"Trở thành thượng lưu trong giới giải trí? Thế nhưng, ta chỉ là một ngự trù, chỉ biết nấu cơm, đối với ca hát nhảy múa khoe khoang phong tao căn bản không biết gì a.

Chủ nhân, việc này có A Thất đến giúp ngài, ngài cũng không cần lo lắng, chỉ cần làm theo hướng dẫn của A Thất là được rồi】

"Vậy, kế tiếp ta phải làm gì đây? Làm nghệ sĩ ta cũng không có kinh nghiệm. "

[Chủ nhân, thỉnh đi đến Thước Đạt Truyền Thông]

" Thước Đạt Truyền Thông? Họ sẽ ký với ta sao ? Chẳng lẽ bọn họ thiếu đầu bếp?

Chủ nhân, A Thất chỉ có thể nói nhiều như vậy, những chuyện khác, ngài đến là biết. Mau đi chấp hành nhiệm vụ đi, A Thất lui về hậu trường trước đây

Này! Này!

Theo "Bíp" một tiếng, hệ thống A Thất hoàn toàn biến mất, bất luận Dung Linh gọi như thế nào, thanh âm trong đầu không còn vang lên.

Lúc này, Dung Linh bỗng nhiên cảm thấy, mình giống như bị hệ thống quỷ quái này "bắt cóc" vậy. Muốn nói lý lẽ, cũng không có chỗ nói đi.

"Quên đi, chỉ cần có thể trở lại Đại Cảnh triều, làm nhiệm vụ liền làm nhiệm vụ đi. Bất quá là làm nghệ sĩ thôi , chẳng lẽ còn có giúp Hoàng Thượng nấu cơm khó? Bản quan đường đường là tam phẩm ngự trù còn sợ cái này? Nói làm thì làm! Bất quá, chờ đã, Thước Đạt Truyền Thông này lại là địa phương nào?

Dung Linh tiếp nhận nhiệm vụ hệ thống, nhanh chóng tìm kiếm tên công ty này trên điện thoại di động. <

Rất nhanh, cô liền phát hiện, thì ra, Thước Đạt Truyền Thông này là một công ty mới vừa mới thành lập một năm, nghệ sĩ dưới trướng cũng không có mấy người.

"Công ty này có thể ký hợp đồng với ta?"

Dung Linh gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt. Nếu nói củi gạo dầu muối trong phòng bếp, vị nào nặng, vị nào nhẹ nàng rõ như lòng bàn tay. Nhưng nếu nói muốn ca hát nhảy múa, cô căn bản là hòa thượng trượng nhị, hoàn toàn không hiểu được.

Nhưng nếu đã nhận nhiệm vụ, sẽ không có đạo lý buông tha.

Vì vậy, cô trực tiếp mặc áo thun trắng và quần jean, và đi giày bảng trắng, nghĩ cũng không nghĩ , trực tiếp đi xe đến Thước Đạt Truyền Thông

Phố trung tâm thành phố Q là phố thương mại sầm uất nhất của thành phố, các công ty lớn tụ tập lại với nhau, tranh giành nhau. Thước Đạt Truyền Thông

nằm ở trung hoàn phố đích tối vĩ đoan, vị trí hơi hẻo lánh, tiền thuê nhà rẻ hơn nhiều so với các vị trí khác. Nhưng mặc kệ như thế nào, nó coi như là cọ sức nóng của thành phố trung tâm, ít nhiều vẫn là nâng cao đẳng cấp của công ty.

"Công ty hiện đang tuyển dụng nghệ sĩ, yêu cầu có tài năng, có nhan sắc, có thể chịu khổ, tự mang theo lưu lượng ưu tiên."

Khi Dung Linh đến ngoài cửa công ty Thước Đạt , một tin tuyển dụng dán trên cửa sổ sát đất đã thành công thu hút ánh mắt của cô.

"Giá trị nhan sắc... À... coi như là có thể đi . Chịu khổ, bổn trù nhất định là không thành vấn đề. Đối với lưu lượng truy cập này ... Xem ra, ta vẫn thành thành thật thật đi lên xếp hàng đi, ưu tiên là ưu tiên không được. --

Dung Linh đô than thở lẩm bẩm lầu bầu một phen, sau khi tự kiểm tra xong, nàng xoay người đẩy cửa công ty truyền thông Thước Đạt ra, thông qua lễ tân tiếp đãi chỉ dẫn, đi tới phòng hội nghị trên lầu ba.

Lúc này, bên ngoài phòng họp của bộ phận nghệ sĩ, các chàng trai và cô gái đến phỏng vấn đã xếp hàng rất dài. Dung Linh đứng ở cuối đội nhìn về phía trước, chỉ thấy bọn họ ai nấy đều miêu mi họa nhãn, ăn mặc tinh xảo, khiêu vũ khiêu vũ, luyện ca luyện ca, đọc thuộc lòng, vừa nhìn đã biết là có chuẩn bị mà đến.

Thấy thế, Dung Linh lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu lại nhìn mình, một thân áo thun màu trắng phối hợp với quần jeans, sạch sẽ là sạch sẽ, nhưng chính là có chút quá đơn giản, bộ trang phục này trong đám nữ sinh xinh đẹp này, giống như một viên đá trên bãi cát, căn bản không bắt mắt chút nào.

Huống chi, Dung Linh đối với năng lực của mình cũng thập phần hiểu rõ. Nếu so đấu tài nghệ với những nữ hài tử này, nàng nhất định là không chiếm ưu thế.

Cho nên, thừa dịp thời gian xếp hàng, Dung Linh bắt đầu âm thầm tính toán.

"Không được, xem ra ngoại hình cùng tài nghệ mà nói, lần này ta phần thắng không lớn. Nếu muốn thủ thắng mà nói, chỉ có thể kiếm đi nét bút nghiêng. -

Nghĩ đến đây, Dung Linh bắt đầu đánh giá xung quanh hoàn cảnh truyền thông Thước Đạt . Bỗng nhiên, một nhà kho ở góc lầu ba thu hút sự chú ý của cô, ngoài cửa nhà kho, đồng nghiệp hậu cần của công ty đang vận chuyển rau củ quả cần thiết cho căng tin.



''Có rồi!''

Dung Linh đột nhiên đưa ra quyết định, nhấc chân lên, bước nhanh về phía nhà kho.

Một giờ nữa...

"Tiếp theo! Dung Linh! Dung Linh có ở đó không? "

Đến đây! Đến đây! ”

Trong phòng họp của bộ nghệ sĩ, tổng phụ trách công ty Quỳnh Tả đang ngồi ở vị trí giữa phòng họp, trước mặt cô bày một tách cà phê vừa pha xong, bên cạnh cà phê là một chồng nguyên liệu dày để phỏng vấn người mới.

Ngồi hai bên Quỳnh Tả , lần lượt là trưởn g phòng kế hoạch công ty, phòng tuyên truyền và bộ phận nghệ sĩ, phòng họp không lớn, chỉ riêng người phỏng vấn đã ngồi bảy người.

Loại trận chiến này, đối với những người mới khác mà nói, chính là đứng ở nơi đó không nói lời nào, ít nhiều cũng sẽ có chút khẩn trương.

Nhưng đối với Dung Linh tam phẩm ngự trù mà nói, căn bản là tiểu tràng diện. Nhớ năm đó, cô đối mặt với mấy chục người đại yến hội cung đình, không chút sợ hãi, chậm rãi mà nói.

Đây chẳng qua mới có bảy người, ở trong mắt Dung Linh , hoàn toàn không tính là tràng diện gì.

Quỳnh Tả tiện tay lật xem báo cáo do nhân viên tuyên truyền đưa tới, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dung Linh đang đứng ở phía trước, một thân trang phục sạch sẽ đơn giản này, ngược lại làm cho trước mắt Quỳnh Tả sáng ngời.

Sự đơn giản này so với những cô gái trang điểm đậm, thì xinh đẹp tự tin hơn.

Quỳnh Tả thu hồi ánh mắt, giống như đối với những người mới khác, thuận miệng hỏi Dung Linh: "Xin hỏi, cô có tài năng gì không?" " Tôi sẽ làm cung đình toàn bộ tịch."

"Khụ khụ khụ...",

Dung Linh trả lời, thiếu chút nữa để cho ngụm cà phê vừa uống vào miệng của Quỳnh Tả phun trực tiếp lên tờ báo danh. <

Mặc dù Thước Đạt là một công ty nhỏ mới được thành lập trong một vài năm, không ít người đến phỏng vấn mỗi ngày.

Cái gì mà hát, nhảy, diễn xuất, thậm chí là rap, nhào lộn, Quỳnh Tả này đó đều đã xem qua không ít.

Nhưng nói về tài năng làm toàn bộ tiệc cung đình, đây là lần đầu tiên Quỳnh Tả nghe được.

Thật sự là thế giới rộng lớn không thiếu chuyện gì lạ.

Quỳnh Tả buông cà phê trong tay xuống, lắc đầu cười cười, hiển nhiên vẫn chưa coi lời Dung Linh nói là thật.

Tuy nhiên, cũng chính thông qua những lời này mà Dung Linh đã thành công hấp dẫn sự quan tâm của Quỳnh Tả.

Cô buông báo cáo trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Dung Linh, mỉm cười nói: "Tiểu nha đầu ngươi còn rất thú vị nha, ngươi..."

"Cái kia, thật ngại quá, chờ một chút."

Ngay khi Quỳnh Tả còn muốn tiếp tục mở miệng hỏi thăm tình huống, Dung Linh lại ở trước mắt bao người, trực tiếp phơi Quỳnh Tả sang một bên, tự mình xoay người chạy ra khỏi phòng họp.

Bảy người phỏng vấn ngồi trước phòng họp thấy vậy, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều không biết, tiểu nha đầu này đến tột cùng đang làm cái trò gì.

Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy Dung Linh đến gây náo loạn, muốn mời vị tiếp theo tiến vào, bỗng nhiên, một cỗ mùi thức ăn thơm ngào ngạt truyền tới.

"Mùi gì vậy? Tôi hảo đói a? ""

Đúng vậy, thật là thơm a."



Nghe những lời bàn tán của người khác, Quỳnh Tả cũng ngửi ngửi bằng mũi, mùi hương này theo mũi cô xâm nhập vào não bộ, kích thích từng vị giác .

Ngửi thấy mùi thơm, người đứng đầu các phòng ban đã bắt đầu nhỏ giọng bàn tán. Ngay khi mọi người đối với mùi hương rất là tò mò, Dung Linh đẩy xe ăn đi vào, trên xe ăn bày bốn món ăn tinh xảo, mỗi một món thoạt nhìn, đều là mê người như vậy, làm cho người ta tràn ngập cảm giác thèm ăn.

Cô đem bốn mâm thức ăn này bày ra trước mặt các vị phụ trách, sau đó, lại trở về chỗ mình đứng ban đầu, mỉm cười, hào phóng giới thiệu: "Các vị, bốn món ăn này là lúc tôi vừa mới ở bên ngoài chờ đợi, cố ý đi phòng bếp làm cho các vị. Nghĩ đến, các vị làm việc một ngày cũng mệt mỏi, có thể ăn một chút, bổ sung vào bụng. "

Oa, món ăn này ta sống nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua a."

"Đúng vậy, ngươi xem phượng hoàng trên cái đĩa kia điêu khắc sống động như thật a."

"Còn có đĩa hoa tươi kia, nếu như không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra là dùng củ cải làm, quả thực giống như là hái bên ngoài. Tuyệt vời, quá lợi hại.

Bận rộn một ngày, lúc này bảy vị phụ trách đã đói bụng bị bốn mâm thức ăn cung đình trước mắt này hấp dẫn thật sâu, chỉ là ăn một miếng, liền bị hương vị của nó chinh phục.

Thịt hương vị mà không ngấy, hương vị của rau xanh sảng khoái giòn tan, hơn nữa tinh xảo này phảng phất như là một tác phẩm nghệ thuật bày biện, mấy vị phụ trách không khỏi khen ngợi không dứt miệng. <

Nhưng rõ ràng, có những lời khen ngợi cũng có sự phản đối. Chỉ thấy người phụ trách bộ phận nghệ sĩ mở miệng trước: "Món ăn này của cô làm rất tốt, bất quá, chúng ta ở đây không phải chiêu đầu bếp, chúng ta tuyển nghệ sĩ, ngươi có tài nghệ gì không? Ví dụ, ca hát, hoặc khiêu vũ? "

Vậy, vậy, vậy thì hát đi."

Dung Linh tuy rằng là ngự trù của Đại Cảnh triều, nhưng cũng từng tham gia rất nhiều yến hội cung đình, đối với nhạc khúc này các loại, cô tuy không am hiểu, nhưng cũng nghe rất nhiều. Đơn giản ngâm nga vài câu, cũng không phải là vấn đề nan giải.

Thế nhưng, giọng hát của cô, ở các vị đến phỏng vấn để lựa chọn, có vẻ quá mức bình thường, chỉ có thể nói là có thể nghe, về phần có bao nhiêu dễ nghe, căn bản không cách nào khen ngợi.

Mấy vị giám khảo buông đũa xuống, đối với tài năng của Dung Linh cũng không hài lòng lắm. Chỉ thấy bọn họ lấy ra tài liệu biểu , mặc dù không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể nhao nhao đánh trượt .

Nhưng lúc này, Quỳnh Tả ngồi ở vị trí C, trong giới giải trí đã lăn lộn mười mấy năm, một bên xoay bút trong tay, một bên ở trong lòng âm thầm có một phen tính toán khác.

Đối với quy luật trong giới trong lòng cô sớm đã biết rõ , tự nhiên biết, nếu là đi theo con đường bình thường, Thước Đạt Truyền Thông căn bản không thể so sánh với những công ty có được nghệ sĩ lớn, thậm chí có thể nói là không có ưu thế gì.

Nhưng nếu là một con đường khác, đi một ít con đường người khác không cách nào đi, nói không chừng sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ.

Quỳnh Tả nhìn Dung Linh hát trước mắt có chút vụng về, tiểu nha đầu này tuy rằng tài nghệ bình thường, nhưng nhan sắc cùng dáng người hoàn toàn vượt qua. Hơn nữa trù nghệ cộng thêm điểm này, nếu là vận hành tốt, không chừng thật sự có thể đi ra một con đường.

Chỉ thấy cô cầm lấy mẫu báo danh,đánh dấu Dung Linh, tiếp tục hỏi: "Được rồi, trước tiên cô không cần hát nữa, cô có thể nói cho tôi biết, vì sao cô lại đến ứng tuyển nghệ sĩ không? "

"Tôi muốn trở thành đỉnh cao của làng giải trí."

"Đỉnh lưu? Ha ha ha ha. "Theo lời dung linh nói xuống, hiện trường bộc phát ra từng trận tiếng cười nhạo.

Nhưng Quỳnh Tả lại không cười, cô chỉ nhìn Dung Linh trấn định như vậy, tiếp tục truy vấn: "Vậy cô có thể nói, tại sao cô lại trở thành đỉnh cao không? -

Dung Linh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Quỳnh Tả , không thèm để ý xung quanh cười nhạo, ánh mắt cô kiên định, ngữ khí chắc chắn nói: "Bởi vì, tô có thể. "

Tôi có thể.

Chỉ ba chữ, lại ở trong lòng Quỳnh Tả nặng nề búa một cái.

Loại dũng khí này, loại tự tin này, giống như lúc mới vào vòng tròn của cô vậy. Quỳnh Tả không khỏi phảng phất nhìn thấy bóng dáng của mình trên người Dung Linh.

Trong giới từ trước đến nay luôn được mệnh danh là "người đại diện kỳ quái", cô thật sự muốn nhìn xem, vị trợ lý cũ của Bùi An Na, tiểu nha đầu có trù nghệ cao siêu như vậy, đến tột cùng có thể dấy lên sóng gió trong giới giải trí như thế nào.

Càng là chuyện không có khả năng, nàng càng muốn đi thử một lần. Sau khi tất cả, là thua hay chiến thắng, ai lại biết đâu ?

Chỉ nghe "ba" một tiếng, Quỳnh Tả vung bảng tư liệu ra, nhìn Dung Linh, mỉm cười nói: "Được! Cô, tôi ký! Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là nghệ sĩ của Thước Đạt Truyền Thông , Quỳnh Tả,tôi tự mình mang!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play