Dương huynh cứ gọi ta là Lạc Tâm là được rồi. "

Làm quen sau đó, cả hai bắt đầu không ngừng tâm sự, có khi là trao đổi tu luyện kinh nghiệm, có khi lại là kể một chút trên đường kinh lịch.

Có thể nói là giống như vừa gặp đã quen, cố nhận lâu ngày không gặp loại hình.

Nói chuyện một mực đến nửa đêm, Tụ hội lúc này cũng kết thúc, Dương Tuấn hai người cũng là riêng phần mình từ biệt rời đi.

Đợi Dương Tuấn bóng dáng trước mắt khuất dần, Lạc Tâm sau lưng đột nhiên vang lên một cái khàn đặc, băng lãnh thanh âm:

-" Tiểu tử kia huyết khí tràn đầy, thật sự là mỹ thực bên trong cực phẩm, nếu để ta nuốt xuống, thực lực nhất định sẽ tăng lên một đoạn dài. "

Quay đầu nhìn kỹ, chỉ thấy một cái cao tới hơn hai mét bóng đen, con mắt tinh hồng sừng sững đứng tại đó.

Giống như đã quen thuộc, Lạc Tâm cũng không có kinh ngạc, ngược lại lạnh lùng nói:

-" Huyết Báo, ngươi không nên sằng bậy, đừng quên đêm nay nhiệm vụ, đối phương thực lực so với ta không kém, lấy ngươi thực lực khó mà nhanh chóng đắc thủ, sợ rằng lúc đó trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc. "

-" Hừ! Đừng dạy bảo Huyết Báo ta làm việc, lão tử so với ngươi còn rõ ràng. "

Mà đối với chuyện mình bị người nhớ thương, Dương Tuấn cũng hoàn toàn không biết, hắn lúc này chính tại trong phòng thả lỏng tu luyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play