Hoa Đô đêm tháng tám, quảng trường thành phố nằm tại ngoại ô Hoa Đô, nơi này về đêm còn yên tĩnh hơn nội thành vài lần.
Vì sáng nay mưa lớn, mặt đường nhựa vẫn còn hơi ẩm, cái cảm giác mát mẻ sau cơn mưa đã tan hết, thay vào đó là hơi nóng ẩm ướt bốc lên, khiến con người ta thấy bức bối.
Đây là một khu văn phòng rất nổi tiếng ở Hoa Đô, nằm tại một vùng vắng vẻ, nhà thầu đã xây dựng hàng loạt nhà cao tầng hiện đại hóa. Mấy tòa văn phòng cao ngất được bày trí lộng lẫy, giá cả lại rẻ có tiếng, tiền thuê không chỉ chỉ bằng một nửa ở trung tâm thành phố, còn có thêm các loại trợ cấp thị chính.
Rất nhiều ông chủ đều chọn địa điểm văn phòng tại đây nhưng như vậy chỉ khổ nhân viên bình thường đi đi về về.
Giao thông tại vườn hoa thành phố vô cùng bất tiện, ga tàu điện ngầm vẫn đang xây, khu dân cư gần nhất cũng phải đi xe hơn hai mươi phút. Thiết bị sống xung quanh hoàn toàn không bắt kịp, trong tình trạng như vậy, mấy cửa hàng tiện lợi trở thành nơi dân văn phòng buộc phải đến.
Phương tiện giao thông công cộng ở đây rất ít, chuyến xe có hạn, giờ tan tầm mỗi ngày đều có rất nhiều xe van dù tụ tập trên mấy con phố quanh đây.
Trời tối dần, các tòa văn phòng xung quanh cũng dần dần trở nên vắng vẻ, những chiếc xe van cũng chậm rãi khuất dạng, đèn trong mấy tòa nhà cũng tối dần, rơi vào vẻ tĩnh lặng của ban đêm.
Đường phố vô cùng trống trải, lúc này, cửa hàng tiện lợi 24 giờ ven đường kia vô cùng bắt mắt, ánh đèn trắng rọi ra từ trong cửa hàng, cũng có thể nhìn thấy vài chiếc ghế đơn sơ cho mọi người ngồi nghỉ bên trong.
Màn đêm buông xuống, người đến đây ngày càng ít, thỉnh thoảng chỉ có vài lập trình viên làm việc xuyên đêm mới đến đây, mua đồ ăn đêm và thuốc lá cho tỉnh táo, chuẩn bị chiến đấu suốt đêm.
Lúc này, Khúc Minh, Kiều Trạch và Trịnh Bách đang ở trong một chiếc xe van cửa kính tối màu, đỗ trên con đường đối diện, tựa như một chiếc xe dù đã lỡ thời gian đón khách.
“Chúng ta đỗ ở đây hơi dễ lộ nhỉ?” Trước đây khi Khúc Minh theo dõi, phải kín đáo hơn nhiều.”
Kiều Trạch chạy thử thiết bị, “Nhưng lệch thêm chút nữa thì không nhìn được tình hình trong cửa hàng.”
“Đây đã là chỗ tầm nhìn thoáng lại không nổi bật nhất quanh đây rồi. Không sao, dù gì đêm rồi cũng đâu có ai.” Vừa nãy Trịnh Bách làm tài xế, lái xe quanh khu này cả mấy vòng mới quyết định đến chỗ này quan sát.
Vẻ mặt Khúc Minh nghiêm túc, “Không thể lơ là cảnh giác được, thậm chí chúng ta còn không biết đối phương là ai, có bao nhiêu người tới.
“Hẳn sẽ không gặp một đám côn đồ cầm vũ khí chứ?” Kiều Trạch điều khiển máy theo dõi, hình ảnh trên máy tính dần rõ nét hơn, qua máy quay trong cửa hàng tiện lợi, họ có thể nhìn thấy Tô Hồi ngồi cạnh bàn, cùng với Lục Tuấn Trì đóng giả nhân viên.
Một người đàn ông trung niên vào cửa hàng tiện lợi, Kiều Trạch vội hỏi: “Có người vào rồi, có phải người này không…”
Người đàn ông đó mua một bao thuốc lá rồi đi ngay, không hề có ý ở lại lâu.
Kiều Trạch thở phào, cậu nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, “Bây giờ ngày càng ít người đến cửa hàng rồi, không biết người tiếp theo có phải không…”
Đối phương đến muộn.
Họ có thể nhìn bao quát tình hình bên trong qua máy quay trên đường ngoài cửa hàng.
Một mình Tô Hồi ngồi tại góc sâu nhất cửa hàng, anh mặc một chiếc sơ mi hơi rộng, khiến vóc dáng càng có vẻ gầy yếu hơn, thoạt trông lạnh lùng mà xa cách.
Trịnh Bách nói: “Yên tâm đi, hôm nay tổ trưởng tự ra trận cơ mà.”
Lúc trước ông xung phong nhận việc đóng giả nhân viên, Lục Tuấn Trì lại chọn tự mình làm, bảo ông canh trong xe.
Dù máy quay không quay đến chỗ Lục Tuấn Trì nhưng ông biết chắc chắn hắn đang ở cách Tô Hồi không xa.
Thời tiết mùa hè luôn khiến người ta khó đoán, vừa rồi còn oi bức, giờ bỗng nhiên lại có cơn mưa. Ban đầu chỉ là mưa bay bay, sau lại ngày càng lớn.
Khúc Minh bỗng chỉ ra bên kia đường, “Có một người đàn ông đã nhìn về phía cửa hàng tiện lợi lâu lắm rồi.”
Kiều Trạch nhìn theo ông, có một người đàn ông trẻ tuổi đại đứng dưới một gốc cây trong bãi đất trống cách họ hơn hai mươi mét. Đứng giữa cơn mưa nhưng anh ta lại không che ô, chỉ đứng yên như vậy, không hề cử động, tựa như một pho tượng. Bóng tối bao trùm quanh thân anh ta, không nhìn rõ mặt mày nhưng họ vẫn cảm nhận được sự u ám của anh ta.
“Mưa rồi, không nhìn rõ, cháu nghĩ anh ta cũng không thấy rõ tình hình trong cửa hàng đâu.” Kiều Trạch hỏi: “Chú thấy đó có phải người có liên quan không?”
Khúc Minh không nói gì, ông mở máy ảnh ra, chỉnh tiêu điểm rồi chụp hai tấm, sau đó phóng to, “Trời mưa đúng là bị ảnh hưởng, hơi xa, cũng lệch góc nữa, không chụp rõ được.”
“Hình như người đàn ông có di chuyển rồi… Không phải là cùng hội với đám người kia đó chứ?” Kiều Trạch nói xong đã thấy người đàn ông trẻ kia quay người, biến mất trong màn mưa, có lẽ anh ta chỉ vô tình xuất hiện.
Sau đó, cậu lại nhìn người đàn ông trung niên mua thuốc vừa rồi, “Người đàn ông kia vẫn chưa đi, đã vậy thỉnh thoảng còn nhìn về phía chúng ta, cháu thấy người này còn có vấn đề hơn.”
Trịnh Bách vẫn luôn để ý bên trong cửa hàng bỗng nói: “Này, đừng nhìn bên đó nữa, có người đến rồi.”
Khi anh đang lên tiếng, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa vào cửa hàng. Cô mua một chai nước, sau đó ngồi đối diện Tô Hồi.
Trong cửa hàng, Tô Hồi cũng thấy có người đi qua, anh hơi híp mắt, nhìn lên xuống một chốc mới thấy rõ. Đó là một cô gái trẻ thoạt trông mới hơn hai mươi tuổi, vóc dáng cô gái rất đẹp, da trắng, mặc chiếc váy liền trắng, tựa như nàng búp bê barbie trong tủ.
Thời tiết nóng nực, tay phải của cô lại đeo một chiếc găng tay đăng ten.
Cô hỏi Tô Hồi: “Chào anh, xin hỏi anh là ai?” Sau đó cô gái tự mở chai nước, nói: “Tôi là Người Ngủ Say.”
Lục Tuấn Trì nấp sau kệ hàng, điều chỉnh tai nghe không dây để tiếng nói chuyện của hai người rõ ràng hơn. Đối phương chỉ cho một người vào cửa hàng tiện lợi, lại còn là một cô gái, hắn cũng bớt căng thẳng hơn.
Càng lúc càng muộn, đã không còn khách ghé thăm cửa hàng tiện lợi nữa, chỉ có Lục Tuấn Trì và một nhân viên nam khác, tình hình lúc này rất có lợi với họ.
“Các cô có thể giúp gì cho tôi?” Không thể không nói, người trước mắt không giống người sẽ xuất hiện trong tưởng tượng của Tô Hồi lắm.
“Chắc chắn anh đã gặp vấn đề khó khăn nào đó trong cuộc sống đúng không, chúng tôi sẽ giúp đỡ anh.” Cô gái lên tiếng, giọng cô vô cùng dịu dàng, khí chất tựa như một cô mèo Ragdoll, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Hồi, “Những gì anh đang trải qua cũng là những thứ tôi từng trải. Vậy nên chúng ta có thể đồng cảm với nhau hơn.”
Tô Hồi nhìn cô, vẻ thờ ơ trên mặt anh là cách che giấu cảm xúc tốt nhất nhưng người kia rất dễ coi anh là “đồng loại” của mình, “Người Ngủ Say là sao? Cô là ai?”
Cô gái nhìn Tô Hồi, nói tiếp: “Cuộc sống thường xuyên gặp đau khổ, ý nghĩa của Người Ngủ Say là nếu anh bằng lòng, anh có thể bước vào thế giới tươi đẹp như mơ. Tôi tên Liễu Mộng Oánh, là người dẫn đường cho anh.”
Đến lúc này, cuộc đối thoại vẫn chưa có vẻ gì đáng nghi.
Tô Hồi nhận ra cô gái này có một bàn tay trái rất đẹp, ngón tay trắng nõn thon dài, như các cụ hay nói, đó là một đôi tay rất hợp đánh piano.
Tiếng Lục Tuấn Trì vang lên qua tai nghe, “Anh hỏi cô ta, người đứng sau diễn đàn là ai, còn nữa, cố gắng hỏi được càng nhiều càng tốt.”
Tô Hồi nhận được yêu cầu từ Lục Tuấn Trì, chớp mắt hỏi: “Diễn đàn đó, không chỉ có mình cô đúng không?”
“Ừ.” Cô gái khẽ đáp, “Trước đây tôi cũng sống trong đau khổ, tôi từng là một bệnh nhân mắc chứng trầm cảm, trong tổ chức Người Ngủ Say, có rất nhiều người giống tôi. Chúng tôi là những người đã chữa khỏi bệnh, muốn giúp đỡ nhiều người hơn.”
Tô Hồi hỏi tiếp: “Các cô giúp đỡ những chuyện gì?”
Liễu Mộng Oánh nói năng rất cẩn thận, rất dè dặt, “Chúng tôi có thể nói chuyện với anh, đề cử bác sĩ cho anh, giải quyết vấn đề anh gặp trong cuộc sống. Những gì bác sĩ tâm lý có thể làm cho anh chúng tôi cũng làm được, những gì họ không thể giúp anh, chúng tôi cũng có thể cố gắng thỏa mãn anh hết mức.” Nói tới đây, cô dừng lại, chớp mắt, “Có điều tiền đề là, tôi hy vọng anh có thể cho tôi biết, tại sao anh lại bị trầm cảm?”
Tô Hồi nhìn lên, hỏi lại cô: “Trước đây sao cô bị trầm cảm?”
Cô gái dừng một lát, tháo chiếc găng tay trên tay phải xuống. Tay cô rất đẹp, có điều ngón út thiếu một đốt tay, thoạt trông vết thương đã lành hẳn nhưng vẫn khiến người ta thấy rùng mình.
“Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, hơn nữa còn là con một. Anh nghe tên tôi cũng biết rồi nhỉ, Mộng Oánh, nằm mơ cũng muốn thắng[1]. Bố tôi từng là nhạc công piano trong ban nhạc, mẹ tôi là người đàn violin trong dàn nhạc. Sau khi bố tôi qua đời, từ nhỏ, mẹ tôi đã vô cùng nghiêm khắc với tôi, nghiêm khắc đến mức biến thái, bà ấy hy vọng tôi thừa kế sự nghiệp của cha mình, trở thành một nghệ sĩ dương cầm.”
[1] Oánh trong Mộng Oánh đồng âm với “Thắng”.
“Từ nhỏ, ngày nào tôi cũng phải tốn đến hàng giờ để tập đàn, thậm chí cuối tuần còn phải đàn cả ngày. Mẹ tôi cầm thước đứng sau lưng tôi, chỉ cần tôi ngưng lại sẽ đánh tôi, quất vào lưng thật mạnh. Tôi đàn đến khi ngón tay chảy máu, đụng vào là đau thấu tim. Tôi không có thời gian chơi như những cô bé bình thường, thậm chí việc học cũng lỡ dở. Chỉ cần đàn hơi sai, mẹ tôi sẽ đánh mắng thậm tệ.”
“Hơn nữa, bà ấy có dục vọng kiểm soát rất kinh khủng, đổ cả việc bà ấy không tái hôn lên đầu tôi. Bà ấy lúc khóc, lúc quấy, khi đòi thắt cổ, kiểm soát tôi chặt chẽ, mắng tôi bất hiếu… Bà ấy tước đoạt cả cuộc đời tôi.”
“Năm tôi mười sáu tuổi, vì tôi chơi đàn không đúng giờ, đã bị bà ấy đánh gãy chân. Dù chân tôi còn đang bó thạch cao, bà ấy vẫn ép tôi chơi đàn, tôi đã dùng mọi cách có thể để chống lại bà ấy. Tôi bỏ ăn, gầy đến mức chỉ còn hơn ba mươi cân, sau này, chỉ cần nghe tiếng dương cầm, tôi sẽ gần như phát điên.”
“Tôi không học đại học thanh nhạc nước ngoài như mẹ tôi sắp xếp, cũng không đi xem mắt như kế hoạch của bà ấy. Cuộc đời trước năm hai mươi hai tuổi của tôi như để đấu tranh với mẹ mình. Tôi muốn chứng minh cho bà ấy biết, tôi là một con người, nếu không có piano tôi còn sống hạnh phúc hơn. Để vùng vẫy khỏi sự kiểm soát của mẹ mình, sau buổi diễn bà ấy sắp xếp cho tôi, tôi đối mặt với khán giả, đứng dậy cảm ơn, tự tay cắt đứt ngón út của mình. Khi đó, máu đỏ rơi xuống lễ phục trắng muốt nhưng tâm lý lại sảng khoái chưa từng có.”
Liễu Mộng Oánh mở nụ cười, cô hít sâu một hơi, “Đến lúc đó tôi mới biết, tôi bị bệnh, tôi bị trầm cảm. Sau đó, bạn tôi đưa tôi đến bệnh viện, tôi vô cùng tỉnh táo, nhờ việc tự hủy tay mình, tôi đổi lại được cuộc đời. Nhưng hành vi của tôi lại rước về sự chửi mắng và nguyền rủa căn bệnh tâm lý của tôi từ mẹ mình, bà ấy nói tôi phá hủy tất cả, chửi tôi là vô dụng.”
“Tôi bắt đầu đi khám tâm lý, tự cứu lấy mình. Hiện giờ, cuối cùng tôi đã vượt qua.”
Liễu Mộng Oánh nhớ lại những chuyện đã qua, sắc mặt hơi tái, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.
Những năm đó, những ngày tháng đó, cô tựa như một người bị bắt chạy không ngừng, chạy đến kiệt sức.
Đến khi ngón tay đứt đôi, cô mới thật sự có được cuộc sống của mình.
Đó là ước mơ của mẹ cô, cô không muốn mình đứng trên sân khấu đó.
“Hiện giờ thì sao? Cô đã giải quyết được vấn đề chưa? Cô đã khỏi chưa?” Tô Hồi hỏi tiếp.
“Tôi đã hết trầm cảm rồi, mẹ tôi cũng chết từ lâu rồi. Cuối cùng tôi cũng có thể trở lại là chính mình. Bây giờ nói đến chuyện của anh đi…” Liễu Mộng Oánh đeo găng tay, mỉm cười quay lại vấn đề, “Bây giờ anh có thể nói cho tôi vấn đề của anh chưa?”
Tô Hồi im lặng một lát, ngẩng đầu nói: “Tôi từng gặp một sự cố ngoài ý muốn nghiêm trọng, sau sự cố đó, tôi hôn mê hai tháng. Sự cố đó để lại cho tôi di chứng rất nặng nề, mắt tôi mờ mịt, một tai bị điếc, tôi đánh mất công việc của mình. Với tôi, thế giới này đã khác hẳn… Hơn nữa đến khi tỉnh lại tôi mới biết, trong một lần gia đình đến thăm tôi đã bị tai nạn giao thông, cả hai cùng qua đời… Cũng vì vậy mà tôi bị trầm cảm.”
Lục Tuấn Trì đứng sau kệ hàng cạnh đó, nhìn hai người qua khe hở. Hắn biết những gì Tô Hồi nói là sự thật nhưng cũng có giả, sau đó, hắn nghe Tô Hồi nói tiếp: “Còn về nguyên nhân tôi nhờ các cô giúp đỡ…”
Đôi mắt đen khẽ chớp, anh lẳng lặng nhìn biểu cảm của Liễu Mộng Oánh. Tô Hồi nhìn cô gái vẫn đang tái mặt, hoàn toàn chưa thoát khỏi cảm xúc trào dâng khi nãy, anh có thể thấy rõ khi cô kể lại nỗi đau của mình, cơ thể cô bất giác run rẩy.
Thật ra nghĩ kỹ lại, hình như anh…
Từ khi mình mắc bệnh, anh chưa bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy.
Vì chuyện anh gặp phải chưa đủ đau khổ sao?
Nhưng rõ ràng anh rất đau khổ mà, không khí nóng hầm hập, lực xung kích khi vụ nổ xảy ra, thị lực và thính lực yếu đi, cái chết của cha mẹ…
Những đau đớn ấy như cách một lớp kính, không nhìn rõ, cũng không thể chạm vào nhưng nó đi cùng anh, không thể giải thoát.
Có lẽ đây là do chứng giải thể nhân cách gây ra.
Hiện giờ, anh cần phải phá vỡ lớp kính này, anh cần tìm ra thứ có thể dẫn dắt cảm xúc của cô gái kia, đó là gì đây?
Những cái chết ngoài ý muốn, người được lợi sau vụ này, người mẹ ép buộc con gái…
Anh suy đoán, diễn đàn này hy vọng anh giết người mình hận sao? Vậy bắt buộc phải có người như vậy tồn tại.
Anh hít sâu, nói tiếp: “Mãi sau này, tôi mới phát hiện, vụ tai nạn ngoài ý muốn đó không phải trùng hợp, mà có người âm thầm gây ra, có người muốn hủy hoại cuộc đời tôi…”
Nói tới đây, Tô Hồi dừng lại.
Cuối cùng, biểu cảm của cô gái cũng thay đổi, “Người đó là ai? Chỉ có mình anh đang chiến đấu với người đó sao? Vậy chắc chắn anh thấy rất cô đơn, rất bất lực đúng không…”
Lục Tuấn Trì đứng sau kệ hàng, bàn tay đang xếp đồ cũng khựng lại.
Nhìn từ góc của anh, dưới ánh đèn trong cửa hàng tiện lợi, làn da của Tô Hồi rất trắng. Anh hạ mắt, bỗng chốc, hắn không thể phân biệt được những lời anh nói là thật hay giả.
Cuối cùng, biểu cảm của cô gái cũng có những thay đổi nho nhỏ, cô chớp mắt, dường như có chút nước mắt long lanh, cô vươn bàn tay tàn tật kia ra nắm tay Tô Hồi: “Chúng tôi sẽ giúp anh.”
Hai người xa lạ trao đổi với nhau trong cửa hàng tiện lợi vào đêm mưa, tựa như những con thú bị thương đang liếm vết thương cho nhau.
Cuộc nói chuyện vừa mới vào phần chính, điện thoại của cô bỗng reo chuông, cô cúi đầu nhìn…
Tiếng Kiều Trạch cùng lúc truyền qua tai nghe mini Lục Tuấn Trì và Tô Hồi đang đeo, “Tổ trưởng! Tổ trưởng! Hình như bên này có một người đàn ông theo dõi, dò đường, hình như hắn ta phát hiện xe bọn em rồi…”
Đó là người đàn ông trung niên vào cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá mà họ thấy ban đầu, vốn dĩ ông ta chỉ đứng đằng xa hút thuốc, sau đó ông ta nhận điện thoại rồi đến gần chiếc xe, sắc mặt thay đổi.
Kiều Trạch và Khúc Minh đang thảo luận có cần đổi vị trí không, người đàn ông đã rảo bước rời đi, cúi đầu gửi tin nhắn.
Quả nhiên, Liễu Mộng Oánh vừa nhận được tin nhắn lập tức đứng dậy, không tạm biệt Tô Hồi đã vội vàng đi về phía cửa.
Lục Tuấn Trì biết buổi gặp hôm nay đành phải kết thúc tại đây, hắn nói vào micro: “Triển khai bắt người.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT