Sau ba lần trực tiếp trước, mọi người đã sẵn sàng bày trận.

Lần này, cảnh sát bắt tay hành động ngay từ khi bắt đầu.

Mọi thông tin được gửi về với tốc độ nhanh nhất.

“Tính toán dựa trên chiều cao tầng nhà trong hình ảnh, đây hẳn không phải nhà dân. Cộng thêm tốc độ hành động của họ, lần này chúng ta có thể vạch ra khu vực khả nghi nhanh hơn.”

“Đã xác nhận cô gái trong video là Lệ Tiểu Nam, được vợ chồng nhà họ Tần nhận nuôi hai năm trước. Mẹ cô ấy qua đời vì bệnh, bố là Lệ Bình Phàm bị vật nặng rơi xuống đập chết tại công trường. Lệ Tiểu Nam cũng là học sinh lớp mười của trường trung học Vạn Hộ.”

“Mục Chấn Nguyên, người này từng là cấp dưới đắc lực của Tần Thành Thịnh. Sau khi công ty của Tần Thành Thịnh suy yếu dần, Mục Chấn Nguyên lại tách ra làm riêng, còn kéo theo một vài đối tác, có thể nói sự ra đi của ông ta là cọng rơm cuối cùng đè chết Cường Thịnh Vạn Gia. Đến lúc này, Quốc Tế Trung Sơn của ông ta đã trở thành một công ty xây dựng rất lớn, chuẩn bị lên sàn chứng khoán.”

“Sau khi Cường Thịnh Vạn Gia ngã xuống, Mục Chấn Nguyên không hề nể nang nuốt gọn cái xác của công ty cũ nên mới có thể nhanh chóng trèo lên vị trí này như vậy.”

Đêm khuya vắng vẻ, dần dần, mấy chiếc máy bay không người lái Lục Tuấn Trì xin huy động cuối cùng cũng đã có mặt, bên trên chở máy dò ảnh nhiệt hồng ngoại, có thể tiết kiệm rất nhiều nhân lực khi tìm kiếm trong những khu vực rộng rãi vắng vẻ.

Lục Tuấn Trì và Tô Hồi đã tới chi cục Vạn Hộ, trong phòng chỉ huy tạm thời, Lục Tuấn Trì nhanh chóng quyết định, “Kiều Trạch điều khiển máy bay không người lái quét trong khu vực này, bắt đầu tìm địa điểm trực tiếp của họ. Hiện đã có thể xác định người gây án là Tần An Ca. Hạ Minh Tích, chuẩn bị phát động truy nã.”

Kiều Trạch nói: “Em đã xác định được vị trí cụ thể có thể là của hung thủ qua tín hiệu điện thoại của Đào Anh Húc.”

Tô Hồi ngồi bên cạnh sắp xếp lại vụ án, lướt lại từ khi vụ án bắt đầu, “Có lẽ ban đầu Đào Anh Húc và Tần An Ca cùng lên kế hoạch vụ án này nhưng sau đó hai người có điều bất đồng, nên mới có hai cách gây án khác nhau. Từ khẩu cung của Mạc Tú Tú, chúng ta biết được kế hoạch ban đầu của Đào Anh Húc không phải giết những thiếu niên này. Tất cả đã có sự thay đổi sau khi Tần An Ca kiểm soát sự việc.”

Vì Đào Anh Húc chỉ lên kế hoạch cho nửa trước của livestream, nên khi cậu ta chết, cách thực hiện của Tần An Ca có những thay đổi, cũng có sơ hở, chính những điều này giúp cảnh sát có nhiều thông tin để phá án hơn.

Kiều Trạch hỏi: “Hiện giờ cũng ta vẫn còn vài chuyện chưa rõ, tại sao Tần An Ca nhất định phải giết Đào Anh Húc?”

Tô Hồi nói: “Có lẽ hai người đã tranh nhau quyền điều khiển kế hoạch này, Tần An Ca cho rằng Đào Anh Húc cản trở việc cậu ta thực hiện kế hoạch nên đã ra tay trước, giết chết Đào An Húc.”

Kiều Trạch nói: “Người cuối cùng là Lệ Tiểu Nam, em thấy hơi bất ngờ.”

Giết một người xa lạ và giết một người mình quen là hai tâm thế hoàn toàn khác nhau. Chưa kể  Lệ Tiểu Nam còn vừa giúp cậu ta thực hiện những livestream trước đó.

Lục Tuấn Trì trầm giọng nói: “Đến Đào Anh Húc cậu ta cũng giết được, muốn giết Lệ Tiểu Nam cũng không có gì lạ.”

Tô Hồi nghe hai người nói chuyện, hơi nhíu mày. Nạn nhân cuối cùng là Lệ Tiểu Nam cũng nằm ngoài dự kiến của anh, có lẽ đã có biến số nào đó xảy ra mà họ chưa biết.

Dù thế nào, trợ thủ Lệ Tiểu Nam bị đưa lên hành hình cũng chứng tỏ hung thủ đã đánh mất giới hạn cuối cùng.

Muốn bắt một kẻ vô lương tâm, không có giới hạn, có thể cảnh sát sẽ phải trả giá càng nhiều.

Lúc này, Khúc Minh phụ trách điều tra Mục Chấn Nguyên nhíu mày, nói: “Chúng tôi vẫn chưa tìm ra hành vi phạm tội nào của Mục Chấn Nguyên.”

Khác với những người khác, dường như Mục Chấn Nguyên không có hành vi phạm pháp nào rõ ràng.

Trịnh Bách cũng nhắn tin đến: “Tôi liên lạc được với Mục Chấn Nguyên rồi, đang xác nhận với ông ta. Ông ta chuẩn bị mở họp báo.”

Tô Hồi ngẩng đầu, khẽ nói: “Tôi biết kế hoạch cuối cùng của Tần An Ca là gì rồi…”



Bước cuối cùng của kế hoạch đã đến.

Mọi thứ đã được lan truyền qua livestream tối nay, dù bây giờ mọi người chưa tìm ra tội lỗi của Mục Chấn Nguyên nhưng chắc chắn sau này sẽ có người phát hiện.

Nghĩ đến chuyện tối nay có thể làm loạn kế hoạch lên sàn chứng khoán của Quốc Tế Trung Sơn, Tần An Ca vô cùng vui vẻ, kẻ phản bội phải trả giá.

Nơi này rất yên tĩnh, Tần An Ca nghe thấy âm thanh khi từng giọt máu chạm đất, ngửi thấy mùi rỉ sét của máu lan tỏa trong không khí.

Cậu ta ngồi sau ống kính, lạnh lùng nhìn Lệ Tiểu Nam. Tốc độ máu chảy rất nhanh, có lẽ một lúc nữa tôi, thân xác cô sẽ không còn hơi ấm.

Tần An Ca lẳng lặng ngồi đối diện Lệ Tiểu Nam, nhìn cô giãy giụa, khóc lóc. Ban đầu cậu ta rất tự tin với kế hoạch này nhưng lúc này lại thấy hơi hoảng loạn.

Cậu ta từng không muốn chấp nhận cô em gái này nhưng hiện tại cô lại là người gần gũi với cậu ta nhất trên đời.

Bố đã qua đời, mẹ cũng không còn nữa, cậu ta không nhớ ai từng nói, người đã chết sẽ hóa thành sao trời.

Tần An Ca quay đầu, nhìn lên trời sao qua khu nhà xây dở.

Hẳn đêm nay lại có thêm vài ngôi sao nhỉ? Cậu ta bỗng nhớ Lệ Tiểu Nam từng nói mình nhìn thấy sao băng, có lẽ cô nói thật.

Tần An Ca chớp mắt, cúi đầu nhìn bình luận của cư dân mạng, cảnh sát đã phát hiện thân phận của cậu ta…

“Cảnh sát đã công bố tin truy nã rồi, hóa ra streamer này còn là học sinh.”

“Cái tuổi này là dễ làm ra chuyện thế này nhất đấy.”

“Báo cáo có thưởng đấy, có ai biết cậu ta ở đâu không?”

“Còn nhỏ thế này đã tàn nhẫn vậy rồi, lớn cái là hết biết luôn.”

“Tại sao phải điều tra công ty của Mục Chấn Nguyên? Không phải Mục Chấn Nguyên từ thiện rất nhiều sao?”

“Mấy người trước đều không phải người tốt đẹp gì, chắc chắn Mục Chấn Nguyên cũng từng làm chuyện xấu, nếu không tại sao streamer này lại gọi tên ông ta?”

“Ông trông chờ gì ở một kẻ cuồng giết người có logic?”

Cách một màn hình, là từng người, từng cái miệng.

Có thiện lương cũng có tà ác, muốn nói gì cũng được.

Tần An Ca tựa lên cột vôi lạnh lẽo, không đọc bình luận nữa. Cậu ta lấy điện thoại Đào Anh Húc ra khỏi túi, gỡ sim, hiện giờ đã liên lạc với tất cả mọi người rồi, chiếc sim này không còn tác dụng nữa.

Cậu ta sợ cảnh sát tìm thấy mình qua tín hiệu điện thoại, hủy đi mới là an toàn nhất, nó có thể đi theo chủ nhân của nó, biến mất khỏi thế giới này.

Nhìn chiếc sim điện thoại, Tần An Ca lại do dự một hồi.

Đào Anh Húc là người cậu ta giết đầu tiên trong tối nay, bây giờ nhớ lại người đó, không hiểu sao cậu ta lại thấy khó chịu.

Thương cảm sao? Hẳn không phải, mình với cậu ta chỉ có hận thù.

Đúng, mình hận cậu ta.

Rất lâu trước đây, mẹ Đào Anh Húc- Vương Á Tú là giúp việc nhà họ.

Một ngày nọ, khi đến làm, cô đưa một bé trai đến. Đó là một bé trai cao hơn cậu ta một chút, dù cũng hơi đẹp trai nhưng trông là biết chưa trải sự đời.

Lúc đó cô Vương nở nụ cười vừa xấu hổ vừa nịnh nọt, đẩy cậu bé kia lên, “Anh Húc, mau gọi cậu chủ.”

Cậu ta mím môi, đã thời đại nào rồi còn gọi cậu chủ, đúng là đồ nhà quê. Tần An Ca cáu kỉnh nói: “Cậu có thể gọi tên tôi, tôi là Tần An Ca.”

Nhưng cậu bé lại chẳng thèm nghe, cứ nhìn cậu ta chằm chằm, sau đó rụt rè gọi: “Chào cậu, cậu chủ.”

Từ lúc đó cậu ta đã nhớ, đó là một tên nhà quên đã nghèo còn ngu.

Bố mẹ cậu ta vẫn luôn đối xử tốt với cô Vương. Còn đưa những thứ cậu ta không dùng cho cô. Vậy là cậu ta thấy Đào Anh Húc mặc những bộ quần áo cậu ta vứt đi vì không thích, cầm chiếc tablet cậu ta dùng cũ rồi vứt đi.

Mặc dù đồ nhà quê trông không được thông minh cho lắm nhưng học lại rất giỏi.

Họ trạc tuổi nhau, bố mẹ cậu ta không chỉ so sánh họ một lần.

Nhà Đào Anh Húc nghèo hơn nhà họ nhiều nhưng Đào Anh Húc học giỏi hơn cậu ta, cũng đẹp trai hơn cậu ta, đến giọng nói cũng hay hơn cậu ta.

Bố mẹ cậu ta không thích cậu ta chơi dùng đám con nhà giàu kia, lúc nào cũng dạy dỗ cậu ta, “Con học tập Đào Anh Húc đi.”

Mẹ cậu còn ngưỡng mộ nói: “Nếu con có một người anh em để giúp đỡ lẫn nhau thì tốt. Như bố con với chú Mục ấy.”

Khi đó bố cậu ta và Mục Chấn Nguyên vẫn là bạn thân, có thể nói là như hình với bóng, cuối tuần còn đi câu cá cùng nhau.

Đào Anh Húc đó trở thành con nhà người ta, đi theo cậu ta như một cái bóng.

Dù cậu ta không muốn nghe nhưng chẳng lúc nào không biết gần đây Đào Anh Húc làm gì, được thành tích gì.

Khi đó cậu ta cũng chỉ cười cho qua, thầm nghĩ, người như Đào Anh Húc có cố gắng học tập thế nào cũng không thể sống cuộc sống như cậu ta, kết cục tốt nhất của Đào Anh Húc là vào công ty nhà cậu ta kiếm việc sau khi tốt nghiệp.

Họ là người của hai thế giới, không có quá nhiều điểm chung.

Thỉnh thoảng Đào Anh Húc sẽ đến nhà cậu ta làm bài tập, sau đó làm việc nhà phụ cô Vương.

Cậu ta cố tình rủ mấy đứa bé hàng xóm, muốn bắt nạt Đào Anh Húc. Nào ngờ cậu ta đã nghĩ sẵn kế hoạch rồi, muốn hăm dọa tên nhà quê kia, bắt Đào Anh Húc thi điểm kém, nếu vậy bố mẹ không cậu ta sẽ không lấy thành tích của Đào Anh Húc ra nói nữa.

Nhưng cuối cùng mấy đứa bé kia lại bị Đào Anh Húc đánh te tua.

Đào Anh Húc hỏi cậu ta: “Tần An Ca, cậu gọi mấy người này đến đúng không?”

“Không phải tôi.” Cậu ta sợ Đào Anh Húc đánh mình, giả vờ vô tội lắc đầu, “Tôi cũng không biết sao họ muốn bắt nạt cậu.”

Đào Anh Húc nhìn cậu ta, nói: “Tốt nhất không phải cậu…” Sau đó Đào Anh Húc lại nói nhỏ: “Cậu biết không, khi cậu nói dối, tai cậu sẽ đỏ…”

Lúc đó cậu ta chột dạ sờ lên tai, đúng là hơi nong nóng.

Đào Anh Húc không truy cứu chuyện này, cũng không mách người lớn. Mà sau chuyện này, quan hệ của hai người lại hòa bình hơn.

Sau này cậu ta nhận ra, tên nhà quê này có thể làm lá chắn cho cậu ta.

Mỗi lần cậu ta nói mình đi chơi với Đào Anh Húc, bố mẹ đều vui vẻ đồng ý, còn cho cậu ta tiền tiêu vặt, bảo cậu ta mua đồ ăn, đồ chơi.

Để hưởng thụ sự tiện lợi này, cậu ta bắt đầu cho tên nhà quê đi cùng mình.

Nhưng Đào Anh Húc suy nghĩ nhiều, lúc nào cũng lo cái này, lo cái kia, còn hay quản lý cậu ta.

Có lần mấy đứa trẻ con cùng lên núi bắt chim, cậu ta bắt được một con thỏ, Đào Anh Húc lại nhất quyết bắt cậu ta thả đi.

“Giết nó đi, có thể nướng thịt thỏ.” Cậu ta nôn nóng muốn thử.

“Tàn nhẫn quá.” Thấy cậu ta muốn giết thỏ, Đào Anh Húc sầm mặt.

Cuối cùng cậu ta vẫn thả nó đi, cả ngày sau đó đều không vui vẻ.

Từ khi đó, cậu ta bắt đầu châm chọc Đào Anh Húc nhát gan, giả tạo.

Dù hai người họ ở cạnh nhau, tính cách cũng rất khác biệt.

Có lần cậu ta không nhịn được cãi nhau với Đào Anh húc, “Nếu cậu lo thì đừng đi theo tôi nữa, tự về là được.”

Cậu ta tức giận chạy đi rất xa nhưng vừa quay đầu lại vẫn thấy Đào Anh Húc đi theo mình.

Cậu ta dần trưởng thành, cũng bị buộc phải chấp nhận người bạn này. Dù sao cậu ta cũng có nhiều bạn, thêm hay bớt một người không ảnh hưởng gì.

Sau này, sức khỏe của cô Vương không tốt lắm nên đành phải đổi một công việc khác, không làm giúp việc cho nhà họ nữa.

Sau đó nữa, nhà cậu ta gặp chuyện, bố mẹ còn rước một cô bé về, bảo cậu ta gọi nó là em gái.

Năm cậu ta học lớp mười hai, gia đình phá sản, sau một đêm, trong nhà không còn tiền nữa.

Cuộc sống ngày càng khó khăn, trong nhà có gì bán được đều bán chết, bố chết vì bệnh tim, mẹ đưa hai người họ đến nơi như xóm nghèo này.

Cậu ta như rơi từ trời cao xuống vực sâu.

Hóa ra trưởng thành thật sự chỉ cần một khoảnh khắc.

Gia cảnh sa sút, không có tiền, cuộc sống của cậu ta khác hẳn khi trước.

Cả những người bạn trước kia, từng người dần tách cậu ta ra khỏi cuộc sống của họ, thậm chí nhìn cậu ta như nhìn mầm bệnh, cách xa, lảng tránh.

Lúc này, cậu ta gặp lại cô Vương và Đào Anh Húc.

Đào Anh Húc giơ tay về phía cậu ta, cười với cậu ta.

Thế giới của cậu ta như hoàn toàn sụp đổ, chỉ có Đào Anh Húc không hề thay đổi. Đào Anh Húc vẫn không hề ghét bỏ dính lấy cậu ta, không chỉ mang đồ ăn đến nhà họ một lần, còn chủ động giảng bài cho cậu ta.

Cậu ta chấp nhận ý tốt của Đào Anh Húc, nhưng cũng không vui vẻ, cậu ta không muốn gặp người biết quá khứ của mình, mà Đào Anh Húc là một trong những người đó.

Đào Anh Húc từng thấy lúc cậu ta đắc chí nhất, cũng thấy lúc cậu ta thê thảm nhất.

Mỗi lần nói chuyện với Đào Anh Húc, cậu ta đều thấy nhói lòng. Cậu ta nhớ Đào Anh Húc từng gọi mình là cậu chủ, mỉa mai làm sao.

Nhưng người này vẫn như ngày nhỏ, dính chặt lấy cậu ta, đuổi cũng không được, vứt cũng không xong.

Cậu ta muốn hỏi Đào Anh Húc, cậu ta không còn tiền nữa, Đào Anh Húc đi theo cậu ta làm gì?

Họa vô đơn chí, không lâu sau mẹ cậu ta qua đời vì bệnh.

Không có nhiều người đến dự tang lễ, Đào Anh Húc đi qua ôm cậu ta, nói: “Còn bọn tôi mà, tôi sẽ giúp đỡ cậu.”

Hôm đó Mục Chấn Nguyên cũng tới, ông ta bệ vệ dẫn theo rất nhiều cấp dưới, qua dâng một bó hoa trước ảnh mẹ cậu ta.

Nhìn người đàn ông này, cậu ta siết chặt nắm tay. Nếu cậu ta có dao trong tay, cậu ta muốn đâm vào người ông ta.

Cậu ta gào lên chất vấn Mục Chấn Nguyên: “Ông đến xem nhà chúng tôi nghèo túng đến mức nào đúng không?”

Lúc đó Mục Chấn Nguyên nhìn cậu ta, “Chú từng là bạn thân nhất của bố cháu.”

Bạn? Bạn mà lại giậu đổ bìm leo vậy sao?

Sau khi Mục Chấn Nguyên rời khỏi, cậu đã thấy bố cậu thức khuya thở dài nhiều lần, khi có chuyện gì bố cậu cũng nói: “Nếu chú Mục của con ở đây thì tốt…” Nhưng ông ta lại phủi áo rời đi khi bố cậu ta cần ông ta nhất.

Nếu ông ta không bỏ đi, sao những tòa nhà kia lại bỏ dở?

Sao công ty nhà họ lại sa sút tới vậy?

Trước khi bố cậu ta qua đời đã từng tìm Mục Chấn Nguyên, muốn vay tiền ông ta nhưng cuối cùng lại thất vọng trở về.

Tối hôm đó, bố cậu ta vừa khóc vừa kể cho cậu ta chuyện mình xin Mục Chấn Nguyên giúp đỡ. Họ từng vô cùng thân thiết, là ông đưa Mục Chấn Nguyên ra khỏi Vạn Hộ Thành này, không có ông giúp đỡ, Mục Chấn Nguyên sẽ không có được thành tựu hôm nay. Nhưng kẻ vô ơn đó giờ đây ngồi trên gia tài triệu bạc lại thấy chết không cứu.

Mấy hôm sau, bố cậu ta tái phát bệnh tim, qua đời.

Thậm chí sau khi bố cậu ta chết, Mục Chấn Nguyên tức tốc vơ hết khách hàng đang hợp tác với bố cậu ta.

Đây là những gì một người bạn tốt làm sao?

Ông ta còn không biết xấu hổ đến tang lễ mẹ cậu ta!

Mẹ Tần An Ca chết không lâu thì cậu ta thôi học, cậu ta thấy việc học không còn ý nghĩa, cuộc đời cũng không còn ý nghĩa.

Đôi lúc cậu ta sẽ nằm trên giường, ngủ từ sáng tới khuya, Lệ Tiểu Nam vẫn kiên trì học tập, còn mang đồ ăn về cho cậu ta. Đào Anh Húc cũng thường xuyên đến thăm.

Cuộc sống của họ chỉ có nhìn con số trong tài khoản dần nhỏ đi.

Cậu ta thật sự rất không cam lòng. Lúc đó, cậu ta bắt đầu tìm đến cấp dưới của bố mình, đọc những dòng tin bố cậu ta để lại. Cậu ta bắt đầu điều tra chuyện năm xưa, bố cậu ta từng không cho cậu ta đụng vào những chuyện đó. Nhưng càng điều tra, cậu ta càng thấy chuyện năm xưa không đơn giản.

Nhiều người rõ rằng những chuyện bố cậu ta làm là có nguyên do khác.

Bố cậu ta là người nhân từ, dễ ức hiếp nhưng cậu ta thì không.

Không một ai là hoàn hảo, chắc chắn Mục Chấn Nguyên cũng không sạch sẽ gì. Có nhân viên cũ nói, khi đó ông ta phụ trách liên lạc với truyền thông, chính ông ta cố ý tung tin xấu về Cường Thịnh Vạn Gia sau khi rời công ty, muốn Cường Thịnh Vạn Ngã sụp đổ

Cậu ta phải xé nát chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa ấy của ông ta.

Hôm đó là sinh nhật cậu ta, chỉ có Đào Anh Húc vẫn nhớ ngày này, họ lên sân thượng uống rượu cùng nhau.

Cách đó không xa là khu nhà xây dở như bóng ma.

Cậu ta ngà ngà say, nói về những chuyện, những người này với Đào Anh Húc. Cậu ta nghĩ mình đã nhìn thấy khuôn mặt xấu xí nhất của cuộc đời, những kẻ có tội thật sự lại không bị trừng trị.

Đào Anh Húc nói với cậu ta về kế hoạch kia, cậu ta vỗ tay nói: “Kế hoạch này hay quá. Nếu có người chết, đám người kia sẽ để ý đến nơi này.”

Đào Anh Húc nhìn cậu ta, “Chúng ta có thể tìm người giả chết để hoàn toàn kế hoạch, sẽ không có ai phải chết thật.”

Lúc đó cậu ta chỉ cúi đầu, im lặng lắng nghe. Đó không phải kế hoạch cậu ta muốn, không phải chính nghĩa cậu ta muốn, cũng không phải sự báo thù cậu ta muốn.

Đào Anh Húc là người như vậy, lần nào cũng ra vẻ nhiệt tình bước vào cuộc sống của cậu ta. Nhưng cuối cùng thì sao? Cậu ta có một năng lực, có thể thay đổi tất cả, khiến mọi việc đi theo kế hoạch của mình.

Khi họ chơi trốn tìm hồi nhỏ đã như vậy, lớn lên chơi với nhau cũng như vậy.

Lần này cậu ta giả vờ đồng ý, bởi vì cậu ta cần mượn sức Đào Anh Húc.

Đào Anh Húc hoàn toàn không nhận ra sự bất mãn của cậu ta, cậu ta xin những đoạn phim tài liệu của đoàn phim, họ xem đi xem lại những bài phỏng vấn đó, chọn ra vài người họ cần.

Họ thiết kế kế hoạch từng chút, bao gồm cách hành hình từng người, cách livestream bằng mạng nước ngoài, cách lôi kéo sự chú ý mà không để cảnh sát tìm ra vị trí của họ.

Đào Anh Húc đi tìm những người kia, lần mò được điểm yếu của từng người, sau đó dụ họ đồng ý với yêu cầu của mình.

Cậu ta vô cùng phối hợp, nghe lời Đào Anh Húc bán đồng phục thể thao mình thích đi, mua một đôi giày chơi bóng mới, đổi số tiền mười nghìn tệ.

Cuối cùng họ tính tới tính lui, thiếu mất một người.

“Tôi làm cho.” Khi đó cậu ta đã giả vờ nói vậy.

Đúng như cậu ta đoán, Đào Anh Húc lập tức từ chối, “Thôi, để tôi làm cho.”

Ngày càng đến gần kế hoạch, họ cũng căng thẳng hơn. Thậm chí Đào Anh Húc còn cẩn thận tập luyện mấy lần với từng người.

Trước khi bắt đầu kế hoạch, cậu ta lén lút đổi thứ dễ bắt lửa, cất sẵn trong nhà.

Đào Anh Húc phát hiện chuyện này, nổi giận đùng đùng, còn nói nếu cậu ta làm vậy, Đào Anh Húc sẽ bảo những người kia hủy kế hoạch.

“Tôi không làm gì nữa đâu, mọi việc vẫn theo ý cậu mà.” Cậu ta giật mình, đó là lần đầu tiên cậu ta thấy Đào Anh Húc luôn hiền lành lại nổi giận tới vậy.

Đào Anh Húc nắm vai cậu ta, hỏi: “Cậu điên rồi sao? Cậu muốn giết người à?”

Môi cậu ta run rẩy, phản bác: “Tôi chỉ thấy nếu chúng ta làm giả, có lẽ không lừa được người xem đâu, khi đó chúng ta không thể hoàn thành mục đích.”

Đó chỉ là lừa mình dối người, họ qua mắt mọi người, rồi chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện, bị tóm gọn.

Đào Anh Húc nghe cậu ta nói xong, bỗng im lặng, thả tay cậu ta ra.

Một lát sau, Đào Anh Húc cúi đầu, chà tay lên khóe mắt, nói: “Có lẽ… cậu nói đúng.”

Sau đó, họ không thảo luận lại chuyện này nữa.

Nhưng cậu ta tin rằng mình đúng! Cậu ta đã quyết tâm làm vậy, cũng hoàn thiện xong cả kế hoạch.

Đây không phải trò trẻ con, để dễ dàng qua mắt nhiều người như vậy cần phải đưa sinh mạng lên đàn tế.

Trong lần luyện tập cuối cùng vào hôm nay, cậu ta cắt dây bảo hộ sau lưng Đào Anh Húc.

Cậu ta không cần sự thương hại rẻ tiền của Đào Anh Húc. Họ đã hẹn những người kia, đã hoàn thiện kế hoạch, Đào Anh Húc trở thành chướng ngại vật trong kế hoạch này, không còn chút giá trị nào hết.

Đào Anh Húc vô tư nhận dây thừng, tròng lên cổ mình, đợi cậu ta kéo dây.

Khi đó Đào Anh Húc cúi đầu, nhìn cậu ta.

Cậu ta không thể quên biểu cảm của Đào Anh Húc khi cúi đầu nhìn mình, ánh mắt ấy vừa bình tĩnh lại vừa đau thương.

Cậu ta chậm rãi kéo dây, Đào Anh Húc gần như không giãy giụa, chỉ cúi đầu nhìn cậu ta. Ánh mắt ấy khiến cậu ta dao động, muốn lao lên cắt dây thừng, thả Đào Anh Húc xuống.

Nhưng cậu ta vẫn nhịn được.

Cậu ta hận Đào Anh Húc.

Người cậu ta ghét đã đi xa rồi, cậu ta như buông được gánh nặng.

Cậu ta sẽ tiến hành livestream tối nay theo cách của mình. Nhất định cậu ta sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.

Cậu ta lạnh lùng và cương quyết nhìn Đào Anh Húc bị treo cổ chết trước mặt mình.

Nhưng lúc này, tại sao cậu ta lại chảy nước mắt?

Tần An Ca lau mặt, cậu ta khóc.

Làm đến bước này, cậu ta đã không biết mình làm đúng hay sai nữa rồi, bên cạnh cậu ta không còn ai có thể trao đổi.

Cậu ta cũng không rõ người thông minh như Đào Anh Húc có phát hiện ra cậu ta muốn giết mình không?

Nếu Đào Anh Húc đã biết, sao khi đó lại không phản kháng? Nếu Đào Anh Húc không biết, tại sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đó?

Giờ không phải lúc để suy nghĩ chuyện này.

Cậu ta đứng dậy, bước cuối cùng trong kế hoạch, lập tức bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play