Lúc này bên ngoài đăng ký dự tuyển mập mạp trung niên cũng tuyên bố kết thúc, Quyết Huyết Đấu Trường cửa lớn khép lại.
Cùng lúc đấu trường sân đấu bên trên, ngũ sắc thải quang lóe sáng, một tòa trôi nổi sân nhỏ ngưng tụ.
Theo đó phía dưới một đạo bóng người ngự kiếm mà lên, rất nhanh đã đứng vững tại trên sân nhỏ.
Mà người này không phải ai khác chính là đại hoàng tử Lê Ứng Long.
Kim long bào, sắc mặt nghiêm nghị, đại hoàng tử so với ngày bình thường càng là toát ra đế vương khí chất.
Ánh mắt quét ngang toàn trường, đại hoàng tử giọng điệu uy nghiêm nói: -"
Uy long tiềm biển, phụng tiềm vân sơn. Thiên hạ rộng lớn, thiên kiêu
nhiều như nấm mọc sau mưa. Tuy nhiên giữa ngọc với ngọc cũng có sự khác
biệt, Đại Việt đế quốc ta mở Thiên Kiêu Hội cũng chính là dùng để rèn
dũa các viên ngọc đó, viên nào sáng sẽ càng thêm sáng, viên nào chưa
sáng cũng sẽ mài cho sáng. Ta Lê Ứng Long hôm nay rất vinh dự được chủ
trì sự kiện trọng đại như vậy… "
Đứng trên sân nhỏ, đại hoàng tử
không ngừng thao thao bất tuyệt, ngôn ngữ khéo léo mà đầy khí thể để
người ta nghe thấy không tự chủ máu huyết sôi trào.
Đợi khi cảm giác được hiệu quả đạt tới không sai, đại hoàng tử mới ngừng lại, tuyên bố Thiên Kiêu Hội bắt đầu.
Lần này tới đây tham gia thi đấu có hơn mấy nghìn người, để tiết kiệm thời
gian, mỗi lần sẽ đồng loạt tổ chức thi đấu cho mười người, tự nhiên hiệu quả sẽ so sánh nhanh hơn.
Mà tuyển ra cặp thi đấu rất đơn giản, đó chính là bốc thăm.
Mỗi một vị thiên kiêu lúc bên ngoài đăng ký đều đã được phát một tấm thẻ,
bên trên con số cũng chính là bọn hắn số báo danh, trọng tài sẽ cùng lúc bốc hai tấm thẻ, bị bốc trúng cùng lúc con số sẽ tiến hành thi đấu với
nhau.
Đấu trường sân thi đấu, vốn rộng lớn lúc này bị trận pháp
chia ra làm mười sân nhỏ, mỗi sân kích thước đều cơ bản bằng một sân
bóng nhỏ.
Đồng thời bốc thăm các loại cũng diễn ra, rất nhanh đã bắt ra mười cặp thi đấu đầu tiên.
Chứng kiến từ phòng nghỉ ngơi đi ra dự thi thiên kiêu, phút chốc khán đài bên trên sôi nổi không ngừng:
Trong đó tâm điểm là một vị ăn mặc bạch bào, dáng người cao gầy, má trái có
một vết sẹo dài, hai mắt tràn ngập tinh quang trẻ tuổi thanh niên.
- " Đổng Quyên, thật không nghĩ đến hắn cũng tham gia Thiên Kiêu Hội. "
- " Trời ạ, đúng thật là Kim Cang Đổng Quyên, xem ra lần này mười vị trí đặc chắc chắn có hắn một tên. "
- " Hắc! Vậy thì chưa chắc, ta nghe nói tới đây tham gia Thiên Kiêu Hội
lần này giống như Đổng Quyên như vậy không có chín thì mười, Đổng Quyên
muốn đi vào mười thứ hàng đầu sợ rằng còn khó hơn lên trời. "
Nối tiếp đám người nghị luận, phía dưới các thí sinh đã riêng mình đi vào mình sân thi đấu.
Đổng Quên đối thủ trận đầu là một vị Tiên Thiên, bất quá hắn sắc mặt một
chút cũng không đổi, ngược lại đầy khinh thường nhìn đối phương.
- " Ngươi tự động nhận thua đi, có thể miễn được nỗi đau thể xác. " Không chút kiêng nể, Đổng Quyên thản nhiên nói.
Nghe vậy, hắn đối diện đối thủ sắc mặt đỏ lên, bởi đây rõ ràng là đang trắng trợn sỉ nhục.
- " Đổng Quyên, ngươi đừng khi người quá đáng, hôm nay cho dù bại, Thích Lăng ta cũng phải liều mạng đánh với ngươi một trận. "
Dứt lời, Thích Lăng tựa như mãnh hổ xuất lồng, hai chân đạp đất phóng tới trước mặt Đổng Quyên.
Đồng thời hay tay song quyền nắm chặt, chân khí tích tụ hình thành một luồng ám kình bao phủ điên cuồng giáng xuống, mỗi một quyền đều ẩn chứa vô
tận lực lượng giống như có thể xé núi lấp sông.
Mà đối diện với đáng sợ công kích như vậy, Đổng Quyên mí mắt chớp đều không chớp một cái.
Ngược lại khóe miệng khẽ nhếch, khinh thường nói: -" Chỉ có như vậy. "
Ông!
Kim Cang danh xưng không phải ngoa, Đổng Quyên thực lực chính là đi từ núi thây biển máu mà ra.
Chỉ thấy hắn lúc này tay phải vung lên, một chiếc vòng màu vàng kim xuất hiện.
Đây chính là Đổng Quyên bản mệnh Pháp Khí, Kim Cang Luân.
- " Phong Luân!"
Quát lạnh một tiếng, Đổng Quyên tay phải đẩy trước mặt kim luân, nhất thời
quang mang đại phóng, Kim luân tại trên không trung xoay tròn sau đó bắn về phía Thích Lăng.
Mà nhìn thấy kim luân phóng tới, Thích Lăng công kích cũng không có ngừng lại, quyền đầu trực tiếp giáng lên.
Keng!
Không có Thích Lăng trong tưởng tượng Kim luân sẽ bị đánh bay.
Ngược lại tại sau khi ngăn lại quyền pháp sau đó, kim luân liền lấy tốc độ
nhanh kinh người bay về Thích Lăng đỉnh đầu sau đó phóng ra một luồng
kim quang đem hắn phủ.
Mặc dù không biết cái này kim quang tác dụng là gì, xong Thích Lăng đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu trói.
Bất quá kim luân tốc độ quá nhanh, hiện tại chạy đã không kịp, cho nên hắn
lập tức hướng về phía đỉnh đầu đấm ra một quyền, một đạo to lớn quyền
ảnh do chân khí ngưng tụ phá không ập đến.
Thế nhưng khi quyền ảnh chạm vào kim luân một khắc thì lại lập tức biến mất không một dấu tích, tựa như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Cùng lúc, Đổng Quyên sau lưng trận pháp màn sáng rung lên, tựa như vừa hứng chịu cực mạnh công kích.
Đấu Chuyển Tinh Di?
Đương nhiên Đổng Quyên hiện tại không có thực lực như vậy, đây chẳng là hắn mượn nhà Kim Cang Luân năng lực mà thôi.
Xong tại Thích Lăng công kích thất bại sau đó, kim cang liền chụp xuống
người hắn, sau đó thu nhỏ đem người cùng hai tay trói chặt, vô pháp hoạt động.
- " Chịu thua đi! "
Cũng trong nháy mắt, Đổng Quyên đã tại Thích Lăng bên cạnh xuất hiện, giọng nói đầy thản nhiêm.
Bất quá hắn ánh mắt lại tràn ngập sát khí, là loại kia từ biển máu đi ra
sát khí, tựa như trước mặt Thích Lăng chỉ cần nói một chữ không sẽ lập
tức ra tay không chút nhân từ.
Thấy vậy Thích Lăng trong lòng
phát lạnh, hắn ra sức dãy dụa ý đồ muốn thoát khỏi Kim Cang Luân trái
buộc. Thế nhưng càng dãy dụa, Kim Cang Luân sẽ càng siết chặt để Thích
Lăng đau đớn không thôi.
Biết hiện tại vô pháp lật bàn, Thích Lăng không chút do hô lớn: -" Ta nhận thua. "
Cứ như vậy Đổng Quyên trận thứ nhất liền kết thúc.
Còn lại chín trận xung quanh cũng mau chóng có kết quả, bất quá giống như Đổng Quyên như vậy dễ dàng quả thực rất ít.
Rất nhanh đợt thứ hai chiến đấu liền đã bắt đầu, tuy nhiên ở đợt này lại
không có một gương mặt tiêu biểu, mặc dù vậy chiến đấu lại vẫn như cũ vô cùng đặc sắc, không hổ là có thể tham dự Thiên Kiêu Hội thiên tài.
Đến đợt thứ năm, rốt cuộc các nam tử trong mắt mong ngóng nhất trận đấu rốt cuộc bắt đầu.
Đó chính là Nguyệt Hoa Tông Hàn Như Nguyệt trận đấu.
Không chỉ có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, Hàn Như Nguyệt nghe nói còn là một kẻ sở hữu dị linh căn thiên tài, băng linh căn.
Mặc dù năm nay tuổi chỉ mới hai mươi nhưng sớm mười tám tuổi năm đó Hàn Như Nguyệt đã đột phá Trúc Cơ, trở thành Nguyệt Hoa Tông trẻ tuổi nhất Trúc Cơ cường giả.
Mà đối thủ của nàng trận này vậy chỉ là Luyện khí chín tầng viên mãn, cơ hồ chỉ nhìn qua liền đã đoán trước được kết quả.
- " Hàn Tiên tử nương tay a. " khẽ cười cười, Hàn Như Nguyệt đối thủ Bỉ Mông chắp tay nói.
Bỉ Mông người này nhìn qua là một cái dáng người hơi mập, khuôn mặt có
chút bỉ ổi để người ta nhìn qua không tự chủ nổi lên chán ghét.
Đặc biệt khi hắn cười lúc, quả thực khiến cho Hàn Như Nguyệt đều phải nhíu mày khó chịu.
Xong mặc cho Bỉ Mông lễ phép chào hỏi, Hàn Như Nguyệt một lời cũng không nói, vừa ra đã liền trực tiếp công kích.
" Băng Phong Thiên Địa! "
Linh nguyên điên cuồng vận chuyển, Hàn Như Nguyệt hai tay vung lên, nhất
thời lấy nàng làm trung tâm, hàn khí lấy tốc độ cực nhanh lan tràn ra
bốn phương tám hướng.
Cơ hồ hàn khí đi tới đâu, mặt đất trong phút chốc liền đóng băng tới đó.
Gặp cảnh này, Bỉ Mông không chút do dự lui lại phía sau, đợi khi lưng chạm sân thi đấu thủ hộ trận lúc hắn mới ngừng lại.
Đồng thời tay phải lật ra, một tấm trận bàn xuất hiện.
- " Muốn dùng hàn khí chơi Bỉ Mông ta, không có cửa. "
Khẽ lẩm bẩm, Bỉ Mông sau đó nhanh như chớp đánh ra mấy đạo pháp quyết lên trận bàn.
Nhất thời hắn quanh người một vòng hỏa quang lóe lên, toàn bộ hàn khí khi chạm tới đầu bị vòng này hỏa quang ngăn lại.
- " Trận pháp! "
Hàn Như Nguyệt mi tâm nhíu chặt, nàng không nghĩ đến trong hoàn cảnh này đối phương còn có thời gian bày trận.
Bất quá đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi dãy dụa đều là vô ích.
" Băng Nguyên Thứ! "
Hàn Như Nguyệt khẽ quát, đồng thời hai tay vận ấn.
Xung quanh một thanh lại một thanh băng thứ liên tiếp xuất hiện, cơ hồ phút chốc liền tràn ngập sân thi đấu bầu trời.
Chứng kiến cảnh này Bỉ Mông trợn mắt há mồm, trong lòng không nhịn được thầm mắng:. Kiếm Hiệp Hay
- " Không phải chứ, có còn cho người khác sống hay không. "
Ào ào ào!
Như là mưa rào tháng bảy, phủ kín bầu trời băng thứ không ngừng rơi xuống, cơ hồ khóa chặt mọi đường lui.
Bỉ Mông nếu như là hứng trọn một chiêu này, không thành con nhím cũng thành cái sàng đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT