Sớm hôm sau, cuối cùng cơn mưa kia cũng tạnh, nền trời biến thành màu xanh nhạt tĩnh mịch, vô cùng đẹp đẽ.
Tối qua, An Úc Từ và Phương Giai Duyệt nói chuyện tới rất khuya, lúc này, Phương Giai Duyệt còn đang ngủ.
An Úc Từ ngồi cạnh cửa sổ, anh ta cúi đầu, đọc thông tin trên giấy, trên đó là thông tin cụ thể về Trương Phú Dân mà Phương Giai Duyệt cung cấp cho anh ta: Bao gồm sở thích của Trương Phú Dân, thói quen sinh hoạt hàng ngày, địa điểm làm việc của ông ta, thậm chí cả tình trạng sức khỏe của ông ta.
An Úc Từ cẩn thận đọc lại tờ giấy hai lần, chắc chắn rằng mình đã nhớ tất cả.
Anh ta lấy một chiếc bật lửa ra, đốt trụi tờ giấy kia.
Sau đó, anh ta cầm điện thoại sơ cua lên, trên đó có mười mấy thông báo tin nhắn chưa trả lời, anh ta bình tĩnh đọc từng chiếc một.
“Em nhận được điện thoại của cảnh sát…”
“Hình như cảnh sát điều tra đến em rồi, bây giờ em phải làm sao?”
Cảnh sát hành động nhanh hơn hắn nghĩ, hắn buộc phải làm gì đó thôi.
Nhưng trước đó, hắn có việc khác phải làm.
An Úc Từ bấm một dãy số, “A lô, Cốc Nhược Nhược à?”
Bên kia im lặng một lát, trả lời: “Bác sĩ An.”
“Đến lúc cô thực hiện lời hứa ban đầu rồi.”
Giọng nói hơi căng thẳng của một người phụ nữ vang lên bên kia điện thoại, “Tôi… Tôi phải làm thế nào?”
An Úc Từ híp mắt, “Yên tâm đi, không phức tạp lắm đâu, chúng ta gặp mặt.”
Mười một rưỡi trưa, trong một quán ăn nhỏ, Trương Phú Dân như khách quen của cửa hàng thức ăn nhanh này, ông ta bưng khay chuẩn bị ngồi xuống. Đây là cửa hàng đồ ăn nhanh gần chỗ làm của ông ta, công ty không có nhà ăn riêng nhưng lại mở thẻ ăn tại đây cho họ, mỗi tháng được trợ cấp 500, có thể gọi món tùy thích.
Mặc dù quán ăn này không lớn nhưng đồ ăn lại rất ngon.
Trương Phú Dân chuẩn bị ngồi xuống, bỗng trông thấy một cô gái mặc váy ngắn đang đi về phía mình.
Dường như cô không để ý, quệt vào khay cơm của ông ta, Trương Phú Dân không kịp né tránh, bát canh trên bàn đổ mất một nửa.
Khi Trương Phú Dân sắp nổi giận, chửi tục vài câu, cô gái kia lại vội vàng xin lỗi trước: “Xin lỗi, xin lỗi. Anh ơi, tôi sơ ý quá.”
Cô vừa lấy giấy trên bàn lau sạch khay đồ ăn cho Trương Phú Dân, vừa xin lỗi: “Tại tôi cả, thật sự rất xin lỗi, tôi đền anh một suất canh khác nhé.”
“Thôi, không cần đâu…” Trương Phú Dân thấy cô xin lỗi như vậy, mấy câu chửi đã chuẩn bị sẵn lại không nói ra được.
Lúc này ông ta đã nhìn rõ cô gái trước mắt, cô rất gầy, vóc dáng tuyệt đẹp, đôi mắt hạnh nhân, là một mỹ nữ tiêu chuẩn. Trương Phú Dân vừa định lên tiếng, đã thấy cô gái kia chạy ra quầy gọi đồ.
Nếu đối phương đã tích cực như vậy, Trương Phú Dân cũng không nói gì nữa. Ông ta ngồi xuống, nhìn bóng lưng cô gái qua tấm chắn, thầm nghĩ hôm nay mình trúng số đào hoa gì thế này, định bụng lát nữa sẽ xin số Wechat hay gì đó.
Mười phút sau, người đẹp kia bưng một bát canh gà hầm đẳng sâm nồi sứ đến cho ông ta.
Trương Phú Dân rất thích uống canh gà, loại canh gà hầm đẳng sâm này đắt hơn canh đi kèm suất ăn của ông ta nhiều. Ông ta nhận bát canh, nói: “Làm vậy thì ngại quá, bát canh ăn kèm kia cũng không đáng là bao… Số WeChat của cô là gì thế hay là tôi gửi lại tiền nhé? Coi như tôi tự gọi.”
Cô gái hơi đỏ mặt, bối rối nói: “Tôi mới làm việc ở gần đây, sau này ngày nào cũng sẽ đến ăn cơm, nếu có duyên, có lẽ chúng ta còn gặp lại…”
Dứt lời, cô gái kia lập tức chạy đi như thỏ.
Trương Phú Dân nhìn theo bóng lưng cô, hồi tưởng lại cuộc gặp hôm nay, cơn tức giận mà Phương Giai Duyệt mang đến đêm qua đã hoàn toàn tiêu tan.
Ông ta húp một ngụm canh gà, có lẽ vì hầm với đẳng sâm nên canh có vị hơi đăng đắng, nhưng đã là canh mỹ nữ tặng, dù uống vào có đắng thì tim vẫn thấy ngọt.
Trương Phú Dân thong thả uống gần hết bát canh.
Họ có một tiếng rưỡi nghỉ ngơi ăn trưa, Trương Phú Dân cũng không cần về gấp, ông ta thảnh thơi ăn uống, đến khi mấy đồng nghiệp gọi ông ta mới đứng lên, một nhóm người vừa nói vừa cười ra khỏi quán ăn.
Sau giờ trưa, đường phố không đông lắm, ánh nắng rọi xuống qua tán lá, vô cùng yên ả.
Trương Phú Dân vừa đi vài bước đã choáng váng, ông ta nhìn xung quanh, mọi thứ bỗng trở nên nhòe nhoẹt.
Trúng nắng rồi sao?
Đêm qua mới mưa to, hôm nay không nóng lắm, thậm chí còn hơi mát trời, ông ta vừa ra khỏi phòng điều hòa, hẳn không phải bị cảm nắng.
Vậy có thể là gì nữa?
Trương Phú Dân nhớ lại trước đây mình từng cao huyết áp, mấy lần kiểm tra sức khỏe, huyết áp đều rất cao. Liêu Thanh Hà cũng khuyên ông ta đi khám nhưng ông ta vẫn không đặt nặng chuyện này, bị cao huyết áp phải uống thuốc, còn phải cai rượu, cai thuốc lá, cai dầu mỡ, không được ăn mặn, lắm quy tắc như vậy, thật sự rất phiền phức.
Thỉnh thoảng huyết áp lên cao, ông ta cũng chỉ khó chịu một lát sẽ bình thường trở lại.
Trương Phú Dân muốn nhanh chóng về công ty nằm nghỉ một lát, ông ta bước nhanh hơn, nhưng không ngờ chân mình mềm nhũn, ngã rầm xuống đất.
“Giám đốc Trương, anh không sao chứ?” Có đồng nghiệp nọ hỏi.
“Ầy, không sao không sao, trượt chân thôi.” Trương Phú Dân nói, ông ta bỗng cảm giác nửa gương mặt mình đang co giật không ngừng, càng thêm chóng mặt, ông ta chưa kịp đứng lên đã lại ngã xuống.
Ông ta cao một mét tám, cũng không hề nhẹ, cơ thể như ngọn núi đổ rầm xuống, không ai dìu nổi.
Mấy đồng nghiệp xung quanh giật mình, có người lên đỡ ông ta, có người gọi cấp cứu.
Không lâu sau Trương Phú Dân đã không nói nên lời, trong cơn choáng váng, hình như ông ta nhìn thấy có hai người đang đứng ở góc phố đối diện, lạnh lùng nhìn ông ta. Trong đó có một người ông từng gặp, là cô gái xinh đẹp ban nãy, đang đứng cạnh một người đàn ông xa lạ…
“Họ… họ…” Khóe miệng Trương Phú Dân co giật, tầm mắt nhòe dần rồi tối hẳn.
Ở góc phố đối diện, Cốc Nhược Nhược sợ hãi chứng kiến tất thảy, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh bảo tôi cho gì vào canh thế?”
Lúc đó An Úc Từ đưa cho cô một gói bột nhỏ màu trắng, khi cô quay lưng về phía ông ta đã lén lút đổ vào canh.
“Yên tâm đi, không phải thuốc độc gì đâu.” An Úc Từ dời tầm mắt khỏi Trương Phú Dân đã ngã xuống, lạnh lùng không muốn nhìn thứ bẩn thỉu dưới đất kia nữa, “Chỉ là thuốc tăng huyết áp giúp đẩy huyết áp lên cao trong thời gian ngắn thôi, chẳng mấy nữa sẽ tan hết trong quá trình trao đổi chất, không điều tra ra cô đâu.”
Hiện giờ, Trương Phú Dân đột quỵ vì cao huyết áp, có cứu được không còn phải xem ông ta còn số sống không.
Bây giờ cảnh sát điều tra rất gắt gao, anh ta không thể dùng cách nào khác kín đáo hơn nhưng chút thủ đoạn này cũng đủ để trừng phạt Trương Phú Dân hoặc bảo vệ Phương Giai Duyệt rồi.
“Đi thôi, sau này, tôi sẽ không liên lạc với cô nữa.” An Úc Từ nói với Cốc Nhược Nhược, cô không phải một người đi theo kiên định, chỉ là một cô gái đáng thương.
“Bác sĩ An, tôi sẽ không nói ra mọi chuyện về anh. Cảm ơn anh, anh là ân nhân của tôi…” Cốc Nhược Nhược cảm kích nhìn anh ta, sau đó quay đi, hòa mình vào biển người.
An Úc Từng đứng bên đường suy nghĩ, không đuổi cùng giết tận Trương Phú Dân, hình như không giống phong cách của anh ta lắm.
Chính anh ta cũng không thể giải thích vì sao mình lại thay đổi như vậy, có lẽ vì cuộc nói chuyện khi trước với Tô Hồi, nên hành động của anh ta không còn dứt khoát nữa.
Khi An Úc Từ về nhà, Phương Giai Duyệt đã thay sang bộ đồ mà Liễu Mộng Oánh mang tới. Cô ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm con chim nhỏ kia, đang vuốt ve bộ lông của nó.
Thấy An Úc Từ về, Phương Giai Duyệt kích động quay đầu, “Bác sĩ An, em sạc điện thoại rồi, bà em không bị bệnh nặng, ngày mai là xuất viện rồi. Mẹ em đã đồng ý cho em sang nhà bà ở, em cũng tiện chăm sóc bà, cũng an toàn hơn nữa…”
“Vậy sao, chúc mừng em.” An Úc Từ nói.
Xem ra, cô vẫn chưa nhận được tin Trương Phú Dân vào viện cấp cứu…
An Úc Từ nhìn cô gái trước mắt, hôm qua vẫn còn là một cô bé đáng thương cùng đường mạt lộ, đau khổ khóc lóc, nhưng chỉ sau một đêm, cô tựa như mầm cây nhỏ được hồi sinh bởi dòng nước mát, trở nên rạng rỡ tràn đầy sức sống.
An Úc Từ vốn muốn kể cho cô chuyện Trương Phú Dân nhưng anh ta ngập ngừng một lúc lại thôi.
Anh ta vươn tay, xoa đầu cô, “Vậy em có thể về nhà rồi.”
“Cảm ơn bác sĩ An cho em ở nhờ.” Phương Giai Duyệt nói.
“Đi nhanh đi.” An Úc Từ giục cô… Anh không nhắc lại cuộc nói chuyện đêm qua, cô gái cũng không nhắc lại chuyện đã qua nữa, tất cả như chưa từng xảy ra.
“Em có thể nhìn chú chim nhỏ bay đi không?” Phương Giai Duyệt hỏi thử.
“Nó vẫn chưa khỏi mà, không bay được.” An Úc Từ nhìn chú chim trong tay cô gái, anh đã tận mắt chứng kiến nó bị thương, không thể cử động, rồi dần dần hồi phục từng chút một. Nó cũng đã nhảy nhót trong lồng nhưng anh ta chưa thấy nó dang cánh lại lần nào.
“Em muốn thử xem…” Phương Giai Duyệt nói xong, kéo một góc cửa sổ.
Chú chim nhỏ nhảy trên bệ cửa sổ vài lần, nghiêng đầu nhìn hai người bên cạnh, tựa như đang do dự. Sau đó nó quay đi, vươn mỏ rỉa lông trên cánh mình.
“Em xem…” An Úc Từ toan nói, quả nhiên nó vẫn chưa khỏi hẳn.
Nhưng chú chim kia chợt kêu hai tiếng rồi dang cánh, bay lên bầu trời cao.
“Anh nhìn đi, nó bay được rồi, nó bay rồi.” Phương Giai Duyệt vui mừng vỗ tay.
An Úc Từ mở to mắt, khó tin nhìn chú chim đang dần bay xa, anh ta xót xa cười, “Hóa ra nó đã tự bay được rồi…”
Đợi Phương Giai Duyệt về, An Úc Từ mở ngăn kéo, lấy một vài giấy tờ cần thiết ra rồi thu dọn hành lý.
Không lâu nữa cảnh sát sẽ điều tra tới đây, anh ta cũng buộc phải bỏ lại cái tên và thân phận này.
—
Một giờ chiều, cục thành phố Hoa Đô, một chàng trai cao gầy đang ngồi trong phòng thẩm vấn, Khúc Minh và Trịnh Bách đang thẩm vấn cậu ta.
“Họ tên, giới tính, tuổi.”
“Tần Chi Hoa, nam, mười chín tuổi.”
“Nghề nghiệp.”
“Học sinh trung học nghề Hoa Đô.”
“Cậu có biết vì sao chúng tôi gọi cậu đến không?”
“Không biết.”
“Không biết?” Khúc Minh nói, ông đặt một tấm ảnh lên bàn rồi đẩy qua, “Người trên tấm hình này có phải cậu không?”
Tần Chi Hoa nhìn tấm hình trên bàn, mím môi, không lên tiếng.
Khúc Minh nhìn thẳng vào cậu ta, “Hiện giờ chúng tôi đang nghi ngờ, cậu có liên quan đến một vụ án giết người.”
—
Cùng lúc đó, Lục Tuấn Trì dẫn theo một đội cảnh sát truy bắt một đối tượng hiềm nghi tên Trương Minh trên đường phố Hoa Đô.
Trương Minh cũng là một khâu trong vụ án giết người liên hoàn này, hơn nữa họ đã có khá nhiều bằng chứng, bèn quyết định bắt đầu công phá từ người đàn ông này. Nếu thuận lợi, họ sẽ bắt được hắn ta trong vòng một tiếng.
“Tín hiệu điện thoại phát ra từ đây đúng không?”
“Đã thấy người chưa?”
“Chưa, hình như hắn ta xuống đường hầm rồi!”
“Hạ Minh Tích, trích xuất camera, báo cáo vị trí cho chúng tôi!”
“Vâng! Có ngay!” Hạ Minh Tích nhanh chóng chuyển sang mấy góc camera dưới hầm, chiếu lên màn hình lớn.
Tô Hồi ngồi trên sô pha, nhìn văn phòng trống trải chỉ còn mình Hạ Minh Tích. Lục Tuấn Trì không gọi anh tham gia vụ truy bắt hôm nay, mà anh cũng nghĩ mình không giúp được gì bên phòng thẩm vấn.
Tô Hồi nghiêng người nhìn lên màn hình, giữa hình ảnh mơ hồ, những mảng màu đen trắng càng có vẻ rõ ràng. Tô Hồi chợt bắt được một bóng dáng khác lạ, người đó đi ngược với đám đông.
“Có phải là góc máy số ba…” Tô Hồi nắm ba-toong, nhắc nhở.
“Đúng rồi, đúng là hắn ta. Tổ trưởng, hắn ta ở dưới ga tàu điện ngầm…” Nhờ có Tô Hồi nhắc nhở, Hạ Minh Tích cũng nhìn thấy Trương Minh, cô lập tức báo cáo.
“Rõ! Các anh xuống ga chặn hắn ta lại, chú ý đừng để hắn ta lên tàu!”
Tô Hồi cúi người, lại gần nhìn cho rõ. Anh nheo mắt, chăm chú nhìn Trương Minh trên màn hình. Giữa đám đông, Trương Minh bước đi rất nhanh, hắn ta không chạy mà chỉ sải những bước lớn, vẻ mặt hơi đờ đẫn, tựa như con rối gỗ bị sợi dây điều khiển.
Dòng người nhốn nháo như chẳng liên quan gì đến hắn ta, hắn ta trông thấy một người, rồi chạy về phía đó.
Tô Hồi bỗng có một linh cảm chẳng lành, anh nhíu mày, cướp tai nghe của Hạ Minh Tích, “Lục Tuấn Trì! Dừng hành động!”
“Sao?” Lục Tuấn Trì sửng sốt, “Tô Hồi, sao thế?”
Tô Hồi không có thời gian giải thích nhiều, anh phóng to hình ảnh, “Tất cả mọi người! Lập tức dừng hành động truy bắt, yêu cầu tàu điện vừa vào ga dừng lại! Đừng gây áp lực cho họ, họ không muốn chạy trốn, họ muốn…”
Nghe Tô Hồi nói vậy, các cảnh sát đang đuổi theo đều dừng lại. Đúng lúc này, một chiếc tàu điện đang vào ga.
Rào bảo hộ tại ga này chỉ cao đến nửa người, bỗng có người đến sau lưng Trương Minh, đẩy hắn ta.
Biến cố này chỉ xảy ra trong phút chốc, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, con tàu vội vã phanh lại, phát ra âm thanh chói tai. Nhưng quán tính còn lại vẫn đủ để bánh xe nghiền qua cơ thể người đàn ông kia.
Thân tàu rung lên, máu đỏ bắn ra…
Mọi người trong tàu bỗng hoảng loạn, tiếng la hét vang lên.
“Có người muốn giết người diệt khẩu…” Cuối cùng Tô Hồi cũng nói nốt nửa câu còn lại, nhưng họ vẫn không kịp…
Nhìn cảnh tượng trong camera, Tô Hồi bỗng cảm giác máu trong cơ thể mình đông lại…
Quả nhiên sự việc không đơn giản như họ nghĩ. Tô Hồi sực nhớ ra gì đó, anh vội vã quay người, chạy về phía phòng thẩm vấn, nếu như linh cảm của anh không sai…
Cùng lúc đó, buộc thẩm vấn trong phòng vẫn đang tiếp diễn.
“Nói gì đi chứ! Có phải cậu bỏ than cháy dở vào căn nhà đó không?” Khúc Minh nghiêm giọng hỏi.
“Tôi… Tôi…” Tần Chi Hoa nhìn ông, cơ thể cậu ta bắt đầu run rẩy, tay ấn chặt lên bụng, sau đó hai mắt trợn ngược.
Ban đầu, Khúc Minh còn cho rằng Tần Chi Hoa đang né tránh câu hỏi, loại người này ông đã gặp nhiều khi thẩm vấn rồi. Nào là giả bệnh, giả ngu, vừa khóc vừa ầm ĩ, rồi cả lên cơn nghiện, ông đứng dậy, vẫn chưa làm gì.
Bỗng nhiên, Tô Hồi mở cửa phòng thẩm vấn. Anh nhìn Tần Chi Hoa đang nằm dưới đất và hai viên cảnh sát đang sững sờ, vội vàng nói: “Mau gọi 120.”
“Cứu tôi với…” Tần Chi Hoa đau đớn rên rỉ, răng kêu lên từng tiếng răng rắc, cậu ta vươn tay về phía Tô Hồi.
“Mẹ ơi!” Lúc này Khúc Minh mới phản ứng lại, người trước mắt không giống đang giả vờ. Ông vội vàng lên xem tình hình Tần Chi Hoa, sau đó quay lại nói với Trịnh Bách đang ngơ ngác, “Nghi phạm bị đầu độc!”
Trịnh Bách tức tốc rút điện thoại gọi cấp cứu.
Tô Hồi và Khúc Minh dìu Tần Chi Hoa dậy, cơ thể cậu ta run rẩy, miệng không ngừng sùi bọt trắng, sau đó cậu ta ho ra máu, nước mắt chảy đầy mặt. Mặt cậu ta trắng bệnh, nắm chặt tay Tô Hồi, đau khổ nói: “Cứu tôi với, tôi không muốn chết…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT