Tô Hồi dửng dưng hỏi: “Hôm nay anh đưa tôi đến đây làm gì?”
An Úc Từ nhìn anh, chân thành nói: “Tôi muốn anh khắc họa tâm lý cho tôi một lần.”
Sau đó anh giải thích: “Là một bác sĩ tâm lý, tôi thường xuyên gặp những bệnh nhân với đủ loại vấn đề tâm lý, tôi cảm giác mình có thể nhìn thấu họ, nhưng tôi lại không hiểu bản thân mình. Tôi cũng từng làm mấy bài giám sát đúng ngày, nhưng tôi không dám để lộ bí mật của mình, họ cũng chưa từng phát hiện ra manh mối. Tôi muốn nghe anh phân tích về tôi. Là một quái vật, tôi cũng rất muốn biết mình thế nào trong mắt người ngoài, và tại sao lại đi tới bước này.”
Tô Hồi cúi đầu do dự một chốc, rồi ngẩng đầu nói: “Đúng là tôi đã nhìn ra những điểm khác người bình thường từ hành động của anh. Nhưng vì hồ sơ của anh quá ít, rất nhiều chỗ bỏ trống, tôi chỉ có cách đoán chừng một số chỗ.”
An Úc Từ rộng lượng nói: “Không sao, anh nói sai cũng không sao cả.”
Ngón tay Tô Hồi gõ nhịp đều đều lên đầu gối, ngón tay anh thon dài và linh hoạt, “Tôi cho rằng hành vì giết chóc của anh xuất phát từ ba sự kiện quan trọng, đó là ba cái chết.”
Sau đó, Tô Hồi duỗi ngón tay, đan hai bàn tay vào nhau, tiếp tục suy đoán: “Cái chết đầu tiên là của chị anh.”
Nhắc đến chuyện này, An Úc Từ vô thức siết tay, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc,”Đúng vậy, chị tôi tự sát hồi tôi còn nhỏ, cũng vì vậy mà tôi quyết định làm bác sĩ tâm lý.”
Tô Hồi nói tiếp, giọng anh trầm thấp lại dịu dàng, “Tôi phải xem lại vụ án của chị anh mới phát hiện thêm nhiều thông tin. Khi đó, chị anh bị ông chủ khi đó của cô ấy, một người đàn ông đã có vợ vấy bẩn, sau chuyện đó, cô ấy nhờ cậy khắp nơi mà không có kết quả, ngược lại còn bị người đàn ông đó làm nhục nhiều lần, vậy nên mới nhảy sông ngay trước mắt anh. Trong tiềm thức, cái chết này đã bóp méo thế giới quan của anh lần đầu tiên. Bi kịch của chị anh là người khác gây ra, chuyện này đã khiến anh móc nối cái chết và cứu rỗi lại với nhau.”
An Úc Từ gật đầu, “Tôi từng muốn giết người đàn ông kia, tôi thường xuyên nghĩ nếu mình nhận ra sự thay đổi của chị sớm thì tốt biết bao, nếu người chết là tên cặn bã kia thì tốt quá, nếu chị tôi vẫn còn sống thì tốt rồi.”
Giọng Tô Hồi rất nhẹ nhàng, “Cái chết của chị anh đã xây dựng một quan niệm sai lầm trong tư duy của anh hồi nhỏ, khiến anh nghĩ rằng chỉ có cái chết mới cứu được cái chết. Chỉ khi người đàn ông kia chết, chị gái anh mới có thể sống.”
“Cái chết thứ hai là của Dư Điềm, tôi đã xem hồ sơ của cô ấy, cô ấy chết hơn một năm trước khiến ký ức thời thơ ấu của anh bị đánh thức. Hơn nữa cái chết này đã hình thành sự méo mó trong tiềm thức của anh, cái chết này thúc đẩy anh quyết tâm cứu rỗi các bệnh nhân. Anh không tin những bệnh nhân đó có thể tự vùng vẫy thoát khỏi căn bệnh bằng sức mạnh của mình, anh cũng không ngừng tìm kiếm cách giải quyết khác cho họ.”
Tô Hồi dừng một lát, “Sau những chuyện này, tư duy của anh đã thay đổi, anh cho rằng chỉ khi giết một vài người mới giải quyết được vấn đề. Bản thân anh không phát hiện ra sự sai lầm này, hơn nữa còn không ngừng rót suy nghĩ này vào đầu bệnh nhân của anh, khiến họ không còn lựa chọn nào khác, ép họ vào đường cùng, họ chỉ có thể dựa vào anh, tin tưởng anh.”
An Úc Từ nghe anh nói, im lặng mím môi.
Anh ta muốn nói anh ta không tạo ra những bi kịch đó, những người kia thật sự cùng đường rồi, cơ mà nghĩ lại thì Tô Hồi nói không sai, chính anh ta là người đã gieo mầm loại tư tưởng đó vào đầu bệnh nhân của mình.
Anh ta không cho họ thử cách khác.
“Thứ ba là cái chết của Trang Tuyết Y, anh đẩy bà ấy xuống cầu thang.”
“Anh nghĩ mình đã cứu được Liễu Mộng Oánh từ tay bà ấy, anh cho rằng tất cả những gì anh làm là chính nghĩa, tất nhiên phải có người hy sinh vì nó. Anh không cưỡng ép thôi miên họ, mà anh thật sự nghĩ vậy…”
“Sau ba cái chết này, thế giới của anh đã hoàn toàn biến dạng. Anh không ngừng trừng trị người khác bằng cách của mình để thỏa mãn ham muốn của anh, trong quá trình đó, anh xuất phát từ lòng tốt nhưng lại phản bội nó.”
“Anh muốn cứu rỗi, giúp đỡ người khác, nhu cầu này vô cùng mạnh mẽ.”
Nói tới đây, Tô Hồi ngẩng đầu nhìn An Úc Từ, vẻ thương hại xuất hiện trong mắt anh.
“Nhưng thật ra, người cần giúp đỡ là chính anh.”
Nghe anh nói, An Úc Từ vô thức muốn phản bác, anh ta mấp máy môi nhưng cuối cùng lại không cất lên lời.
“Cái chết của chị anh đã để lại cho anh một vết thương cũ. Khi bệnh nhân của anh, Dư Điềm qua đời, vết thương đó lại bị rạch ra. Anh tập trung vào việc giúp đỡ người khác, trốn tránh giải quyết vết thương của mình.”
“Anh giúp đỡ người khác là để trốn tránh thực tại, để thỏa mãn chính bản thân mình thay vì nhìn thẳng vào tâm hồn chằng chịt vết cắt và chữa lành những vết thương đang rướm máu kia. Trong quá trình này, vết thương của anh đã trở nên thối rữa, sự độc ác lên men theo miệng vết thương khiến anh hoàn toàn đi sai đường…”
“Anh giết những người kia bằng cách của mình. Ham muốn quyền lực của anh ngày càng bành trướng, nuốt chửng nhân tính trong anh. Anh ngày càng hung hãn. Nhưng anh lại không biết mình đã đứng bên bờ vực, lúc này, chỉ cần có người khẽ đẩy nhẹ một cái thôi anh sẽ rơi xuống vực sâu.”
An Úc Từ đang tập trung lắng nghe bỗng thấy Tô Hồi nghiêng người, khẽ đẩy vai anh ta.
Động tác này rất nhẹ, nhẹ tới nỗi cảm giác như chỉ đang phủi đi vết bụi vương trên vai áo.
Khoảnh khắc ấy, An Úc Từ bỗng thấy cơ thể mình mất khống chế, không thể giữ thăng bằng. Anh ta thấy mình rơi xuống, tiếng nước chảy vang vọng bên tai, anh ta rơi xuống từ trên cao, rơi vào lòng sông sâu thẳm lạnh lẽo.
Dòng nước chảy xiết cuốn qua, nhấn chìm anh ta trong phút chốc, nước tràn vào mũi khiến anh ta không sao thở nổi.
Là ảo giác? Hay hiện thực?
An Úc Từ vô thức nghiêng đầu muốn tìm chiếc đồng hồ cát bên cạnh, đồng hồ cát vẫn còn một phần tư, lúc này cũng đã hoàn toàn dừng lại…
Anh ta bỗng nhớ ra, vừa rồi khi nói chuyện, tay Tô Hồi không ngừng nhịp lên đầu gối, tạo các thế tay.
Anh ta hoàn toàn đắm chìm trong những lời Tô Hồi nói, không ngừng hồi tưởng lại quá khứ, quan sát, lắng nghe, hồi tưởng, căn phòng ấm áp, âm nhạc du dương, những ám thị chồng chất, anh ta đi từng bước vào cái bẫy của Tô Hồi, bước vào trạng thái thôi miên.
Đây là trạng thái sâu nhất của thôi miên – Mộng du[1]…
[1] Mọi người có thể tìm hiểu thêm bằng từ khóa “The somnambulistic trance”
An Úc Từ cảm giác cơ thể anh ta nứt ra từ bên trong.
Anh ta cảm nhận được mình vẫn đang ngồi trên sô pha trong căn phòng ấm áp kia. Mà một “bản thân” khác lại bị dòng sông nuốt chửng.
Đây là hiện tượng ý thức tách rời do thôi miên, ý thức bị anh ta dồn nén trong lòng bị đánh thức.
An Úc Từ cố gắng vùng vẫy, “Tôi không sai… Tôi chỉ muốn giúp đỡ họ bằng tất cả sức mình.”
Dòng nước vô cùng tận chảy bên cạnh, ngón tay anh ta cảm nhận được cái lạnh lẽo lướt qua, nước từ khắp bốn phía ùa về tựa như muốn nhấn chìm anh ta. Cơ thể anh nhẹ bỗng, nhấp nhô theo dòng nước, nước không ngừng tràn vào miệng anh ta, lồng ngực bức bối gần như không thể thở.
An Úc Từ cố gắng muốn giãy giụa khỏi trạng thái thôi miên nhưng anh ta biết rõ nếu không có người đánh thức, rất khó để anh ta có thể thoát ra khỏi trạng thái này một cách nhanh chóng.
Thế giới tối đen, bầu trời như được chắp vá, những vì sao đan xen chồng chéo lên nhau.
Anh ta bị nước cuốn trôi, mất đi phương hướng, không biết được mình sẽ đi về nơi đâu. Sau đó anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy chị gái mình trong nước, chị anh ta mặc chiếc váy xanh màu trời, thoạt trông như một nàng tiên cá.
“Chị ơi!” An Úc Từ gọi, anh ta vươn tay muốn tóm lấy cô nhưng cô gái lại lướt ngang qua người anh ta.
Năm đó chị anh ta nhảy từ trên cầu xuống, anh ta chạy đến lan can, chỉ kịp thấy cô rơi vào trong nước…
Nỗi đau ấy thấu tận tim gan, đau đến xé lòng, dù nhiều năm đã trôi qua nhưng mỗi khi nhớ lại cái chết của chị mình anh ta vẫn đau đớn khôn nguôi.
Chị anh nhỏ bé như vậy, còn trẻ như vậy…
An Úc Từ liều mình bơi qua, muốn cứu chị mình khỏi dòng nước xiết.
Nước sông lạnh lẽo không ngừng chảy, muốn chia cắt họ.
Có mấy lần, anh ta cảm giác mình sắp chạm đến tay chị rồi. Nhưng lại bị sóng cuốn đi.
Cảm giác tuyệt vọng, bất lực tràn vào trong tim, muốn nhấn chìm anh ta hết lần này đến lần khác nhưng anh ta không từ bỏ. An Úc Từ nghĩ mình sắp kiệt sức rồi, sắp chết rồi…
Trong khi xoay xở, anh ta bỗng kéo được tay chị mình.
Sóng gió bỗng chốc như dừng lại, hai người chìm xuống nước, dòng nước xanh biếc bao trùm quanh họ.
Chị anh ta vươn tay, nhẹ nhàng sờ mặt anh ta.
“Chị, em sai thật rồi sao?” Khi hỏi câu này, An Úc Từ đã nhận ra điều gì đó, nước mắt tràn ra, hòa cùng dòng nước.
Xung quanh có rất nhiều người rơi xuống, chìm vào dòng nước, từng người đó, từng sinh mạng đó, thậm chí anh ta có thể thấy rõ rất nhiều khuôn mặt.
Trong đó có những người anh ta từng giết, cũng có bệnh nhân bị anh ta sai khiến.
Họ trôi nổi trong làn nước, lẳng lặng nhìn anh ta.
An Úc Từ luôn nghĩ rằng mình đang đi về phía ánh sáng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện hóa ra mình đã chìm sâu vào bóng đêm vô tận.
Ánh sáng đã bị anh ta bỏ lại rất xa, ánh sáng kia không chiếu tới anh ta.
Thậm chí anh ta không có tư cách cầu xin tha thứ.
Trong không gian tĩnh lặng, khuôn mặt người con gái thay đổi, hình như đó không phải chị anh ta, mà tựa như gương mặt của rất nhiều bệnh nhân của anh ta hợp lại, Dư Điềm, Liễu Mộng Oánh, thậm chí là Phương Giai Duyệt…
An Úc Từ im lặng rơi nước mắt, “Hóa ra, em chưa từng giúp được họ….”
Khoảnh khắc ấy như có dòng nước vô tận ào tới, nhấn họ chìm xuống biển sâu vô trượng.
Anh ta tự cảm giác tội lỗi nhấn chìm.
Cô ôm lấy anh ta, nhẹ nhàng kéo anh ta vào lòng…
—
Bồn chứa nước vang tiếng rào rào, Lục Tuấn Trì quay đầu lại, nhanh chóng quyết định. Sau khi sửa lại, tòa nhà này vô cùng kỳ lạ nhưng dù vậy nó vẫn phải tuân theo quy luật kiến trúc thông thường.
Về phương pháp thủy liệu, hắn cũng biết đôi chút, phương pháp thủy liệu này là điều trị khép kín. Thông thường phải xả đầy nước trước rồi bệnh nhân mới vào từ bên trên. Lúc này, lối vào bên trên và cửa dự phòng bên sườn đều khóa chặt, muốn cứu người nhanh chóng, hắn cần tìm đúng biện pháp.
Kính cường lực rất cứng cáp, không thể bắn thủng bằng đạn, lúc này lại đi tìm dụng cụ khác thì không thực tế. Cách nhanh nhất và an toàn nhất là tìm máy điều khiển, xem có thể tạm dừng thiết bị không.
Một khi nước ngừng chảy, họ cũng không cần vội vã cứu người.
Hiển nhiên, máy điều khiển và nguồn nước đều ở trên gác, vấn đề quan trọng nhất lúc này là tìm cách lên tầng.
Lên kế hoạch rõ ràng, Lục Tuấn Trì hỏi Kiều Trạch, “Lên gác bằng đường nào?”
Kiều Trạch ngồi bên cạnh, tức tốc mở máy tính, “Phải rẽ trái sau đó lên tầng rồi lại….”
“Thôi, anh đi đường khác.” Lục Tuấn Trì lập tức ước chừng, tòa nhà này vô cùng khác lạ, tựa như một bên cung. Nếu chạy lên bằng đường như trong bản đồ nói không chừng lại gặp một cái bẫy mới, hắn không thể mạo hiểm.
Rõ ràng, lúc này đi từ bên trong không nhanh bằng bên ngoài.
Nghĩ vậy, hắn nghiêng đầu nhìn cửa sổ sát đất đóng kín bên cạnh.
Lục Tuấn Trì giơ súng bắn, viên đạt rạch ngang không khí, cửa kính vỡ toang. Hắn nhún người nhảy ra, dồn sức vào cánh tay, động tác nhanh nhẹn, bò lên dọc theo cửa sổ bên ngoài.
Tòa nhà này không giống nhà ở bình thường, trên tường có rất ít điểm đặt chân nhưng chuyện này không thể làm khó Lục Tuấn Trì.
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi, hắn đã trèo lên tầng hai, phá vỡ cửa sổ nhảy vào trong.
Hắn vịn lên bệ cửa sổ, bắp thịt căng chặt, hắn nhún người lên, nhanh nhẹn lộn người rồi đáp đất vững vàng. Trên tầng hai có người canh gác, là La Vĩ từng đến cục cảnh sát lần trước. Sau khi Liễu Mộng Oánh bị bắt, họ vẫn luôn tìm kiếm người đàn ông này, hóa ra hắn ta trốn ở đây.
La Vĩ cảnh trước cửa phòng thủy liệu, hoàn toàn không ngờ có người trèo cửa sổ vào.
Thấy Lục Tuấn Trì, hắn ta lập tức xông lên, muốn tấn công hắn. Lục Tuấn Trì không hề chậm trễ, hắn né cú đấm của La Vĩ, lên gối húc vào bên sườn hắn ta, sau đó hắn gập khuỷu tay nện ngang cổ đối phương.
Chỉ với hai chiêu, Lục Tuấn Trì đã đánh gục La Vĩ. La Vĩ bị thương, hắn ta ôm bụng nằm dưới đất.
Lục Tuấn Trì đặt tay lên cổ La Vĩ, “Dừng trút nước ngay!”
La Vĩ vùng vẫy, hắn ta nở nụ cười dữ tợn, “Thiết bị tự động… đã khóa ống nước rồi… tôi có muốn cũng không dừng được…”
Lục Tuấn Trì không nhịn được, tức giận mắng: “Mẹ anh bớt nói nhảm đi! Bộ thiết bị này làm gì có chuyện không có nút tạm dừng khi có nguy hiểm chứ?!”
La Vĩ đáp: “Anh có giỏi thì tự tìm đi…”
Lục Tuấn Trì không nhiều lời với hắn ta nữa, thời gian gấp rút, hắn quay người quan sát, tìm thấy ống nước bên cạnh, hắn bèn bắn hai phát nổ tung ống nước rộng cỡ miệng bát.
Ống dẫn vỡ tan tành, nước tràn ra ngoài, chẳng mấy chốc đã ngập cả căn phòng.
Cách xử lý này khiến La Vĩ chết đứng tại chỗ, Lục Tuấn Trì không nhiều lời, hắn nhặt cuộn băng vải chống thấm mà bọn chúng dùng để trói người bên cạnh, trói tay chân La Vĩ lại. Lục Tuấn Trì hỏi: “Các anh còn bao nhiêu người ở đây?”
La Vĩ không ngờ Lục Tuấn Trì giải quyết nhanh như vậy, hắn ta run rẩy nói: “Không… không còn ai hết, vừa nãy bác sĩ An đã bảo họ đi rồi…”
“An Úc Từ ở đâu?”
“Tôi… tôi không biết, anh ấy chỉ bảo tôi canh ở đây…”
Đúng lúc này, Lục Tuấn Trì bỗng nghe thấy tiếng động.
Tiếng động phát ra cách đó một khoảng, xuyên qua mấy bức tường, khi hắn nghe đã không còn chấn động nhưng Lục Tuấn Trì vẫn nhận ra đó là tiếng súng…
Lục Tuấn Trì tái mặt, vội vàng quay người…
—
Lúc này, bên ngoài trung tâm trị liệu, quân chi viện cũng đã tới, một tiểu đội bảo vệ vòng ngoài, một đội vũ trang được huấn luyện chuyên nghiệp khác thì tiến vào vòng trong, nhanh chóng giải cứu những đồng nghiệp bị nhốt trong tòa nhà ra ngoài.
Khi cửa căn phòng trắng mở ra, Lục Tuấn Trì không ngờ mình lại trông thấy cảnh tượng này.
Căn phòng rất yên tĩnh, Tô Hồi quỳ dưới đất, An Úc Từ nằm trên gối anh. Lúc này anh ta khép hai mắt, máu tươi không ngừng chảy ra từ ngực, dòng máu đỏ tươi ấy như sắp nhuộm đỏ căn phòng.
Tô Hồi ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Trì, anh quay lưng về ánh sáng, ánh đèn trắng như mạ thêm cho anh một vầng hào quang dịu dàng. Mấy giọt máu bắn lên gương mặt tuấn tú tái nhợt của Tô Hồi, tôn lên đôi mắt đen như mực.
Lúc này ánh mắt Tô Hồi mơ màng, cơ thể anh như một làn khói, tựa như nếu không ra sức kéo anh lại, anh cũng sẽ tiêu tan.
“Tôi đến muộn, anh không sao chứ.” Lục Tuấn Trì quỳ xuống hỏi.
“Anh ta chết rồi.” Vẻ mặt của Tô Hồi vẫn bình tĩnh nhưng lại có điều gì đó nhuộm dần ánh mắt anh, không còn thản nhiên bình lặng nữa.
Lúc đó anh cũng không ngờ An Úc Từ lại có thể vùng ra khỏi trạng thái thôi miên, cầm khẩu súng bên cạnh, bóp cò…
Tô Hồi không kịp phản ứng, chỉ kịp đỡ An Úc Từ khi anh ta gục xuống.
Anh đưa tay cầm máu giúp An Úc Từ nhưng với tốc độ xuất huyết này, mọi cách đều vô nghĩa.
Máu tươi trào ra, không ngừng tràn qua kẽ tay anh.
Tô Hồi lẳng lặng nhìn sắc mặt An Úc Từ dần tối, trước khi chết, anh ta còn nắm chặt tay Tô Hồi.
Dù tội ác tày trời nhưng khi chết anh ta cũng hy vọng có người an ủi mình…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT