Tháng Năm, đầu mùa hạ, ngày yên ả bởi bóng mát xanh rì, nhành hoa xuân lưu luyến mùa xuân qua.
Ngày Lục Trường Đình đi công tác về, đúng dịp trận mưa đầu tiên của tháng Năm ghé xuống.
Hắn ngủ bù một lúc trên máy bay, xuống đến nơi, người vẫn cứ là uể oải vì buồn ngủ.
Chuyến bay đáp đất đúng mười một giờ đêm.

Ra ngoài cửa sân bay, màn đêm vô tận choán đầy tầm mắt.

Mưa không to lắm, nhưng cộng thêm gió đêm se se quấn quít quanh người, thành ra hơi lành lạnh.
Lên xe rồi, tài xế hỏi hắn về nhà họ Lục hay về biệt thự, hắn day day ấn đường, nói một đáp án mà chẳng nằm trong lựa chọn.
“Đến ‘Cô Tửu’ đi.”
Trời mưa, đường trơn, nên cửa quán bar trải tấm thảm đỏ, kéo dài tận vào trong.
Lục Trường Đình xách mấy túi quà đóng gói đẹp đẽ, bước thong thả lên thảm đỏ, vào quán bar.
Có hai cô gái trẻ đang ngồi bên quầy bar, trông giống lần đầu đến, đang nói chuyện với Nhạc An, hỏi xem có đề cử rượu hay đồ uống nào không.
Nhạc An kiên nhẫn giới thiếu các loại rượu cho hai cô gái, ngẩng đầu lên thấy Lục Trường Đình thì ngẩn người một chốc, sau đó mới nở nụ cười lịch sự tiêu chuẩn: “Lục tiên sinh.”
Lục Trường Đình nhìn xung quanh sảnh lớn, không thấy dáng hình Thẩm Lệ: “Hôm nay ông chủ Thẩm không đến à?”
“Ông chủ đang ở phòng nghỉ ạ.” Nhạc An trông đám người sôi nổi trong quán bar, gọi Trần Khả gần đấy sang, “Dẫn Lục tiên sinh lên phòng nghỉ nhé.”
Phòng nghỉ của Thẩm Lệ ở tầng hai, là phòng cuối cùng sau ngã rẽ.
Trần Khả gõ cửa phòng, nghe được câu “Mời vào” mới đẩy cửa, sau đó đứng tránh sang một bên, dùng tay ra hiệu mời Lục Trường Đình vào.
Phòng nghỉ của Thẩm Lệ bày trí rất đơn giản, bàn ghế làm việc, bàn trà ghế sofa, phong cách hệt như ở nhà y, trang nhã và tối giản.

Căn phòng thanh tịnh khó tìm này như cách biệt hẳn với chốn trác táng, trụy lạc náo nhiệt ngoài kia; phía sau còn một cánh cửa nhỏ nữa, thấp thoáng thấy cái giường La Hán bên trong.
Thẩm Lệ ngồi trên sofa, tay cầm bút, trên bàn trà xếp mấy tờ bản thảo, máy tính cầm tay, laptop cũng đang bật, có vẻ đang xem báo cáo kết quả hoạt động kinh doanh.

Y đang tập trung hạch toán dòng tiền, biết có người vào mà chẳng ngẩng đầu; tận đến khi Lục Trường Đình đặt túi quà lên bàn trà, xuất hiện trong tầm mắt y, y mới ngước đầu nhìn.
Đống sổ sách nhập xuất tồn hàng hóa chiếm quá nhiều dung lượng não, thành ra cung phản xạ của y hơi dài, giờ mới bỏ bút xuống, đứng dậy: “Anh đi công tác về rồi đấy à?”
“Vừa về xong.” Lục Trường Đình bận cả tuần, đi chỗ này chỗ kia như dùng thuật phân thân, trung bình mỗi ngày chỉ ngủ tầm bốn, năm tiếng, còn ngồi một chuyến đường dài vất vả, thế nên lúc này trông sắc mặt xanh xao hơn nhiều.
Hắn gượng cười: “Đặc sản như đã hứa.”
“Cảm ơn nhé.” Thẩm Lệ nói lời cảm ơn khách sáo, tiếp, “Anh ngồi đi.”
Y cố không nghĩ xem tại sao Lục Trường Đình vừa về đến nơi đã qua đây tặng đặc sản cho mình, nỗi lo lắng và đau lòng khi nhìn thấy sắc mặt tai tái của Lục Trường Đình đong đầy mắt, choán đầy trái tim y.
“Uống chút gì không?”
Lục Trường Đình ngồi xuống sofa, thả lỏng bớt: “Cho tôi cốc nước ấm là được.”
Thẩm Lệ rót cốc nước ấm, ra chỗ bàn làm việc lấy mấy viên chocolate trong hộp kẹo đưa hắn.
Y thấy đuôi tóc với hai vai Lục Trường Đình âm ẩm, nhíu mày: “Trời vẫn chưa dứt mưa à?”
Lục Trường Đình đánh tiếng “Ừ”, cầm cốc nước lên uống vài ngụm.
Tầm mắt hắn khựng lại trên màn hình laptop, hỏi: “Có phải tôi làm phiền cậu rồi không?”
“Không đâu.” Thẩm Lệ xếp gọn bản thảo vào, dịch cả laptop ra xa, “Ngày mai xem cũng thế thôi.”
“Hay cậu cứ làm tiếp đi, tôi ngồi một lúc là đi.” Lục Trường Đình ngưng lại, bàn tay đang cầm cốc nước hơi siết chặt, “Tôi ngồi thêm một lúc, được chứ?”
Ở riêng với nhau thế này, thực ra bầu không khí hơi là lạ.
Nhớ tới tấm hình hai người ôm nhau dưới ánh đèn nhờ nhờ ấy, Lục Trường Đình do dự.

Hắn chẳng biết mình có được xem như người quen thân vào nghỉ trong phòng nghỉ riêng của Thẩm Lệ không.
“Được mà, đương nhiên là được.” Thẩm Lệ hơi căng thẳng, y vẫn chẳng tài nào quen nổi việc nói chuyện với Lục Trường Đình ở khoảng cách gần như vậy.

Y cười lên, khóe mắt đầu môi vương đầy dịu dàng, lấy đấy để giấu bớt vẻ mặt căng thẳng của bản thân, “Nếu anh mệt quá thì vào phòng trong nằm một lúc cũng được.”
Lục Trường Đình hơi thèm.

Hắn nhìn về hướng cánh cửa kia, thấy chiếc giường chỉ lộ một góc, nuốt yết hầu, nhấp thêm ngụm nước ấm.
“Không cần đâu.” Hắn nói, “Tôi chỉ ngồi đây thôi.”
Hắn bóc vỏ một viên chocolate, gấp giấy gói keo làm đôi rồi bỏ vào túi áo, xong xuôi mới ngậm viên kẹo vào miệng, mặc cho vị ngọt hòa tan nơi đầu lưỡi.
Căn phòng dần yên tĩnh, hồn vía Thẩm Lệ như lên mây, đọc báo cáo được một chốc mà dãy số liệu đơn giản, rõ ràng bỗng thành đống ký tự phức tạp, trôi tuồn tuột hết sạch.
“À này.” Y đứng dậy rót cốc nước, giả vờ vô tình nhắc chuyện: “Bữa trước anh đi xem mắt thế nào?”
Nghe Thẩm Lệ hỏi chuyện xem mắt, thế mà trong lòng Lục Trường Đình thấy hơi vui vui.
Hắn nghĩ bụng, có khi nào Thẩm Lệ cũng hơi để ý đến mình?
“Thì ăn bữa cơm.” Lục Trường Đình nhìn về phía Thẩm Lệ, đôi mắt trầm lặng và sâu thẳm, “Con gái bạn làm ăn của bố tôi, nhà đấy kinh doanh quốc tế, cô bạn kia thường xuyên sinh sống và học tập ở nước ngoài, cũng mới về nước không lâu.”
“Ồ…” Thẩm Lệ cúi đầu uống ngụm nước, che kín cảm xúc trong đôi con ngươi, “Vậy chắc hai người nói chuyện hợp cạ lắm nhỉ.”
Lục Trường Đình nhìn y, ánh mắt trĩu dần: “Cậu cảm thấy thế nào được gọi là hợp nhau?”
“Hai ta có hợp không?”
Lời đến tai, Thẩm Lệ ngẩn ra một chốc: “Hợp… Hợp chứ nhỉ.” Y lại nói tiếp với giọng điệu khá cứng nhắc, “Kiểu bạn bè với nhau ấy.”
“Bạn bè ư.” Lục Trường Đình lặp lại một lần, rất khẽ, cân đong đo đếm cái từ ấy hết lần này đến lần khác trong lòng.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng chính bản thân còn bác bỏ cái “không muốn” kia.
Nên nhận ra và hiểu được từ sớm mới phải.
Hắn nghĩ, hắn nên nhận ra và hiểu được lòng dạ mình có Thẩm Lệ từ sớm mới phải, nào có chuyện “kiểu bạn bè với nhau”.
Mấy ngày ở thành phố C một mình, hắn nếm trải đủ cái khổ tương tư, tự bắt mình xử lý công việc để bận bù đầu, vì mỗi khi nhắm mắt, đầu hắn lại hiện lên hàng tá suy nghĩ: Rốt cuộc Thẩm Lệ với cậu bé ấy có quan hệ gì mà ôm nhau, ôm nhau xong, còn làm chuyện khác nữa không?
Từng li từng tí những khoảnh khắc từ khi gặp mặt đến giờ cứ như bộ phim điện ảnh chiếu đi chiếu lại trong đầu, bấy giờ hắn mới ngộ ra, mỗi chuyện liên quan đến Thẩm Lệ, hắn đều nhớ như in.
Những ánh mắt luyến lưu người ta mà hắn chẳng tự phát hiện ra, những hành động xích lại gần hơn bởi bản thân không nhẫn nhịn được, những cảm xúc lo được lo mất, tất cả là do lòng riêng mang tên “yêu thích” đang thác loạn.
Hắn thở dài, thứ cảm giác vô lực còn rã rời hơn cả việc thức khuya xuyên đêm làm việc xộc vào lòng.

“Tôi về trước đã nhé.” Trạng thái và cảm xúc hiện tại của hắn không hợp để ở riêng với Thẩm Lệ chút nào, “Thấy hơi mệt.”
“Tôi tiễn anh.” Thẩm Lệ đứng dậy theo hắn, lấy cái ô trên kệ để đồ.
Giọng Lục Trường Đình nhuốm đẫm cái mỏi mệt: “… Thôi, không cần đâu.”
Thẩm Lệ không thèm để ý câu từ chối kia, vẫn tiễn người ta xuống dưới, bật ô, đưa người ta ra tận xe.
Y dặn tài xế: “Trời mưa nên đường trơn, lái xe nhớ cẩn thận hết mức có thể nhé.”
Thế rồi khom người, nói với Lục Trường Đình qua cửa sổ xe: “Anh mắc mưa đấy, về nhà nhớ nấu ít nước gừng hoặc pha thuốc cảm uống, kẻo cảm lạnh.”
Lục Trường Đình nhìn xoáy vào y, yên lặng nghe y nói hết.
Thẩm Lệ luôn vậy, chuyện gì cũng quan tâm chu toàn và tinh tế.
Thật dễ làm người ta hiểu lầm.
Hắn vội nhắm đôi mắt lại, tiếng hơi khàn khàn: “Đi thôi.”
Đi công tác mất mấy ngày, trên công ty, việc đã chất thành đống.

Mới sáng ngày hôm sau, Lục Trường Đình đã triệu tập các quản lý cấp cao và mở họp trước, bàn giao những chuyện cần làm liên quan đến hạng mục hợp tác bên thành phố C xuống cấp dưới.
Hắn không có thời gian ăn bữa sáng, lúc kết thúc cuộc họp đứng dậy, người lảo đảo, thấy hơi chóng mặt.

Đỡ bàn ngồi xuống lần nữa, Vạn Thanh nhìn hắn với vẻ lo lắng: “Sếp Lục.”
“Không sao.” Hắn đợi bản thân hồi lại, mới cất lời, “Pha giúp tôi tách cà phê, thêm nhiều đường chút.”
Mọi người ai nấy đều về chỗ làm việc của mình, phòng họp còn mỗi mình hắn.

Hắn ngồi ghé trên ghế một lúc mới đứng dậy lại, khôi phục diện mạo điềm tĩnh như ngày thường, đi về phòng làm việc.
Lục Trường Đình ngồi trong phòng làm việc bận tối mắt tối mũi cả ngày trời, bữa trưa gọi đồ ăn ngoài, cũng không nghỉ trưa.

Tận đến giờ tan làm buổi chiều, hắn vẫn ở công ty tăng ca.
Vạn Thanh là trợ lý, sếp đang tăng ca, cái thân này chỉ đành ngồi tăng ca với sếp.
Lúc đưa tài liệu đã chỉnh sửa xong và thời gian biểu làm việc đã sắp xếp cho ngày mai vào văn phòng tổng giám đốc, cậu nghe tiếng đè giọng ho khan, xót xa quá, đành khuyên một câu: “Sếp Lục, anh nên tan làm rồi ạ.”
Từ khi Lục Trường Đình tiếp quản tập đoàn nhà họ Lục, khoảng thời gian này cậu đã được cảm nhận một cách cực kỳ chân thực về sự cuồng công việc của Lục Trường Đình.

Nhưng hiệu suất công việc của sếp rất cao, vậy nên ít khi tăng ca, ngày ba bữa cũng ăn đúng giờ, rất quan tâm đến sức khỏe của bản thân.

Dù gì cũng là người phụ trách quản lý cả tập đoàn nhà họ Lục to thế, muốn làm cách mạng phải lấy sức khỏe làm gốc.
Có điều, dạo này chẳng biết sếp bị làm sao, càng lúc càng trầm lặng, kiệm lời và khó đoán, làm việc cũng cật lực hơn nhiều.
Đôi khi Vạn Thanh đọc tin nhắn tám chuyện, nói mò trong nhóm của mọi người ở công ty, thấy họ bảo nhà họ Lục ai cũng cuồng công việc, vừa thấy đồng cảm vừa chẳng biết phải làm sao.

Cậu cứ tưởng đổi một tổng giám đốc khác rồi thì công việc bớt được chút ít, kết quả là Lục Trường Đình đã bận thì chỉ hơn chứ không kém ông ba Lục…
Lục Trường Đình nhận tài liệu, trả lời: “Cậu xong việc rồi cứ tan làm trước đi.”
Vạn Thanh đang muốn khuyên thêm, chợt di động trên bàn làm việc của Lục Trường Đình reo lên.

Cuộc gọi đến phát ra từ di động riêng của sếp, Vạn Thanh đành nhịn không nói thêm lời thừa nữa: “Vậy anh làm việc xong nhớ nghỉ ngơi sớm ạ.”
Nhìn thoáng qua tên hiển thị trên màn hình, Lục Trường Đình không nhíu mày không được.
Là cô gái đi xem mắt với hắn nọ.
Lần trước ăn cơm xong, vì phép lịch sự nên cả hai trao đổi phương thức liên lạc, thỉnh thoảng bên kia cũng nhắn Weixin cho hắn, hắn đi công tác bận công việc nên thường rất lâu mới đọc tin, sau đó trả lời một hai câu tượng trưng.

Nhưng hình như chuyện này chẳng hề làm giảm sự nhiệt tình của cô con gái nhà họ Hướng nhỉ…
Ấn tượng đầu tiên của hăn về Hướng Vãn khá tốt, con gái nhà khuê các, đoan trang, nhã nhặn, tính cách khá tương đồng với mẹ hắn.

Nhưng đây chỉ đơn thuần là sự tán thưởng một cô gái trẻ tuổi vừa đẹp người, đẹp nết, học nhiều hiểu rộng mà thôi.

Ngoài những điều ấy ra, hắn không có bất kỳ suy nghĩ nào khác về Hương Vãn.
Mưa cứ tạnh rồi lại mau, ngay lúc này, cửa kính đã đọng đầy vệt nước, tiếng mưa tí ta tí tách vang lên bên tai.
Hắn thở dài trong lòng, bắt cuộc điện thoại này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play