Hành động đặc biệt tối nay có sự tham gia của rất nhiều cảnh sát, Lục Tuấn Trì đã yêu cầu chi cục số năm chuẩn bị, dựng một trung tâm chỉ huy tạm thời.

Nếu Tô Hồi đi cùng, họ có thể xử lý tình huống bất ngờ nhanh hơn.

Lục Tuấn Trì nghĩ vậy bèn gật đầu, nói: “Được rồi nhưng anh chỉ có thể ngồi trong xe hoặc ở nơi an toàn, đừng để mình rơi vào nguy hiểm.”

Lúc này tình hình thay đổi, Lục Tuấn Trì phân công lại lần nữa: “Khúc Minh, anh vẫn điều tra thông tin nạn nhân nhanh nhất có thể, Hạ Minh Tích tiếp tục theo dõi tình hình, tổng hợp thông tin.”

Chờ mọi người thu dọn xong, Lục Tuấn Trì cùng họ xuống tầng, lên chiếc xe tuần tra trang bị tốt nhất, chiếc xe này không chỉ có đầy đủ thiết bị, vũ khí, còn kết nối với lưới mạng nội bộ của cảnh sát.

Mặc dù các trang web trong nước đều đã xóa địa chỉ phòng livestream này nhưng người vào xem vẫn không ngừng tăng lên, app livestream còn đứng hóng chuyện không chê chuyện lớn, thậm chí còn đề cử video.

Mọi người vừa sợ hãi, vừa bàn tán, vừa lan truyền.

Chẳng mấy chốc, lượng người xem đã vượt qua năm mươi nghìn.

Trên xe, cục trưởng Đàm gọi điện thoại cho Lục Tuấn Trì, hiện giờ không chỉ cảnh sát, các giới trong xã hội đều rất quan tâm đến vụ án này.

Dù hiện giờ an ninh mạng vẫn đang cố gắng phong tỏa nhưng ai cũng biết đó là chuyện không thể. Xóa bài và điều tra chỉ có thể không chế ảnh hưởng ở một phạm vi nhất định, để không có quá nhiều người quan tâm đến chuyện này mà thôi.

Cánh truyền thông đã bắt đầu rục rịch, thời gian dần trôi, cảnh sát cũng cần thông báo với công chúng về tình hình điều tra.

Thay vì ngăn chặn tin tức, để người có mục đích khác phóng đại sự thật, lan truyền tin đồn thất thiệt thì không bằng thông báo sự thật cho quần chúng.

Cục trưởng Đàm nói ngắn gọn, chỉ dặn dò mấy câu, ý rằng tổng cục có thể hỗ trợ cho họ tất cả mọi thứ, các chi cục cũng đang điều động lực lượng, có thể hỗ trợ nhân lực cho họ, có điều cần một thời gian nhất định.

Lục Tuấn Trì cảm nhận được áp lực của cục trưởng Đàm, vội nói: “Cháu biết rồi, cảm ơn cục trưởng Đàm, chúng cháu đang cố gắng đây.”

Lúc này họ đang chạy đua với thời gian, đánh cược bằng mạng người.

Kiều Trạch xuất phát trước họ đã đến Vạn Hộ Thành. Đến nơi, cậu lập tức nhắn tin: “Tổ trưởng, Vạn Hộ Thành lớn quá, em với đội trưởng chi cục năm gặp nhau rồi, vẫn chưa hiểu rõ nơi này, bắt đầu tìm từ đâu đây…”

Trước khi tới đây, Kiều Trạch chỉ được thấy Vạn Hộ Thành qua bản đồ,  vậy nên khi tận mắt trông thấy, cậu cực kỳ kinh ngạc.

Dưới nắng chiều, khu vực này tối tăm không ánh sáng, bộc lộ một vẻ yên tĩnh chết chóc, tựa như vùng cấm bị văn minh vứt bỏ, khiến người ta nhìn mà thấy tim lạnh lúc.

Đó là một khu nhà xây dở rất lớn, từ xa nhìn lại, tối đen như mực, chỉ có vài ô cửa sổ sáng đèn. Mức độ hoàn thiện của các căn khác nhau, có những căn đã xây xong, lắp cửa sổ, còn quét vôi, cũng có những căn chỉ là phòng xi măng cơ bản nhất, cửa và cửa sổ đều mở toang. 

Rác rưởi và vật liệu xây dựng bày đầy trên đất, gần như không có lấy một chỗ bằng phẳng, khiến người ta không biết đặt chân vào đâu.

Hiện giờ, đây đã là nơi tụ tập của rất nhiều người vô gia cư và địa vị thấp trong xã hội. Cảnh sát vừa đặt chân tới đây đã được đón tiếp bằng những ánh mắt không hề thân thiện.

Lục Tuấn Trì hỏi: “Có thể xác định hướng phòng qua khung cảnh ngoài cửa sổ lần trước không? Với cả… có ai nhìn thấy ánh lửa hay nghe tiếng gì không?”

Kiều Trạch lập tức nói: “Thiếu niên kia bị bịt tiếng, không la hét được. Em hỏi vài người rồi, đều nói không thấy ánh lửa ở đâu hết, ở đây cũng không có thang máy, bây giờ hắn ta đã dập lửa rồi.”

Cậu cảm thấy muốn tìm kiếm toàn bộ khu nhà này trong thời gian ngắn bằng sức người, gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Tô Hồi nghĩ hồi, nói: “Người chết cháy sẽ để lại mùi, cậu xin phép điều mấy cảnh khuyển thử xem?”

Kiều Trạch chợt thốt lên, “Ý này hay đấy… em sẽ trao đổi với đội trưởng bên này.”

Lục Tuấn Trì nói: “Em bảo người bên chi cục tìm kiếm trước, để lại vài người, livestream thứ hai sắp bắt đầu rồi…”

Thời gian dần trôi, không hề ngừng nghỉ.

Chuẩn bị sẵn sàng, điều động nhân lực, điều tra thông tin, tất cả đều cần thời gian.

Lục Tuấn Trì vừa dứt lời, phòng livestream chợt lóe, màn hình lại sáng lên. Livestream lần này hơi sớm, chưa hết một tiếng đã lại bắt đầu.

Khung cảnh lần này vẫn là một căn phòng trong khu nhà xây dở ở Vạn Hộ Thành, bày trí trong phòng khác hẳn lần trước. Căn phòng được quét vôi trắng đơn giản, trên trần nhà là một bóng đèn huỳnh quang nho nhỏ, tỏa ra ánh sáng trắng.

Giữa phòng bày một bể thủy sinh khổng lồ, bể cá rất lớn, đủ cho một người nằm.

Lúc này, một thiếu nữ mới chừng mười mấy tuổi đang ngồi trong bể cá, tóc cô bé rất dài, lòa xòa trên vai, cũng đang mặc đồng phục trường trung học Vạn Hộ.

Giống như thiếu niên lúc trước, cô gái bị bịt mắt bằng vải đen, dán băng dính kín miện, tay chân đều bị trói. Trong bể cá có một ống nước rủ xuống, nước theo đường ống dẫn không ngừng chảy vào trong bể.

Dù bị bịt mắt, dán miệng nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, cô bé này rất xinh đẹp.

Thiếu nữ có khuôn mặt trái xoan, cằm hơi nhọn, làn da trắng nõn. Mũi cô rất cao, dáng mày cũng rất đẹp, mắt và miệng bị che kín lại khiến người ta không khỏi tưởng tượng, nếu cô bé mở mắt hoặc lộ ra đôi môi đỏ hồng, sẽ xinh đẹp đến mức nào.

Vòng eo nhỏ gọn, cần cổ thon dài, xương quai xanh gồ lên, phát ra ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh đèn. Hai chân cô cũng bị trói, buộc phải khép chặt lại, ngồi trong chiếc bể cá kia.

Khác với nạn nhân trước đó, thiếu nữ này gục đầu, vô cùng yên lặng, tựa như đã từ bỏ phản kháng, sẵn sàng đối mặt với số phận của mình.

Ống kính điện thoại chiếu thẳng người cô, thậm chí mọi người có thể nhìn thấy, sơn móng tay màu đỏ sẫm tô trên đôi tay bị trói trước người.

Ánh nước phản chiếu, không gian mờ tối khiến cả căn phòng mang một sắc xanh xám nặng nề. Mực nước dần tăng cao, cô gái tựa như nàng tiên cá, chờ đợi vận mệnh phán quyết mình.

Phòng livestream lại sôi sục.

“Nhanh vậy hả? Chưa đến một tiếng đã bắt đầu lần thứ hai rồi?”

“Hắn ta định dìm chết cô bé này à?”

“Cô gái này xinh quá… còn trẻ như vậy mà…”

“Thù oán kiểu gì vậy? Tôi thấy hắn ta có phải muốn trừng phạt những kẻ xấu kia đâu, muốn trừng phạt mấy đứa bé này với gia đình chúng thì có.”

“Cảnh sát đâu? Thế này còn không bắt à?”

“Đây là mạng nước ngoài, muốn bắt cũng phải biết họ ở đâu đã chứ…”

Giọng nói đã qua chỉnh sửa của streamer lại vang lên: “Vòng thứ hai của trò chơi sắp bắt đầu, chắc mọi người cũng biết quy tắc rồi. Trong vòng này, nước sẽ không ngừng trút vào bình thủy sinh, nếu trong một tiếng, các bạn không tìm ra đáp án chính xác, công bố rộng rãi, thì thiếu nữ trước mắt mọi người sẽ chết đuối.”

Một bàn tay xuất hiện trong màn hình, vén tóc cô gái, cô bé khẽ run rẩy.

“Lần này, các bạn cùng cần tìm ra tội ác của một người. Người này là Liên Thành Yến, nam, hai mươi chín tuổi.” Hắn ta treo hình ảnh một người đàn ông được in ra cùng thông tin cơ bản lên ngực cô gái.

Cư dân mạng đã có kinh nghiệm từ lần trước, nhưng số người xem tăng cao, phòng livestream vô cùng lộn xộn.

“Nhanh lên nhanh lên, có ai biết đây là ai không?”

“Mấy thánh đào đâu rồi? Bình thường hóng chuyện tưng bừng lắm mà, sao giờ câm cả rồi?”

“Bây giờ công khai thông tin cá nhân là phạm tội đấy.”

“Chúng ta đang cứu người, phạm tội cái gì?”

“Không xem nổi nữa, ai cũng được, mau bắt tên này lại đi, cứ bắt về rồi tính.”

“Hung thủ có kế hoạch từ trước rồi, bắt kiểu gì?”

“Không bắt được hung thủ, có thể bắt Liên Thành Yến gì đó… Chắc chắn người đó phạm tội lại không phải chịu phạt, nên cô bé này mới bị bắt cóc…”

“Tỉnh táo đi, hung thủ nói Liên Thành Yến đó có tội, đã có ai chứng minh là thật đâu!”

Khung cảnh trong livestream tựa như ảnh tĩnh, chỉ có mực nước không ngừng dâng cao nhắc nhở mọi người, giờ vẫn đang livestream.

Mực nước dâng cao, chẳng mấy chốc đã ngập cẳng chân cô gái. Tà váy dính nước, ướt sũng.

Mọi người trong phòng livestream sốt ruột, đưa ra rất nhiều ý kiến nhưng lại không giúp đỡ được gì.

Thậm chí khán giả đã chia thành mấy phe, bắt đầu cãi nhau.

Không lâu sau, Khúc Minh đã nhắn tin: “Tôi đang nhanh chóng điều tra thân phận cô bé kia… Đã vào nhóm dành cho giáo viên trung học số một Vạn Hộ rồi, các thầy cô đang xác nhận học sinh này, sẽ gửi thông tin cho chúng ta sớm thôi.”

Hạ Minh Tích cũng lên tiếng: “Em tìm thấy hồ sơ của Liên Thành Yến rồi. Trước đây gã từng vào tù vì ẩu đả đánh nhau, ngồi tù ba năm. Sau khi mãn hạn tù, gã không có nghề nghiệp đàng hoàng nhưng thu nhập vẫn rất cao, gã có móc nối với một công ty bảo an. Gã Liên Thành Yến này là một tên côn đồ chuyên đi tranh chấp đòi đất cát.”

Đồng thời, dư luận trên mạng cũng đang nói tới chuyện này, câu nào câu nấy đều chứa thông tin, “Hình như tôi biết tên Liên Thành Yến này”

“Im nào im nào, mọi người đừng nói nữa, cho người biết chuyện người ta nói.”

“Tên này không có nghề nghiệp đàng hoàng gì đâu, bình thường làm bảo vệ cho người ta nhưng thật ra lại làm nghề thấy hộ nào không đồng ý với điều kiện di dời là đánh người, đe dọa, ép họ đồng ý.”

“Vậy người này cũng chẳng tốt đẹp gì…”

“Gã cũng có tiếng trong nghề lắm, mấy bên đầu tư mà thấy hộ nào không chịu di dời còn chịu bỏ tiền ra mời gã. Nghe gã nói, không có ai gã không ép được.”

Bên phía Khúc Minh cũng có thêm thông tin, “Đã điều tra được tin tức của cô bé kia rồi, tên là Mạc Tú Tú, là học sinh lớp 11A3 trung học Vạn Hộ. Tôi đang liên lạc với phụ huynh, cô bé là con một trong nhà.”

Lục Tuấn Trì nhíu mày, “Cô bé có điểm chung gì với người chết trước đó không?”

Khúc Minh: “Trước mắt chỉ dựa trên hồ sơ, người chết trước đó – Khổng Đào là học sinh lớp mười hai trung học Vạn Hộ. Họ học cùng một trường, không cùng khối.”

Lục Tuấn Trì hỏi: “Có quen nhau không? Có quan hệ gì không?”

Khúc Minh: “Thoạt trông không có liên hệ gì.”

“Vậy nhà Mạc Tú Tú có từng bị ép di dời không?” Lục Tuấn Trì hỏi tiếp.

Khúc Minh lắc đầu, “Không, cô ấy không có quan hệ trực tiếp với Liên Thành Yến.”

Lục Tuấn Trì suy nghĩ một lát, gửi tin nhắn thoại cho Khúc Minh: “Hai nạn nhân đều là học sinh cấp ba Vạn Họ, có thể đây không phải trùng hợp. Anh liên lạc với các giáo viên và hiệu trưởng, nhờ họ nhanh chóng điều tra xem có học sinh nào còn chưa về nhà không?”

Họ là cảnh sát, không thể bị động nữa, họ buộc phải sàng lọc, tìm kiếm thêm nhiều nạn nhân tiềm ẩn. Nhưng lúc này, những gì họ đã biết còn quá ít.

Khúc Minh nói: “Vừa rồi tôi cũng nghĩ đến chuyện này. Các thầy cô nói thứ sáu có rất nhiều học sinh về nhà muộn. Với cả bố mẹ của rất nhiều trẻ em ở Vạn Hộ Thành đều làm công bên ngoài lâu năm, nhờ trông con hộ, thậm chí có những đứa bé còn sống một bình, trong đó còn có vài nhà không có điện thoại… Tôi biết thời đại bây giờ nói vậy rất khó tin, nhưng thật sự vẫn còn rất nhiều gia đình không có điện thoại…”

Giọng Khúc Minh vô cùng bất lực, trước tình hình này, họ rất khó tìm ra những nạn nhân khác.

Lục Tuấn Trì cau mày, Vạn Hộ Thành quá hỗn loạn, phụ huynh của chúng đều bận rộn làm ăn, trước hôm nay, những đứa trẻ nó đều không được bố mẹ để ý quá nhiều.

Hung thủ đã công bố đề bài thứ hai, nạn nhân thứ hai cũng xuất hiện, lần này cảnh sát đã quen thuộc hơn nhiều, nhanh chóng điều tra ra rất nhiều manh mối chỉ trong mười phút.

Nhưng hiện giờ, những thông tin họ có được vẫn không đủ.

Livestream vẫn tiếp diễn, khán giả có thể nghe tiếng nước chảy, cô bé kia yên lặng quá, vẫn luôn cúi đầu, để lộ cái cằm nhòn nhọn, tựa như đang ngủ.

Xe cảnh sát chở nhóm Lục Tuấn Trì đã tiến vào khu vực Vạn Hộ Thành, những tòa nhà cao tầng xây dở vô cùng nổi bật, đi từ xa đã có thể nhìn thấy.

Lục Tuấn Trì vẫn luôn gấp rút liên lạc với các bên.

Tô Hồi ngồi trên xe, cúi đầu sờ đầu mèo trên ba-toong, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Anh có những suy nghĩ khác với những người đang vội vã tìm người kia.

Tại sao cách giết người lần thứ hai lại khác lần đầu tiên, cũng đổi một căn phòng khác, vụ án đầu tiên là hỏa thiêu, vụ thứ hai lại thành dìm chết, tại sao lại có sự khác biệt này?

Mục đích của hung thủ thật sự chỉ có vạch trần những kẻ ác, những tội ác kia sao?

Tô Hồi nhíu mày, anh cảm giác vẫn chưa tìm được điểm mấu chốt nhất, không thể nhìn thấu cả kế hoạch này.

Thời gian trôi đi từng phút, bảy giờ mười phút tối, thoáng chốc, livestream thứ hai đã bắt đầu mười mấy phút.

Mực nước vẫn không ngừng tăng lên, từ đùi ngập đến ngang hông cô gái. Thấm nước mép tóc cô, máy tóc dài bồng bềnh trên nước rong biển.

Mực nước cao dần, khẽ gợn dưới ánh đèn, phản chiếu lên bức tường trắng một cái bóng dị thường.

Giờ đang là mùa thu, ngâm mình trong nước lã hồi lâu khiến cơ thể lạnh dần, cô bé ngồi trong bể cá, cơ thể khẽ run rẩy, nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, mọi người đều thấy nhói lòng.

“Sao lại phải giết người? Lại còn livestream?”

“Khùng điên, giở trò gây chú ý thôi…”

“Hung thủ giết người! Làm vậy thì có bản lĩnh gì?”

Đủ mọi ý kiến không ngừng chớp quá màn hình, cách một màn hình vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ của mọi người nhưng streamer kia lại như không hề nhìn thấy.

Giữa bóng đêm, mấy chiếc xe cảnh sát đỗ lại, Lục Tuấn Trì nói với Tô Hồi: “Thầy Tô, anh chú ý bảo vệ mình.”

Tô Hồi gật đầu với hắn.

Lục Tuấn Trì để lại hai cảnh sát để thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp, những người khác vào khu nhà xây dở của Vạn Hộ Thành cùng hắn.

Không gian xung quanh tối om, mặt đất đầy là những cát và đá, vật liệu xây dựng bị đội xây dựng vội vàng bỏ đi vứt lại đầy đất.

Lục Tuấn Trì tập hợp với cảnh sát chi cục địa phương, bắt đầu bàn bạc kế hoạch tra tìm trong khu vực này.

Kiều Trạch báo cáo: “Cảnh sát chi cục đã bắt đầu tìm rồi, bây giờ một vài người dân ở khu nhà xây dở cũng đang tìm cô bé giúp chúng ta…”

Khi vừa tới đây cậu còn thấy những người này đều rất lạnh lùng nhưng tiếp xúc rồi mới phát hiện vẫn có những người nhiệt tình, nghe nói chuyện tối nay xong cũng có không ít người giúp đỡ. Cũng có những người hiểu rằng chuyện như vậy xảy ra, có thể về sau khu này sẽ bị quản lý, nói các khác, nếu làm lớn chuyện, họ sẽ mất “ngôi nhà” nho nhỏ này.

Lục Tuấn Trì nói: “Hiện vẫn chưa biết tình hình hung thủ thế nào, các cậu nhắc nhở họ nhất định phải chú ý an toàn, phải đi theo từng nhóm, không tách lẻ.” Sau đó hắn quay người, chăm chú nhìn những tòa nhà như phố hoang trước mắt.

Khu nhà xây dở tại Vạn Hộ Thành rất lớn, không có tường bao bên ngoài, muốn bao vây chốt chặn toàn bộ khu này không cho ai ra vào là chuyện không thể.

Lúc này, ngoài khu nhà xây dở, chẳng mấy chốc đã có gần trăm người tụ tập, cảnh sát cũng tiến vào liên tiếp.

Muốn điều phối những thiết bị như máy bay không người lái, cảnh khuyển đều cần có thời gian nhất định, cách hữu hiệu nhất hiện giờ e là chỉ có chiến thuật biển người, tìm kiếm từng tấc đất.

Có điều hắn phải phân công hợp lý những nhân lực này mới có thể điều tra cả khu vực này với tốc độ nhanh nhất, trong thời gian ngắn nhất.

Lục Tuấn Trì quan sát hoàn cảnh xung quanh, cúi đầu nhìn bản đồ chi tiết trên tay, hắn không dám chủ quan, nhanh chóng vạch ra các khu vực.

“Khu nhà xây dở này có tất cả 274 tòa, chúng ta có thể chia thành tám khu vực dựa trên phân bố các khu, mỗi người sẽ phụ trách những khu khác nhau, tìm kiếm từ vòng ngoài dồn dần vào trong, nhất định phải bảo đảm lục soát mọi tòa nhà.”

Các cảnh sát lập tức đáp: “Vâng!”

Phân công xong, mọi người tức tốc bắt tay vào hành động, tản ra chạy sang những khu vực khác nhau.

Lục Tuấn Trì cũng quay người, dẫn một đội đi về phía khu nhà các đó không xa.

Lúc này đã gần tám giờ, mà đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.

Nhờ cảnh sát và cư dân mạng không ngừng cố gắng, cuối cùng việc điều tra Liên Thành Yến cũng có đôi chút kết quả.

Khi Lục Tuấn Trì bắt đầu lục soát tòa nhà thứ hai, hắn nghe tiếng Hạ Minh Tích báo cáo qua tai nghe: “Tổ trưởng, em tìm thấy vài tờ đơn báo cảnh sát từng được xử lý, còn tìm được mấy vụ án có liên quan đến Liên Thành Yến. Gã từng đánh người khác trọng thương, thậm chí tàn tật, nghiêm trọng nhất là đánh cho người ta bại liệt luôn.”

Tội danh xác thực như vậy, bình thường đã vào ăn cơm nhà nước từ lâu rồi nhưng Liên Thành Yến vẫn đang sống rất nhởn nhơ, không hề sợ hãi.

Lục Tuấn Trì vừa lên cầu thang vừa nói: “Tổng hợp toàn bộ thông tin.” Sau đó hắn dừng lại một lát, gọi điện hỏi cục trưởng Đàm cách xử lý.

Trong lần livestream trước đó, yêu cầu của streamer là công bố toàn bộ tội danh.

Nhưng chữ “công bố” này, có ý nghĩa hơi rộng.

Cục trưởng Đàm trao đổi với các lãnh đạo xong, lập tức gọi lại, ông nói với Lục Tuấn Trì: “Chuyện đã thành thế này rồi, không giấu giếm gì nữa, giao cho tổ kiểm duyệt xem lại, nếu đúng là thật thì cảnh sát đăng tải công khai, nhất định phải hoàn thành trong một tiếng.”

Dù cục trưởng Đàm không chắc chắn làm theo lời streamer có kết quả không, người đó có tha cho cô bé kia không nhưng họ buộc phải thử trao đổi với hung thủ.

Lục Tuấn Trì đáp “Rõ”, sau đó lập tức gửi tin nhắn cho Hạ Minh Tích.

Tổ kiểm duyệt nhanh chóng bắt tay vào duyệt lại, họ cần phải bảo đảm tốc độ nhưng cũng cần đăng tải thông tin chính xác.

Thời gian gấp rút, toàn bộ cục cảnh sát cùng bị kéo theo, mọi người đều vô cùng căng thẳng.

Từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn mười phút nữa livestream sẽ kết thúc.

Từng tội danh của Liên Thành Yến được xác nhận, cuối cùng, cảnh sát công bố qua mạng.

Trong tổng cục, mọi người đều thở phào.

Người xem livestream thấy cảnh sát công bố cũng vô cùng kích động, “Công bố rồi! Cảnh sát công bố rồi?”

“Công bố cái gì? Bây giờ sao rồi?”

“Tám bằng chứng phạm tội của Liên Thành Yến.”

“Đệt, tên đó lại có tội thật! Còn từng đánh người khác tàn tật, đáng ra phải vào tù từ lâu rồi chứ?”

“Nhanh vậy, chắc cảnh sát cũng đang liều nhỉ?”

“Thế này là hoàn thành yêu cầu rồi đúng không?”

“Mau thả người! Thả người!”

Thông báo của cảnh sát liệt kê, lần đầu tiên Liên Yến Thành phạm tội là sáu năm trước, gã đánh trọng thương một người, phá hoại một vài tài sản, cuối cùng cũng chỉ phải đền tiền.

Vài năm sau, tội danh chồng chất, gã đánh đập nhiều người, thậm chí còn có người tàn tật nhưng vẫn không bị pháp luật trừng trị.

Trong phòng livestream, streamer lại lên tiếng: “Tôi thấy tội trạng của Liên Yến Thành mà cảnh sát công bố rồi, cảnh sát Hoa Đô chúng ta làm việc cũng nhanh đấy.”

Sau đó, hắn ta lập tức đổi giọng: “Nhưng một kẻ đã làm nhiều chuyện ác như vậy, sao lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật lâu như thế?”

Bỗng chốc, bình luận trong phòng livestream tăng vùn vụt.

“Vì không có ai tố cáo đó.”

“Ha ha, tôi nghĩ chắc là có ô dù rồi.”

“Chắc chắn từng có người trong cuộc báo cảnh sát, chẳng qua mấy chuyện này đều bị dìm xuống hết.”

“Hóa ra phải làm lớn chuyện mới chịu điều tra.”

“Bây giờ nói vậy để làm gì, cảnh sát đã cố gắng lắm rồi.”

“Dù Liên Thành Yến đáng bị bắt nhưng cô bé kia vô tội mà! Sao anh phải dùng mạng sống người vô tội để lên án tội danh của những người khác?”

“Do xã hội thôi, tại sao một kẻ xấu xa lại mãi không bị truy cứu? Đến khi có người vô tội sắp chết mới chịu coi trọng.”

Tại sao?

Câu hỏi này rất phức tạp. Thành phố rộng lớn, chắc chắn sẽ có những nơi mặt trời không chiếu đến, cũng có những nơi không ai kiểm soát được, không thể điều tra được tội ác, chuyện này vẫn luôn là điềm mù trong thành phố.

Dù không ai muốn đối mặt với tình huống này, nhưng mọi người buộc phải thừa nhận, dù có cảnh sát, có pháp luật nhưng xã hội này không phải Utopia[3], nhất định vẫn còn những tội ác không thể trừng trị.

[3] Utopia là một cộng đồng hoặc xã hội gần lý tưởng hoặc hoàn hảo trên mọi mặt.

Không biết từ khi nào một người trưởng thành biết những chuyện này sẽ xuất hiện trong cuộc sống, mãi cũng thành quen, chuyện không liên quan đến mình đều gác sang một bên.

Sự việc trên mạng có khả năng sẽ còn xoay chuyển, càng khiến những kẻ hô hào chính nghĩa kia không thể phán đoán đúng sai.

Giọng nói khàn khàn của streamer lại vang lên: “Người ta thường nói, chính nghĩa có thể đến muộn nhưng chắc chắn sẽ đến. Nhưng không ai biết được nó đến muộn là muộn tới lúc nào? Có thể là mấy phút, mấy tiếng, cũng có thể là vài ngày, vài tháng, thậm chí là vài năm, vài chục năm…”

Hắn ta dừng một lát, không khí như ngưng đọng.

Nước đã dâng đến cổ thiếu nữ, cô buộc phải ngẩng đầu lên mới có thể hít thở.

Streamer hỏi: “Chính nghĩa đến quá muộn còn ý nghĩa gì nữa không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play