Thẩm Lệ chưa kịp nghĩ xem nên hẹn Lục Trường Đình thế nào, thiệp mời đính hôn của Sở Kinh Hồng đã đến trước.
Sở Kinh Hồng đích thân đưa thiệp đến”Cô Tửu”, thời gian vào cuối tháng bảy, địa điểm ở biệt thự nhà họ Sở.
Lúc Thẩm Lệ nhận thiệp mời còn thấy hơi ngạc nhiên, một là vì hình như Sở Kinh Hồng và bạn gái quay lại với nhau chưa lâu đã đính hôn, hai là sao Sở Kinh Hồng mời cả mình nhỉ…
Chắc sắp đến ngày vui nên Sở Kinh Hồng cứ cười miết, lời nói khó nén vẻ đắc ý bởi đường tình mỹ mãn: “Trói em ấy lại sớm, tôi mới yên tâm.”
Hồi còn trẻ Sở Kinh Hồng với Tô Lâm Lang chia tay, tái hợp mấy lần, nói cho cùng là vì cái tôi quá lớn, không ai chịu cúi đầu trước, giày vò mãi, cuối cùng vẫn chẳng xa được nhau.

Giờ cả hai trưởng thành hơn, biết cảm thông cho đối phương, cũng đến lúc nên về một nhà.
“Chúc mừng nhé.” Thẩm Lệ cười nhận thiệp mời, “Tôi chắc chắn sẽ tới.”
“Đưa cậu thiệp mời của Trường Đình luôn nhé.” Sở Kinh Hồng đưa thiệp mời Lục Trường Đình cho y.

Thực ra thiệp mời nhà họ Lục đã gửi qua cả, mỗi gia đình một cái.

Viết riêng cho Lục Trường Đình một thiệp, còn nhờ Thẩm Lệ đưa hộ chẳng qua là muốn tạo cơ hội cho hai người mà thôi.

“Gần đây chú ấy cứ bận mãi, anh cũng vội chuyện đính hôn.

Quan hệ hai đứa tốt, thôi thì nhờ cậu chuyển hộ anh nhé.”
Thẩm Lệ ngây ra, nói đến độ thân thiết, thiệp mời này nên nhờ Lục Trường Tự đưa thì đúng hơn…
Thêm nữa, Sở Kinh Hồng đã có thời gian gửi tận tay thiệp đến “Cô Tửu”, chẳng lẽ lại không qua biệt thự Phùng Xuân được…
“Để tôi tìm dịp chuyển cho anh ấy.” Trong lòng thấy kỳ đến không thể lạ hơn, nhưng y không tiện thoái thác, chỉ đành đồng ý.
“Thế anh về trước đây.” Sở Kinh Hồng gửi thiệp mừng xong cũng không nấn ná thêm, giọng điệu rõ là bất lực, còn pha chút khoe khoang, “Người ở nhà quản chặt, giờ này là phải về.”
Thẩm Lệ phì cười: “Vâng, anh đi cẩn thận nhé.”
Tiễn Sở Kinh Hồng xong, Thẩm Lệ về phòng nghỉ, gửi tin nhắn cho Lục Trường Đình.
Mấy hôm nay Lục Trường Đình hay tán gẫu với y, tuy là toàn mấy chuyện sinh hoạt hằng ngày nhưng an ủi tâm trạng thấp thỏm của y rất nhiều.

Lục Trường Đình lúc nào cũng bận, nên y mới lần lữa mãi chưa chốt xem có nên hẹn Lục Trường Đình hay không.
Lúc chiều Lục Trường Đình nhắn phải tăng ca rồi bận bịu làm việc luôn, từ đấy chưa gửi thêm tin nào.

Cũng chẳng biết giờ đã về nhà chưa.
[Tên bán rượu: Anh về nhà chưa?]

Một lát sau mới thấy Lục Trường Đình trả lời.
[L: Mới về, đang định báo với em nè.]
[Tên bán rượu: Mới nãy Sở Kinh Hồng qua đưa tôi thiệp mời.]
[Tên bán rượu: Của anh cũng gửi tôi luôn, mai tôi qua đưa anh nhé?]
[L: Để mai tan làm tôi đến lấy, có điều chắc hơi muộn.]
Gần đây công ty đang chuẩn bị khởi công một hạng mục lớn, Lục Thế Dương với đám người trong hội đồng quản trị cứ nhiễu sự, nào mở họp, tăng ca, hắn phải làm việc thâu đêm suốt sáng mấy ngày nay.
Thẩm Lệ biết hắn bận việc, trả lời tin nhắn còn phải tranh thủ thời gian, đương nhiên là đau lòng.
[Tên bán rượu: Ban ngày tôi rảnh mà, để tôi qua đưa cho.]
[L: Ban ngày em phải ngủ bù.]
[L: Tan làm tôi tự đến, em ở quán chờ tôi, ngoan nào.]
Thẩm Lệ trông từ “ngoan” kia, phút chốc tưởng mình bị hoa mắt.
Y nhìn chằm chằm màn hình một lúc, ráng hồng dần lan trên mặt.
[Tên bán rượu: Ừm.]
[Tên bán rượu: Vậy chờ anh.]
Qua mười hai giờ đêm, Thẩm Lệ tính về nhà.
Bình thường quán không có khách quý phải xã giao hay bạn bè cần thiết đãi y hay về nhà tầm giờ này.

Đã làm công việc xoay quanh tiếp đãi tiệc đêm thì càng phải giữ sức khỏe mình.
Ra khỏi phòng nghỉ, xuống tầng đi qua khu bàn bar, Thẩm Lệ thấy một đôi nam nữ dính lấy nhau.

Tên đàn ông ôm chặt cô gái trẻ trong lòng, đang đứng dậy định ra ngoài.

Ánh đèn màu sặc sỡ loáng qua chiếu vào mặt tên đàn ông, trông có vẻ đã ngoài ba mươi, dáng lông mày hất ngược giống hình chữ bát, sống mũi cao, tóc ngắn, mặt hơi phì.

Tóm lại là kiểu mặt mũi chất phác, trên tay còn khoác túi của cô gái nọ.
Tầm mắt Thẩm Lệ vô tình sượt qua cô gái mà tên đàn ông kia đang ôm, nghệt ra.
Cô gái trẻ rất xinh đẹp, mái tóc dài uốn xoăn lọn to, đeo đôi khuyên dáng tròn to bản đính viên ngọc trai đung đưa theo từng động tác.

Khuôn mặt trang điểm khéo léo ửng hồng vì sau rượu, quyến rũ khiến lòng người rung động.
Hai con người chẳng hề xứng với nhau.

Y không nhịn được lại nhìn kỹ thêm, khẽ cau mày.
“Vị khách này.” Y gọi người đó, giọng điệu vẫn bình thường, “Xin hỏi có cần giúp đỡ không?”
Tiến lại gần, khuôn mặt quen thuộc ấy đập thẳng vào mắt y, nhất là nốt ruồi giữa ấn đường.

Lòng Thẩm Lệ trĩu xuống tựa như bị khối đá lớn đè nặng, đến hô hấp cũng thấy khó khăn.
“Không, không cần đâu.” Tên đàn ông sững ra một chốc mới cười chất phác, “Bạn gái tôi uống quá chén thôi.”
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, bắt được vẻ trốn tránh trong đôi mắt: “Đây là bạn gái anh à?”
“Đúng vậy…”
Giọng điệu Thẩm Lệ bỗng chốc lạnh xuống: “Thế bạn gái anh tên gì nhỉ?”
“Tên…” Giọng tên đàn ông dần mất kiên nhẫn, “Bạn gái tôi tên gì liên quan đến cậu chắc?”
“Bảo vệ.” Thẩm Lệ nâng giọng gọi bảo vệ.
“Ông chủ.” Hai bảo vệ cao to lực lưỡng gật đầu với Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ gọi thêm hai phục vụ nữ qua: “Tiểu Bạch, Tiểu Khả, hai đứa đỡ vị khách nữ này trước.”
“Kính nhờ anh đưa túi của vị khách nữ này cho tôi và nói cho tôi biết tên cô ấy.

Nếu là hiểu lầm, tôi sẽ xin lỗi anh.”
“Đm.” Tên đàn ông quẳng cái túi vào người Thẩm Lệ, muốn thừa lúc đang loạn chuồn đi.
Bảo vệ của “Cô Tửu” đều được huấn luyện chặt chẽ, lập tức khống chế người.

Chỉ có điều động tĩnh hơi lớn nên khá rối loạn.
“Một chú chuột không cẩn thận chạy lạc.” Thẩm Lệ cười xòa với khách khứa, “Mọi người cứ tiếp tục, tôi ra ngoài xử lý chút.”
“Lại có tên ngu nào gây rắc rối ở ‘Cô Tửu’ à?” Ai đó hào hứng hỏi, kẻ hóng chuyện chẳng bao giờ chê chuyện lớn, “Ông chủ, có cần gọi 110 giúp không?”
“Không cần đâu.” Thẩm Lệ gật đầu, “Tôi tự xử lý được.”
Lúc đầu tính tới vấn đề gây sự hay rước rắc rối trong bar, y để riêng một phòng trống cạnh chỗ nghỉ ngơi và thay đồ của nhân viên để xử lý các kiểu tình huống đột ngột phát sinh.
Bảo vệ đưa người vào phòng trống, hai phục vụ nữ dìu cô gái say bất tỉnh nhân sự vào phòng nghỉ nhân viên cách vách.
Thẩm Lệ ngồi xuống ghế, thong thả ung dung hỏi: “Tưởng là bạn gái anh, chạy gì mà chạy?”
Phòng rất trống trải, chỉ kê vài cái ghế, đèn đóm còn lờ mờ, tách biệt hẳn với tiếng nhạc sôi động và tiếng reo hò trong quán, bầu không khí cực kỳ áp lực.

Hai bảo vệ đứng một trái một phải phía sau Thẩm Lệ, khiến tên đàn ông trông mà rén.
“Ông chủ…” Anh ta biết Thẩm Lệ là ông chủ, chuyện cũng bại lộ rồi, không dám nói dối nữa, “Chuyện nam nữ cỏn con thôi, đâu phải mỗi mình tôi đến quán bar săn gái.”
“Hẹn chịch, 419, tôi không quan tâm.” Thẩm Lệ nhíu mày, “Tiền đề là cả hai bên đều tình nguyện.”
“Vấn đề ở chỗ cô gái ban nãy rõ ràng say rồi, còn không tỉnh táo, nói thẳng ra anh chẳng khác nào kẻ cưỡng bức.”
Tên đàn ông cúi gằm: “Thì suy cho cùng tôi cũng đã làm đâu, ông chủ giơ cao đánh khẽ…”
Thẩm Lệ nhìn tên nọ với đôi mắt thờ ơ và lạnh nhạt: “Cô ấy tự uống say hay do anh động tay vào rượu của người ta?”
Tên đàn ông im ỉm, Thẩm Lệ cười khẩy, không còn hơi sức lãng phí thêm thời gian với anh ta, nghiêng đầu dặn thẳng bảo vệ: “Báo cảnh sát đi, nói có người cưỡng hiếp không thành, gọi đội cảnh sát bên đấy đến xử lý.”
“Ông chủ à! Tôi nói, tôi nói được chưa.” Tên đàn ông hô lên đầy hoảng loạn, “Tôi bỏ chút thuốc ngủ vào rượu…”
“Cưỡng hiếp lúc bất tỉnh không thành.” Thẩm Lệ sửa miệng, đứng dậy, dứt khoát đẩy cửa ra ngoài.
Tiếng kêu càng hoảng loạn hơn của tên đàn ông truyền đến, bị ngăn cách bởi cánh cửa phía sau.
Phòng nghỉ của nhân viên ở sát vách bài trí thoải mái hơn nhiều.

Cô gái đang nằm trên ghế sofa, đắp tấm chăn mỏng, túi xách được đặt trên bàn trà nhỏ.

Hai phục vụ nữ ngồi bên cạnh, thấy Thẩm Lệ vào bèn đứng lên.
“Ông chủ ạ.”
“Đưa cô ấy đến khách sạn gần đây đi.” Thẩm Lệ nhìn khuôn mặt quen thuộc kia với vẻ đầy phức tạp, lòng nặng trình trịch, “Cứ đặt phòng, báo lại tiền tôi thanh toán sau.”
Thành phố S đúng là bé nhỏ, bao nhiêu năm rồi, không ngờ y lại gặp Đường Yểu trong hoàn cảnh này.
“Ông chủ.” Bạch Nhứ nhỏ tuổi hơn Trần Khả một chút, tính cách cũng hoạt bát, tò mò hỏi, “Anh quen cô ấy ạ?”
Thẩm Lệ hơi lườm cô bé một cái, cô bé vội im thin thít, chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
Trần Khả cầm túi xách của cô gái lên, chuyển hướng câu chuyện: “Chỉ cần đưa cô ấy đến khách sạn thôi ạ? Có nên gọi điện cho bạn bè các thứ không ạ?”
Chọn đưa cô ấy đi khách sạn, chỉ đơn thuần vì Thẩm Lệ thấy rất phiền phức.
Hơn nữa nếu gọi điện thoại, ai biết được đầu bên kia là nam hay nữ, có đáng tin không…
“Để lại tờ giấy cho cô ấy đi.” Thẩm Lệ thở dài trong lòng, “Cứ viết, ‘đừng uống bừa rượu của người xa lạ’.”
Trông Bạch Nhứ với Trần Khả đỡ Đường Yểu ra ngoài, Thẩm Lệ vuốt ve chiếc dây đỏ trên cổ tay.
Cảm xúc bồn chồn và bứt rứt lại mon men xâm chiếm lấy trái tim y, nơi ấy tựa như bị bàn tay khổng lồ siết chặt, đau đến từng nhịp thở.
Tuy là hiện giờ vẫn chưa có gì, Lục Trường Đình vẫn đối xử với y như thường, nhưng y cứ có dự cảm.
Cơn giông trước khi bão đến.
Quan hệ của y với Lục Trường Đình chắc là chẳng tốt đẹp nổi nữa.
Thẩm Lệ về đến nhà, tắm rửa xong mới mở Weixin ra.
“Tôi gặp lại Đường Yểu rồi.”
Vỏn vẹn sáu chữ, y gõ xong xóa, xóa xong gõ tiếp, cuối cùng vẫn không dám nhấn nút gửi đi.
Y chẳng muốn nói với Lục Trường Đình chút nào, càng không muốn Lục Trường Đình gặp mặt Đường Yểu.
Hồi cấp ba diện mạo Đường Yểu đã rất xinh xắn và nổi bật, còn là học sinh nghệ thuật nên như một lẽ đương nhiên, cô cũng là nhân vật rất được săn đón trong trường.

Có một thời gian Thẩm Lệ ngồi cùng bàn với Đỗ Hành, thi thoảng cũng nghe Đỗ Hành kể về Đường Yểu, cứ mở mồm là “nữ thần của tôi”.

Hồi ấy y lẫn Đồ Hành đều chẳng ngờ tới Lục Trường Đình và Đường Yểu sẽ bên nhau.
Thật ngoài dự đoán, mà dường như lại trong dự liệu.
Nhưng chuyện Thẩm Lệ canh cánh mãi, không phải Đường Yểu với Lục Trường Đình yêu nhau, mà là câu “Cảm ơn” ngày ấy Lục Trường Đình nói với Đường Yểu ở phòng y tế.
Đường Yểu như cái gai trong tim y vậy, ngần ấy năm vẫn đâm chặt nơi đáy lòng, nghĩ đến là đau râm ran.
Thực sự y chẳng biết nên làm sao cho phải.
Xóa sạch nội dung trong khuông trò chuyện, y ngẩn ra nhìn chăm chăm màn hình di động một lúc, trông nó tối dần, lại sáng lên.
Lục Trường Đình gửi tin nhắn âm thanh qua này…
Thẩm Lệ dụi dụi mắt, phát tin âm thanh.
“Sao còn chưa ngủ.” Y dán sát vào di động thêm tí nữa, giọng Lục Trường Đình hệt như vang lên ngay bên tai, tràn ngập dịu dàng, “Muốn nói gì với tôi hả? Cứ trong trạng thái đang gõ mãi, tôi đợi cả nửa ngày trời, thế mà chẳng được chữ nào.”
Tai Thẩm Lệ ngưa ngứa, y nghe tin nhắn âm thanh thêm lần nữa xong mới gõ chữ chậm rì trả lời.
[Tên bán rượu: Không có gì hết.]
[Tên bán rượu: Sao anh cũng chưa ngủ.]
Lục Trường Đình nói: “Không ngủ được, đang đợi em chúc ngủ ngon đó.”
Thẩm Lệ nhận tin nhắn âm thanh, đáp nhẹ tênh: “Ngủ ngon nhé.”
Hết chương 27.
Lời tác giả
“Mây khe vừa nổi, trời sau gác,
Mưa núi sắp qua, gió khắp lầu.”
– Trích “Lầu phía đông thành Hàm Dương”, tác giả Hứa Hồn.
—————–
Bạn gái cũ là người giúp đỡ thúc đẩy câu chuyện thôi, thật đấy.
Bạn gái cũ không biết Thẩm Lệ, chuyện năm ấy tương tự như “Nàng tiên cá” á.

Đường Yểu chỉ vừa khéo đến phòng y tế, Lục Trường Đính tỉnh lại thấy cô, tưởng là cô đưa mình đến phòng y tế, Đường Yểu không phủ nhận.

Thì cô ngồi bên đợi Lục Trường Đình tỉnh dậy, nên tương tự vai công chúa.

Có lẽ cô không quá tốt, nhưng suy cho cùng chỉ hư chút chút thôi.
Còn về cảm giác của Lục Trường Đình với cô, là kiểu có hảo cảm thời thiếu niên ngây thơ, Đường Yểu tỏ tình, Lục Trường Đình không từ chối, thế là bên nhau.

Sau này Lục Trường Đình đi du học, hai người chia tay trong hòa bình, từ ấy không liên hệ lại nữa.
Tựu chung, tình cũ lại cháy, khắc cốt ghi tâm đều do Thẩm Lệ tự suy diễn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play