Chiều mùa hạ, bàn làm việc của mỗi tổ viên tổ trọng án đều chồng chất hồ sơ những vụ án liên quan.
Cuộc gọi tới không ngừng, họ nhận được rất nhiều manh mối mới.
Từng manh mối đều chứng minh rằng, sự việc đúng như Tô Hồi suy đoán.
Ẩn sâu dưới màn sương mờ là một vụ án trao đổi giết người hàng loạt.
Lúc này, nơi bắt tay điều tra tốt nhất là vụ án Bàng Thanh Hoa mới xảy ra gần đây nhất, nhờ có manh mối hình ảnh về hung thủ giết người, họ đã lần tìm và xác định được thân phận của hung thủ là một học sinh trường cấp ba nghề tại Hoa Đô.
Tên học sinh này là Tần Chi Hoa, năm nay mười chín tuổi, hiện đang học lớp mười hai.
Trước đây Tần Chi Hoa thường xuyên bị một đám học sinh trấn lột, chịu đựng nỗi khổ trầm cảm.
Sau đó, kẻ đầu têu trong đám học sinh kia chết đuối, giúp cô thoát khỏi khó khăn.
Không chỉ vậy, chiếc xe của La Vĩ xuất hiện lúc họ điều tra Người Ngủ Say khi trước cũng xuất hiện trong camera an ninh vào đêm người kia chết đuối.
Vậy thì, có phải La Vĩ có liên quan đến vụ án đuối nước không?
Cảnh sát chuẩn bị thu thập đủ mọi bằng chứng, bắt đầu chậm rãi thu lưới bắt những người này.
Chiều hôm đó, Kiều Trạch ra ngoài lấy một xấp tài liệu về, “Mọi người dành chút thời gian điền nè, hạn nộp trước thứ sáu.”
Kiều Trạch phát tài liệu cho mọi người, lúc này, mọi người mới biết là bảng đánh giá tâm lý mỗi năm một lần, hơn nữa năm nay còn sử dụng bản mới.
Kiều Trạch phát xong, quay lại nói với Tô Hồi: “Cố vấn Tô, có người chờ anh bên dưới.”
“Tìm tôi?” Tô Hồi sửng sốt, anh không nghĩ ra có ai lại đến tìm anh, Lục Tuấn Trì nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn sang bên này.
“Hình như là bên phòng khám tâm lý, ừm, là một người đàn ông đeo kính rất nhã nhặn.” Kiều Trạch mô tả.
Tô Hồi biết, hẳn là An Úc Từ. Có điều anh cũng thắc mắc tại sao An Úc Từ lại đột ngột đến tìm mình.
Ngay trong cục cảnh sát, lại là người quen đến tìm, Tô Hồi bèn cầm ba-toong xuống tầng. Lục Tuấn Trì cũng không đi theo anh.
Xuống đến nơi, Tô Hồi đã thấy An Úc Từ đang đứng cạnh bồn hoa, thoạt trông bóng lưng người đàn ông cao lớn, anh cất tiếng chào: “Bác sĩ An.”
An Úc Từ quay lại, nở một nụ cười chuyên nghiệp, “Chào thầy Tô, hôm nay tôi tới tổng cục đưa bài đánh giá. Sau buổi khám lần trước, tôi có một vấn đề muốn hỏi ý anh, nên hôm nay tiện đường qua luôn. Tôi không đến với thân phận bác sĩ tâm lý, chỉ là cuộc thảo luận giữa bạn bè với nhau thôi.”
Tô Hồi ngồi xuống cạnh bồn hoa, “Anh nói đi.”
An Úc Từ đẩy kính, “Từ sau lần trước, tôi vẫn luôn nghĩ về một câu anh nói, mọi người đều là người cứu rỗi chính mình.”
Dù đã qua từ lâu nhưng An Úc Từ vẫn không ngừng nghĩ về câu nói này của Tô Hồi, anh ta loáng thoáng nghĩ rằng đáp án anh ta cần tìm kiếm đang ẩn giấu bên trong nhưng lại không thể biết rõ điều đó rốt cuộc là gì.
Tô Hồi “Ừ” một tiếng, anh nhận ra An Úc Từ đang rất mơ hồ.
Tục ngữ nói phải, bác sĩ không chữa được bệnh cho mình. Là một bác sĩ tâm lý, dù có đọc nhiều sách vở chuyên môn đến đâu, khi chạm đến cuộc đời của từng người cũng sẽ có lúc bất lực.
Tô Hồi nghĩ một lát, nói: “Tôi luôn cho rằng, điều trị tâm lý chỉ là một dạng hỗ trợ và thúc đẩy, nó có hiệu quả nhưng hiệu quả đến đâu thì phải dựa vào từng cá nhân.”
An Úc Từ nói: “Tôi hiểu quan điểm của anh. Nhưng có lẽ vì sức khỏe tâm lý vẫn chưa đủ phổ biến trong nước, có rất ít bệnh nhân có dấu hiệu bệnh nhẹ đến nhờ tôi tư vấn, phần lớn bệnh nhân đến phòng khám đều đã rất nặng, chỉ với chúng ta sẽ rất khó để giúp họ.”
An Úc Từ thở dài, nói tiếp: “Điều trực tiếp nhất chúng ta có thể làm lúc này là kê thuốc cho họ nhưng tôi cũng biết rõ, những thứ thuốc đó chỉ trị ngọn, không trị gốc, đa số chỉ là giả dược, tôi cảm giác như mình đang kê thuốc phiện cho bệnh nhân.”
“Tôi hy vọng có thể giúp người khác nhiều hơn, tôi có thể cho những người đến khám nhiều lời khuyên hơn. Tôi muốn lại gần họ hơn nữa, giúp họ giải quyết vấn đề nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bất lực.”
Tô Hồi nghe thấy sự bất lực trong lời nói của An Úc Từ, bèn khuyên giải: “Bác sĩ An, tôi nghĩ suy nghĩ của anh rất tốt, anh cũng là một bác sĩ tâm lý rất giỏi, anh có khả năng đồng cảm tốt, cũng rất nhiệt tình.”
Tới đây, anh đổi chủ đề, “Nhưng tôi nghĩ không phải người nào đến khám cũng mong mình được cứu rỗi, nhu cầu của mỗi người khác nhau. Có lẽ có những người chỉ cần vài phương pháp có hiệu quả tức thì, có những bệnh nhân chỉ muốn chia sẻ tâm trạng với anh. Ví dụ như tôi, tôi chỉ cần xác nhận mình không đi sai hướng là được. Anh có thể giúp đỡ họ khi đó nhưng không thể ra khỏi phòng khám cùng họ, không thể hoàn toàn thay đổi cuộc đời họ.”
Tô Hồi nghĩ một lát, nói thêm: “Cũng như nghề nghiệp của tôi vậy. Chúng tôi tiếp xúc với hung thủ, điều tra sự thật nhưng không thể bắt hết người xấu trên đời.”
An Úc Từ gật đầu, “Là một bác sĩ tâm lý, tôi cũng biết mình không thể cứu vớt tất cả bệnh nhân.”
Tô Hồi nhìn thẳng vào An Úc Từ, anh cảm giác anh ta không hiểu ý mình, bèn giải thích lại lần nữa: “Nghề nghiệp của chúng tôi kích thích hơn những ngành nghề khác, chúng tôi phải tiếp xúc với cái chết của rất nhiều người. Dù chúng tôi có vắt kiệt sức mình cũng không thể đưa tất cả hung thủ ra trước pháp luật. Chúng tôi càng không thể cứu tất cả nạn nhân. Nếu làm việc với suy nghĩ phải cứu vớt tất cả mọi người, có lẽ sẽ chỉ khiến mình càng lún sâu, đến cuối cùng có thể sẽ chẳng một ai được cứu cả.”
An Úc Từ nhìn vị cố vấn đặc biệt sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy gò lại vô cùng đẹp đẽ trước mặt.
Khi Tô Hồi nói chuyện, giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh nhưng An Úc Từ lại nghe ra điều gì đó ẩn giấu bên trong.
Anh ta hơi nhíu mày, những gì họ đang nói không còn là trao đổi giữa bác sĩ và bệnh nhân nữa, mà càng giống giao lưu giữa các ngành nghề.
An Úc Từ suy nghĩ một lát, ngẩng đầu hỏi lại Tô Hồi: “Vậy thầy Tô này, khi tôi phát hiện một người cần trợ giúp, nếu tôi không giúp người đó, có thể sẽ có những chuyện tồi tệ xảy ra. Vậy tôi có nên giúp đỡ không hay đứng bên cạnh đợi kết quả?”
Tô Hồi nghiêm túc đáp: “Tôi nghĩ không cứu giúp không có nghĩa là không làm gì nhưng khi bước vào số phận của người khác cũng cần có giới hạn. Chúng ta phải học cách tôn trọng vận mệnh của từng người, phải biết chuyện gì không thể làm. Còn giới hạn ở đâu, mọi người chỉ có cách tự cân đo đong đếm.”
Khi không thể cứu vãn được thì cần phải tôn trọng vận mệnh của từng người.
Nghe thì đơn giản, làm lại rất khó.
Sau đó Tô Hồi cúi đầu, áy náy nói: “Nhưng tôi không có lý do gì để cho anh lời khuyên, tôi vẫn đang không ngừng thử nghiệm và học tập, mỗi người sống trên đời đều đang học cách chung sống với bản thân, chung sống với người khác và chung sống với thế giới này.”
Dường như An Úc Từ đã hiểu ra gì đó, một vài nhận thức mông lung chợt nảy sinh trong lòng anh ta, đây là đáp án anh ta chưa từng tìm thấy trong sách vở tâm lý học.
Anh ta cảm kích nói: “Cảm ơn anh, ý kiến của thầy Tô rất thú vị, là góc độ tôi chưa từng nghĩ đến.”
Tô Hồi “ừ” một tiếng: “Giúp được anh thì tốt.”
—
Hoa Đô, sắc trời dần tối.
Phương Giai Duyệt đeo tai nghe, nhìn vở bài tập trước mắt, thời tiết nóng nực, căn phòng nhỏ của cô đúng hướng nắng chiều, chỉ rộng mười hai mét vuông, buổi chiều cuối hạ vẫn nóng như lồng hấp. Cô không chịu nổi mà cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo hai dây.
Mẹ cô nấu ăn xong thì bưng lên, bà chỉ làm hai món, rồi gọi Phương Giai Duyệt ra ăn.
Liêu Thanh Hà vừa ăn được hai miếng đã nhận điện thoại, bà vội vàng đứng dậy.
Phương Giai Duyệt cầm đũa, nhíu mày nói: “Mẹ, muộn thế này rồi mẹ còn ra ngoài à?”
Liêu Thanh Hà nói: “Con cứ ăn đi, bà ngoại con xuất huyết não được đưa vào viện rồi, mẹ phải qua đó ngay.”
Phương Giai Duyệt cũng lo lắng đứng dậy, “Vậy con đi cùng mẹ.”
Liêu Thanh Hà vừa xỏ giày vừa nói: “Không cần, cậu con đã qua đó rồi, trẻ con như con đến cũng không giúp được gì.”
Phương Giai Duyệt lại mở miệng, đứng dậy nói: “Nhưng Trương Phú Dân…”
“Hôm nay ông ấy không ăn ở nhà, chắc phải muộn lắm mới về. Con ở nhà khóa kỹ cửa phòng, đến giờ thì đi ngủ, có chuyện gì được chứ.” Liêu Thanh Hà nói xong rồi xách túi lên, vội vàng bảo: “Được rồi, được rồi, mẹ đi đây, có chuyện gì gọi cho mẹ.”
Khi cửa đã đóng lại, Phương Giai Duyệt mới quay lại bàn ăn, căn nhà vô cùng yên tĩnh, bữa tối cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Cô ăn cho xong, thu dọn bát đũa, rửa bát xong rồi đi tắm.
Quả nhiên Trương Phú Dân không về, Phương Giai Duyệt dần yên tâm trở lại. Cô về phòng, khóa cửa làm bài tập.
Bỗng có tiếng rào rào vang lên ngoài cửa sổ, là một cơn mưa rào bất chợt, mưa càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm.
Phương Giai Duyệt thấy đã hơn mười giờ, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Cô vừa nằm lên giường đã nghe tiếng mở cửa, Phương Giai Duyệt cuộn mình trong chăn, khẽ gọi: “Mẹ…”
Sau đó, trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, cô nhận ra, Trương Phú Dân đã về.
Phòng cô không mở đèn, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, ông ta mở đèn phòng cách vách, sau đó lại mở ti vi. Tim Phương Giai Duyệt đập thình thịch, cô nhắm mắt, chuẩn bị ngủ tiếp.
Đúng lúc này, có người kéo nắm cửa phòng.
Phương Giai Duyệt sởn tóc gáy, lập tức ngồi dậy.
Cô đã khóa cửa, Trương Phú Dân không vào được, vừa rồi ông ta chỉ thử thôi.
Rầm, thêm một tiếng nữa, tiếng động lớn hơn vừa nãy rất nhiều.
Giọng nói lè nhè say khướt của Trương Phú Dân vang lên bên ngoài: “Thỏ con… Tao biết mày chưa ngủ mà. Mẹ mày, mở cửa ra cho tao!”
Phương Giai Duyệt mím môi, tức tốc xuống giường khoác áo đồng phục ra ngoài đồ ngủ. Cô do dự không biết có nên gọi cho Liêu Thanh Hà không nhưng cuối cùng cô vẫn cất điện thoại vào túi áo, sau đó cầm con dao rọc giấy trên bàn lên.
Tiếng đập cửa ngày càng lớn, cùng với đó là tiếng chửi cho Trương Phú Dân, “Mở cửa ra, mày mở cửa cho tao! Ngày nào thỏ con cũng tiêu tiền của tao, là ông đây nuôi mày, mày không gọi tao là bố thì thôi, bây giờ còn trốn tao, nhìn còn không cho nhìn, mày làm bằng vàng đấy à? Hai mẹ con chúng mày đều coi tao là ATM! Ông không có chuyện làm từ thiện đâu!”
Tiếng sấm rền bên ngoài, gần như ngay lúc đó, cửa phòng cũng phát ra tiếng một tiếng “rầm” vang dội, khóa cửa đứt đôi, cửa bị đá văng. Trương Phú Dân đứng trước cửa, mùi rượu nồng nặc lập tức tràn ngập trong căn phòng nhỏ hẹp.
Gã đàn ông quay lưng lại ánh sáng, ông ta không mặc áo, thịt mỡ chảy xệ như bơ, ông ta cao khoảng một mét tám, sừng sững như một ngọn núi chắn ánh sáng ngoài phòng khách.
Trương Phú Dân nhìn đứa con riêng ngồi co rúm trong góc giường, tựa như nhìn một con thỏ không có sức phản kháng.
Phương Giai Duyệt siết chặt dao rọc giấy, cô cố gắng để mình bình tĩnh lại nhưng giọng nói đã run rẩy, “Trương Phú Dân, ông đừng làm bừa, tôi gọi cảnh sát đấy!”
Trương Phú Dân nhìn cô, ông ta thở hổn hển, sau đó từng bước lại gần, “Báo cảnh sát? Mày báo thử đi, có thể có kết quả gì? Chúng nó giữ mày được bao lâu? Cả đời? Đám cảnh sát đó lại chẳng bắt mày ngoan ngoãn quay về đây? Mày còn chỗ nào để đi không?”
Ông ta ngày càng không thỏa mãn với việc chỉ nhìn cô.
Thiếu nữ trước mắt như đóa hoa e ấp sắp nở, cô dần dần trưởng thành, lại vẫn có vẻ non nớt, hơn thế nữa, cô sạch sẽ hơn mấy mụ già kia nhiều.
Khuôn mặt nhỏ như bàn tay, cánh tay thon gầy, bắp chân nõn nà, ông thích vẻ ngây ngô của cô, cùng hương vị đặc biệt chỉ thiếu nữ mới có, thoạt nghe như đào mật mềm mại ngọt ngào, như thể chỉ khẽ chạm thôi, hương thơm sẽ lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.
Ông ta và Liêu Thanh Hà quen nhau qua một buổi xem mắt, khi đó bà vẫn còn khá trẻ, xinh đẹp hơn bây giờ. Nhưng lý do cuối cùng để ông ta cưới Liêu Thanh Hà là khi họ đang nói chuyện trong cửa hàng thức ăn nhanh, Phương Giai Duyệt lon ton chạy vào, hai bím tóc tết thẳng, khuôn mặt ngây thơ hạnh phúc.
Khi đó ông ta lập tức quyết định phải kết hôn với người phụ nữ trước mắt.
Trương Phú Dân cực kỳ rõ ràng, ông ta có dục vọng không bình thường với đứa con riêng của vợ nhưng vậy thì có sao, họ không phải ruột thịt, cô bé cũng hơn mười bốn rồi.
Một cô bé như quả mọng tươi non mơn mởn ở ngay bên cạnh, ông ta lại phải sinh hoạt cùng thứ khó nuốt như Liêu Thanh Hà, lâu dần, càng lúc tâm lý ông ta càng mất cân bằng.
Liêu Thanh Hà thường xuyên ốm bệnh, ông ta mới là nguồn thu nhập chính trong nhà, là trụ cột gia đình, họ đều sống phụ thuộc vào ông ta, là ông ta nuôi sống họ.
Nếu ông ta đuổi hai mẹ con họ ra đường, thậm chí họ chẳng có chỗ ở, không đóng nổi học phí.
Người một nhà, cô có thể kiện ông ta đi tù chắc? Ông ta có tiền, có thể mời luật sư. Đến lúc đó nói cô quyến rũ mình, cô tình nguyện ngủ với ông ta vì tiền tiêu vặt!
Tối hôm nay, Liêu Thanh Hà không ở nhà, ông ta không việc gì phải sợ!
Nghĩ vậy, thậm chí ông ta cảm thấy sự bướng bỉnh và phản kháng của Phương Giai Duyệt cũng có cái thú riêng.
Muốn, muốn có được cô…
Men rượu trào dâng khiến hai mắt Trương Phú Dân đỏ bừng, ông ta chăm chú nhìn con mồi của mình, lại gần cô.
Phương Giai Duyệt hoảng hốt, “Ông! Đừng qua đây, ông qua đây tôi sẽ giết ông!” Cô khua con dao trong tay.
Một con dao nhỏ như vậy, chẳng khác nào đồ chơi trong mắt Trương Phú Dân.
“Được, mày có giỏi thì giết tao đi!” Trương Phú Dân lảo đảo lại gần, muốn cướp con dao trong tay cô.
Phương Giai Duyệt vừa giơ tay, Trương Phú Dân đã tóm được cổ tay cô. Phương Giai Duyệt nương đó cúi người, lách qua bên người ông ta, Trương Phú Dân lại kéo tay cô lại.
Đúng lúc này, Phương Giai Duyệt mượn lực kéo Trương Phú Dân lại, nhảy lên như thỏ, húc đầu gối vào giữa hai chân Trương Phú Dân.
Đây là một chiêu phòng thân cô học trên mạng, cô không ngờ rằng có ngày mình lại dùng đến nó.
Đây là một chiêu đánh lạc hướng, Trương Phú Dân đang say, không phản ứng kịp, gã lập tức thét lên một tiếng.
“Thỏ con! Tao phải làm chết mày!” Trương Phú Dân gầm lên, đau toát mồ hôi, gã đứng không vững, lập tức khuỵu xuống.
Phương Giai Duyệt mặc kệ ông ta, cô quyết đoán chạy vòng qua Trương Phú Dân, mở cửa rồi liều mạng chạy ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa to, sấm chớp rạch ngang trời, Phương Giai Duyệt chỉ mặc đồ ngủ, khoác thêm áo khoác đồng phục bên ngoài, cô vừa khóc vừa chạy, cơn mưa thoáng chốc khiến người cô ướt sũng, cô cảm giác mình sắp chết đuối trong mưa.
Đến khi cô nhìn lại, thấy đang đứng giữa đường, cô đã chạy qua hai con phố.
Không gian xung quanh tối om, chỉ có ánh sáng khi đèn đường rọi lên mặt đường ướt át.
Dù Phương Giai Duyệt từng bỏ nhà đi mấy lần, nhưng lần nào cũng chuẩn bị trước, lúc này đã khuya, người cô ướt sũng, cô mất phương hướng, không có đồng nào trên người.
Phương Giai Duyệt mở điện thoại, chỉ còn 1% pin, cô bỗng hoảng hốt.
Cô không dám về nhà, nhưng bây giờ cô nên gọi ai đây?
Giáo viên? Bạn bè? Nhưng khi cô bỏ nhà đi đã làm phiền họ rồi, phụ huynh của những bạn học kia đều âm thầm nhắc nhở con mình, không được đưa cô về nhà nữa.
Lần trước bỏ nhà đi, cô đã ở tạm trong bến xe hai tư giờ gần đây.
Gọi điện cho cảnh sát? Cô bỗng nhớ đến anh cảnh sát cho cô số điện thoại lần trước.
Phương Giai Duyệt run rẩy mở danh bạ, muốn tìm số điện thoại của Lục Tuấn Trì. Ngón tay cô bỗng khựng lại, nhớ lại những lời Trương Phú Dân vừa nói với cô.
Liệu cảnh sát kia có làm như Trương Phú Dân nói, nói đây là chuyện gia đình họ rồi đưa cô về nhà không?
Vậy cô còn gọi ai được nữa?
Gọi cho Liêu Thanh Hà? Nhưng biết đâu bà vẫn đang cấp cứu, cô còn không biết họ đang ở bệnh viện nào.
Liêu Thanh Hà sẽ không hiểu cho cô, Trương Phú Dân chưa đụng vào cô, cũng không có chuyện gì xảy ra, lúc về bà nghe gã đàn ông đó nói, rồi sẽ lại thành lỗi của cô, cô không muốn về căn nhà đó nữa.
Phương Giai Duyệt do dự một lát, cô chợt nhớ đến bác sĩ An, cô nhớ anh ta từng nói, nếu có khó khăn có thể tìm anh ta.
Phương Giai Duyệt vừa khóc vừa bấm vào số đầu tiên trong danh bạ, “Alo…”
“Phương Giai Duyệt? Em gặp chuyện gì sao?” Bác sĩ An nói.
Phương Giai Duyệt bật khóc, cô vừa khóc vừa nói, lời nói lộn xộn, thỉnh thoảng lại dừng lại khịt mũi, cô còn không biết mình có kể rõ ràng hay chưa, sau đó, giọng nói dịu dàng vang lên từ bên kia điện thoại.
“Đừng sợ, tôi đến đón em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT