Nghe vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sửng sốt, chẳng lẽ cô bé bỏ nhà đi mà họ đang tìm kiếm lại ở ngay gần tổng cục?
Hạ Minh Tích sáp lại nhìn màn hình, nói: “Ở ngay… cổng tổng cục? Chuyện này trùng hợp quá mức rồi đó? Có khi nào bị sai dữ liệu không?”
Kiều Trạch xác nhận lại từng số một, “Đúng số rồi mà? Hơn nữa cô ấy còn đang di chuyển ngay gần đây này.”
Trịnh Bách cũng lại gần, “Móa, gần vậy hả? Không phải bị trộm điện thoại hay có chuyện gì rồi chứ?”
Lục Tuấn Trì nói: “Gần thế này thì ra ngoài xem là biết.”
Nghe hắn nói vậy, lúc này cô Liêu kia mới như vừa tỉnh mộng, thốt lên: “Duyệt Duyệt.” Bà lập tức bật khóc chạy xuống.
Lục Tuấn Trì nói với Kiều Trạch: “Em cũng ra ngoài xem sao, chú ý một chút, đừng để xảy ra chuyện gì.” Kiều Trạch lập tức phản ứng lại, dẫn mẹ mình chạy xuống dưới.
Giải quyết xong chuyện này, Lục Tuấn Trì nhìn đồng hồ, vừa mới qua thời gian tan làm, hắn bèn quay lại nói với Tô Hồi: “Chúng ta cũng về thôi.”
Tô Hồi “ừm” một tiếng, cầm ba-toong lên rồi theo hắn xuống tầng.
Không biết có phải do mình nghĩ nhiều hay không, Lục Tuấn Trì luôn cảm thấy sau khi đi khám tâm lý về, Tô Hồi vẫn cứ hồn vía lên mây, hắn sợ Tô Hồi ngã cầu thang, cứ đi vài bước lại quay lại nhìn anh.
Hai người thong thả ra ngoài, nhìn thấy cô Liêu kia đang kéo tay một thiếu nữ biểu cảm lạnh lùng, đứng tại quầy trình báo trong sảnh. Kiều Trạch và mẹ mình thì đang bối rối đứng cạnh họ.
Họ vừa kịp lúc bắt gặp tiết mục nhận người thân này…
Quả nhiên cô gái này đã tới tổng cục, Tô Hồi bỗng tò mò, bất giác dừng chân. Lục Tuấn Trì thấy anh không đi tiếp cũng dừng lại theo.
Cô Liêu kia đang ôm con gái, khóc nước mắt nước mũi chảy dài, “Duyệt Duyệt, cuối cùng mẹ cũng tìm thấy con rồi. Nếu mà muộn hơn chút nữa mẹ cũng không sống nổi, đêm qua con ở đâu thế?”
Cô bé Phương Giai Duyệt kia đang học lớp chín, mặt mày xinh xắn dễ thương. Cô mặc đồng phục, có lẽ do trường có quy định không được nuôi tóc dài, nên cô chỉ cắt tóc đến ngang tai. Nhưng cách ăn mặc như vậy cũng khó che dấu được vẻ đẹp của cô bé, có thể thấy sau này cô sẽ rất xinh đẹp.
Phương Giai Duyệt nhìn người mẹ đang kích động, cô trợn mắt, từ vẻ mặt đến ánh mắt đều có vẻ lạnh lùng như nước đá, “Con không sao.”
Mẹ Kiều Trạch bèn giảng hòa, nói: “Duyệt Duyệt à, mẹ cháu lo cho cháu lắm đấy, tìm thấy là được rồi. Chắc đêm qua cháu không ngủ ngon đâu nhỉ, về nhà nghỉ ngơi nhiều vào. Bố mẹ với con cái làm gì có hận thù nào không thể giải quyết đâu…”
Cô Liêu cũng lau nước mắt, nói: “Đúng vậy, con gái, chúng ta về nhà thôi. Con làm mẹ sợ chết khiếp.”
Nghe bà nói xong, Phương Giai Duyệt cũng chỉ thờ thẫn nhìn bà.
Cuối cùng cô Liêu cũng nhận ra có điều khác thường, bà chớp mắt nhìn, hiểu ra vấn đề, “Chẳng lẽ con không biết mẹ tới đây tìm con?”
Phương Giai Duyệt ngẩng đầu nói: “Con đến báo cảnh sát.”
Mặt cô Liêu chợt biến sắc, bà trợn mắt, không thể tin nổi, nói: “Báo… báo cảnh sát? Con muốn báo cảnh sát? Con gái… có phải tối qua con bị ức hiếp không?”
Phương Giai Duyệt mở miệng nói thẳng: “Con muốn tố cáo Trương Phú Dân, ông ta quấy rối trẻ vị thành niên.”
Cô Liêu cắn răng, nói nhỏ: “Con nói vớ vẩn gì thế? Đó là bố con đấy!”
Phương Giai Duyệt bỗng cao giọng, “Bố ghẻ!” Sau đó cô quay đầu lại, bước đến nơi tiếp nhận vụ án, nói với mấy cảnh sát phụ trách nhận vụ án và cảnh sát có tuổi ngồi bên trong: “Không phải các cô chú có quy trình nhận vụ án sao? Phải đăng ký những gì thế ạ?”
Cô Liêu sững sờ một chốc, biết con gái mình nghiêm túc, bà vội vàng kéo cô bé lại, nói: “Ngày nào mẹ cũng ở chung với con, mẹ chưa từng thấy ông ấy làm gì con hết.”
Sau đó bà vươn tay cản viên cảnh sát đang mở sổ đăng ký, “Đồng chí cảnh sát, con bé đang vu khống! Trẻ con nói linh tinh thôi, các anh đừng nghĩ là thật…”
Nghe vậy, mọi người lập tức hiểu ngay. Đây đâu chỉ là màn kịch con gái bỏ nhà đi gặp lại mẹ đẻ, mà là cô con gái vừa xuất hiện đã muốn tố cáo cha dượng, bị mẹ ruột ngăn cản.
Bỗng chốc, mấy cảnh sát nhận đơn trình báo cũng ngây người, đứng yên ra đó, hỏi cũng không phải, không hỏi cũng không đúng.
Kiều Trạch và mẹ cậu đều không biết phải khuyên thế nào, tất cả đều sững sờ đứng đó.
Cuối cùng Lục Tuấn Trì cũng không nhìn nổi nữa, “Tình hình cụ thể thế nào thì đưa họ sang phòng hòa giải bên cạnh rồi nói, nên làm gì thì làm đúng theo quy trình là được.”
Lúc này, viên cảnh sát đứng tuổi bên cạnh mới hoàn hồn, vội vàng kéo mấy người sang bên cạnh, “Qua bên này, vào phòng đi, vào phòng đi, hai người đừng cản trở công việc của chúng tôi…”
Cô Liêu cũng kéo Phương Giai Duyệt, “Con gái à, chắc chắn con hiểu lầm gì đó rồi. Hay là con về nhà với mẹ đã, chúng ta nói rõ ràng rồi đến đây sau.”
Phương Giai Duyệt lại giận dữ hất văng cánh tay bà, hét lớn trong sảnh: “Cháu nói luôn ở đây. Từ năm mười bốn tuổi, Trương Phú Dân kia đã vào phòng sờ mó cháu, còn không cho cháu nói với người khác.”
Cô Liêu chỉ muốn lao lên bịt miệng cô bé.
Mắt Phương Giai Duyệt đỏ lên, quay lại chất vấn bà: “Lần nào con với ông ta cãi nhau, mẹ cũng bênh vực ông ta! Rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không?”
Cô Liêu cuống quýt xua tay, “Không phải vậy đâu, không phải vậy đâu. Các cô chú cảnh sát đừng nghe lời trẻ con nói láo. Chồng mới của tôi đối xử với con bé rất tốt, ông ấy bảo nó đổi lại họ, nó nhất quyết không chịu, cũng không chịu gọi ông ấy là bố, vậy nên quan hệ hai người mới không được tốt.”
“Bố?” Phương Giai Duyệt cười khẩy, “Lão già bỉ ồi đó cũng xứng à!”
“Phương Giai Duyệt! Không phải lần trước con cố ý ngã ở trường, sau đó nói với mẹ là bố con đánh sao, may mà cô giáo gọi cho mẹ… Con vu khống cho ông ấy tội bạo hành gia đình không được, nên nói sang tội khác chứ gì! Con thật sự hận ông ấy đến mức muốn hại chết ông ấy sao?”
Cô Liêu cũng bắt đầu sốt ruột, nhất quyết nói cho ra nhẽ ngay tại sảnh, giọng bà cũng chói tai hơn, “Đây là cục cảnh sát, con báo cảnh sát cả mẹ cũng bị ảnh hưởng!”
Bà vừa nói vậy, sắc mặt Phương Giai Duyệt thay đổi, môi cô run rẩy, “Con từng nói dối, nhưng đó là vì… Vì con không dám nói với mẹ…”
Tình tiết bỗng thay đổi, bỗng chốc, lời nói của Phương Giai Duyệt không còn quá thuyết phục nữa.
Tô Hồi xem đến đây, khẽ lắc đầu thở đài. Dương như một cô bé đang tuổi dậy thì, có làm chuyện gì cũng không ai thấy lạ. Hành động ngỗ ngược của Phương Giai Duyệt khiến lời tố cáo của cô tựa như “Sói đến rồi”, khiến người ta khó mà tin tưởng.
Cảnh sát già cản hai người lần nữa, “Vào phòng, vào phòng đi, chúng ta vào rồi nói… Dù có báo cảnh sát hay tranh luận gì cũng phải nói rõ ràng đã.”
Hai mẹ con này lại cứ gân cổ cãi nhau ngoài sảnh như đang chọi gà.
Cô Liêu hỏi: “Con muốn tố cáo bố con, vậy mẹ hỏi con, con có chứng cứ không?”
Nói tới đây, Phương Giai Duyệt lập tức bật khóc, nước mắt lăn dài trên gò má cô gái trẻ, “Khi con ngủ, có lần con đột nhiên tỉnh dậy, thấy ánh sáng lọt vào khe cửa. Con nhìn ra phía đó mới phát hiện cửa phòng con đã bị hé ra một khoảng, Trương Phú Dân đang nhìn con. Mẹ biết không? Biểu cảm của ông ta như muốn ăn thịt con vậy. Từ hôm đó con không được ngủ ngon giấc… Con cũng không muốn lừa mẹ nhưng con không có bằng chứng, cũng không biết phải nói với mẹ thế nào.”
Cô Liêu nghe con gái nói vậy, sắc mặt cũng thay đổi, “Con gái à, con còn nhỏ, có những chuyện đối nhân xử thế con không hiểu. Con đến cục cảnh sát làm ầm lên, không chỉ hủy hoại bản thân con, còn hủy hoại cả bố con nữa! Con sẽ hại cả mẹ, cả nhà này! Con nói thật cho mẹ, ông ta đã làm đến bước kia chưa? Nếu là thật, mẹ ủng hộ con báo cảnh sát ngay bây giờ, mẹ sẽ ly hôn ngay, kiện người đàn ông đó cùng con. Nếu không phải thì con ngoan ngoãn về nhà cho mẹ, đừng làm chuyện mất mặt ở đây nữa!
Phương Giai Duyệt nghẹn lại, nước mắt không ngừng chảy. Rất có thể thật sự vẫn chưa đến bước đó, cũng có thể là cô không muốn nói.
Đến lúc này, Lục Tuấn Trì cũng không nghe nổi nữa. Hắn bước lên kéo cô Liêu sang bên cạnh, “Cô à, tôi không cảm thấy con gái cô nói dối cả chuyện này đâu.”
Cô Liêu vẫn muốn nói thêm: “Không phải, đồng chí lãnh đạo…”
“Cô à, cô đến đây để tìm con gái, giờ đã tìm thấy con gái cô rồi, không phải cô nên thấy may mắn vì không có chuyện gì đáng sợ xảy ra sao?” Lục Tuấn Trì nghiêm túc nói tiếp: “Cô ấy đến đây, nói được những điều này đã cần rất nhiều dũng khí rồi. Là một người mẹ, cô không nên nghi ngờ, kích thích cô ấy, mà nên ở bên cạnh, tìm hiểu rõ ràng chuyện này.”
Tô Hồi cũng nghiêng đầu nhìn hai mẹ con trước mặt, anh không biết phải nói thế nào về tình cảm giữa họ. Nếu nói rằng cô Liêu không yêu thương con gái mình, bà ấy lại bôn ba khắp nơi nhờ mọi người tìm kiếm con gái bỏ nhà đi nhưng nếu nói bà ấy yêu con gái, bà ấy lại nghi ngờ, không tin tưởng cô bé, cãi nhau với con mình ngay trong tổng cục.
Dù lần này bà đã tìm thấy con gái nhưng rồi sẽ có ngày bà đánh mất toàn bộ niềm tin của cô.
Hai mẹ con trong sảnh bỗng chốc im lặng.
Cô con gái vẫn đang khóc.
Người mẹ nhìn con mình, cũng bụm miệng khóc không thành tiếng, cơ thể bà run rẩy.
Cuối cùng cảnh sát cũng kéo được hai người vào phòng hòa giải bên cạnh.
Lục Tuấn Trì bèn dặn dò Kiều Trạch vài câu, trước khi đi, hắn còn đưa danh thiếp của mình cho Phương Giai Duyệt, “Nếu sau này em gặp tình huống nguy hiểm nào hoặc em thấy sợ hãi có thể gọi 110, cũng có thể gọi cho anh.”
Cô gái nhận tấm danh tiếng, lẳng lặng cất vào túi.
Trên đường về, Tô Hồi không nói năng gì, yên lặng nhìn ra cửa sổ.
Lục Tuấn Trì hỏi anh: “Anh đang nghĩ về chuyện vừa rồi sao?”
“Thiếu nữ trong độ tuổi dậy thì thật sự rất khó hiểu. Thậm chí ban đầu tôi không thể chắc chắn những gì cô ấy nói là thật hay giả.” Nói tới đây, Tô Hồi dừng một lát, “Đến vừa rồi khi nghe cô bé miêu tả cảnh bố dượng nhìn trộm cô ấy qua khe cửa, tôi mới xác nhận hẳn lời cô bé là thật.”
Lục Tuấn Trì nói: “Có điều tôi cảm thấy có lẽ cô gái này không có chứng cứ xác thực.”
Mặc dù hắn ủng hộ họ báo cảnh sát, cũng đã để lại cách liên lạc với mình nhưng hắn cũng hiểu rõ chuyện này rất khó vạch rõ trên pháp luật.
Hắn có thể đoán trước kết quả của việc này.
Phương Giai Duyệt đến báo cảnh sát cũng chỉ vì tức giận, cô bé vẫn chưa trưởng thành, không biết phải đối mặt với những gì, cũng không biết kết quả sẽ thế nào.
Họ chịu trình báo ở đó, cùng lắm cũng chỉ gọi người đàn ông kia đến hỏi chuyện, cuối cùng, họ vẫn phải sống chung một mái nhà, như vậy, tình hình có thể sẽ càng trở nên tồi tệ.
Có nhiều vụ án có chứng cứ xác thực hơn vậy, đến cùng cũng không giải quyết được gì. Đến khi ra tòa tuyên án, vẫn có rất ít người phải trả giá cho tội lỗi của mình.
Dù có làm lớn chuyện thì hiện tại cũng không có cách giải quyết tốt hơn. Hắn chỉ có thể hy vọng mẹ cô bé sẽ để tâm đến chuyện này, cố gắng bảo vệ con gái, tốt nhất là đợi khi Phương Giai Duyệt trưởng thành, rời khỏi căn nhà này, ở lại trường học cũng được, chỗ khác cũng tốt, hoàn toàn rời khỏi gia đình này.
Nếu không cuộc sống của cô sẽ chìm trong ác mộng.
Nói tới đây, hắn đã lái xe vào gara, quen tay đỗ lại. Lục Tuấn Trì bỗng nhớ ra gì đó, bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại cho Kiều Trạch: “Tình hình bên em sao rồi?”
Một lát sau, Kiều Trạch mới nhắn lại: “Đã đăng ký xong rồi, bây giờ không cãi nhau nữa. Bọn em đã hỏi rõ rồi, hiện giờ không có chứng cứ gì, chỉ có lời khai của Phương Giai Duyệt. Cảnh sát nhận trình báo hỏi có cần hòa giải hay lập hồ sơ vụ án không hoặc gọi Trương Phú Dân qua đây hỏi chuyện, họ đều từ chối rồi. Cô Liêu nói sau khi về sẽ lắp thêm khóa phòng cho con gái, chăm sóc cô bé tử tế.”
Kết quả không khác dự đoán là bao, Lục Tuấn Trì nói: “Vẫn nên giải quyết cả vấn đề thực tế nữa, anh đề nghị bảo mẹ cô bé dẫn con gái đi tư vấn tâm lý xem sao. Còn nữa, bảo cô bé đừng sợ, phải học cách bảo vệ mình bằng mọi phương pháp.”
Trên thế giới, luôn có nơi pháp luật không thể với tới, cũng như luôn có nơi ánh nắng không thể chiếu rọi.
Nhưng Lục Tuấn Trì vẫn muốn cố gắng kéo những người đó lại, giúp đỡ họ một cách thỏa đáng.
Tô Hồi nghe hắn nói, anh quay lại nhìn Lục Tuấn Trì, anh thích cách Lục Tuấn Trì xử lý mọi chuyện, hắn là người ấm áp, luôn lặng lẽ làm một vài chuyện.
Có lẽ chỉ vài câu cổ vũ, một hành động nho nhỏ, lại mang đến rất nhiều ấm áp và sức mạnh cho người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT