Trong văn phòng tổ Trọng án, ánh nắng rọi vào qua lớp rèm lá ngang che trước cửa sổ sát đất, chiếc bảng trắng kê trước bàn làm việc bị lấp kín bởi những manh mối mà họ đã thu thập được.

Tô Hồi nói tiếp: “Hiện giờ chúng ta đã biết những gia đình là nạn nhân tiềm ẩn tiếp theo rất có thể là người dùng sôi nổi trên diễn đàn kia, vậy thì chắc chắn chúng sẽ chú ý đến những bài đăng nổi bật trên diễn đàn sắp tới, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể đối thoại với những nạn nhân đó qua Internet.”

Kiều Trạch hưng phấn nói: “Thầy Tô nói rất có lý, có phải chúng ta có thể đăng bài cảnh báo trên những diễn đàn đó trước hay không?”

Khúc Minh lắc đầu, “Cảnh báo trực tiếp trên diễn đàn công cộng lớn như vậy sẽ gây ra khủng hoảng xã hội. Hơn nữa chúng ta không thể tiết lộ chi tiết vụ án, điều này trái với quy định. Còn nữa các cậu đừng quên, khi nạn nhân theo dõi các bài viết trên diễn đà thì rất có thể những hung thủ kia cũng đang theo dõi dữ liệu và bài đăng trên diễn đàn này. Một khi chúng phát hiện ra ý đồ của cảnh sát, thay đổi phương thức gây án, vậy thì chúng ta sẽ công toi.”

Lục Tuấn Trì nói: “Tôi đồng ý với cách nói của Khúc Minh, chúng ta chỉ có thể đưa ra những lời nhắc nhở không rõ ràng từ một phía.”

Hạ Minh Tích nhíu mày, “Vậy chúng ta phải viết những bài đăng này thế nào?”

Bỗng chốc mọi người lại im lặng, lời nói của Tô Hồi như chỉ cho họ một con đường nhưng họ phải lợi dụng điều này như thế nào lại là một chuyện vô cùng khó quyết định.

Khúc Minh nghĩ một lát, nói: “Tôi cảm thấy trước hết ta có thể đăng tải một vài bài viết phổ cập về an toàn. Ví dụ như bảo họ đổi sang loại khóa cửa an toàn hơn, giới thiệu thiết bị chặn cửa gia dụng, nút báo động trong nhà; sau đó sẽ hướng dẫn họ cài đặt gọi khẩn cấp cho cảnh sát trong điện thoại, cài đặt danh bạ liên hệ khẩn cấp; cuối cùng, cài đặt riêng tư cho điện thoại và máy tính cũng rất quan trọng, ngoài ra, ta có thể giới thiệu một vài mánh khóe khi vật lộn…”

Đây cũng là những biện pháp nâng cao cảnh giác mà người bình thường có thể nghĩ ra.

Lục Tuấn Trì gật đầu, nói: “Chúng ta có thể đăng những bài viết này, thậm chí có thể liên lạc với quản lý diễn đàn tổ chức một vài hoạt động rút thăm trúng thưởng đồ dùng phòng hộ, an ninh. Nhưng tôi e là sẽ có rất nhiều người đọc bài, thậm chí là bình luận, tiện thì tham gia bốc thăm, nhưng chưa chắc họ sẽ thật sự làm theo.”

Ý thức đám đông không biết đau, chỉ khi dao kề trên cơ thể mới có cảm giác.

Tô Hồi suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói: “Tôi cho rằng chúng ta có thể sử dụng một vài phương pháp ám thị trong tâm lý học. Ví dụ như hiệu ứng tác động tức thì*. Khi đó, chúng ta có thể tiến hành một vài chỉ dẫn trong tiềm thức với mọi người qua những bài đăng nổi bật.”

* Hiệu ứng tác động tức thì: chỉ những thứ mới vừa xảy ra tức thì, khiến con người ta khó quên. Hay nói cách khác, khoảng thông tin ở giữa sự kiện rất dễ trôi vào quên lãng.

Khúc Minh hỏi: “Vậy nội dung và phương hướng thì sao?”

“Về gia đình, kiên trì, tình yêu và hi sinh. Nếu anh muốn nạn nhân của anh có thể kiên trì, kéo dài đủ thời gian để cứu viện, vậy cần phải giúp họ tin tưởng lẫn nhau.” Tô Hồi bình tĩnh nói.

Khi nhắc đến tình yêu đích thực trong thời đại này, sẽ luôn có người dè bỉu cười nhạo.

Chủ nghĩa không kết hôn thịnh hành, tỷ lệ ly hôn tăng lên nhưng thật ra, dù là thời đại nào tình yêu đích thực vẫn tồn tại, hơn nữa còn có rất nhiều câu chuyện vô cùng cảm động.

Tình yêu không phải một thứ hư vô mờ mịt.

Nếu phân tích của anh không sai thì rất có thể tình yêu và kiên trì sẽ là cách để đảo ngược tình thế khi nạn nhân đối mặt với toán cướp kia.

Hạnh phúc thực sự cùng với lòng tin chân chính không phải thứ khoe ra bên ngoài, mà nó chôn sâu trong lòng người.

Khi đụng phải những tên tội phạm biến thái như vậy, suy nghĩ của mỗi thành viên trong gia đình có thể lựa chọn số phận của mình.

Lục Tuấn Trì gật đầu, “Tôi nghĩ ý kiến này đáng để chúng ta thử một lần. Hạ Minh Tích, cô sang bên cảnh sát an ninh mạng nói chuyện với họ, sau đó liên hệ với trang web, chắt lọc một vài nội dung để đăng tải. Những người khác tranh thủ thời gian bắt tay vào sàng lọc dữ liệu người dùng tại Hoa Đô trên trang web.”

Hạ Minh Tích sửng sốt, “Tổ trưởng Lục… em là cô gái độc thân vui tính hơn hai mươi năm, không biết gì về tình cảm đâu…”

Lục Tuấn Trì nhìn lại mấy cấp dưới của mình, đoạn nói: “Vậy Hạ Minh Tích phụ trách liên lạc, còn về mặt nội dung thì lão Khúc tìm giúp cô ấy một tay.”

Khúc Minh làm tức “ây” một tiếng.

Họ đã cố gắng phát triển vụ án đến bước này, nhưng Lục Tuấn Trì vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Hiện giờ cảnh sát vẫn đang bị động, rất bị động.

Hắn cảm thấy phương pháp của Tô Hồi khả thi nhưng đó chỉ là bước phòng thủ cuối cùng, là cách để nạn nhân tự cứu mình, là cách bố trí phòng thủ bị động khi không thể làm gì khác.

Là cảnh sát, họ không thể ngồi yên chờ chết, họ phải làm gì đó mới được, phải chủ động tấn công, đi tìm toán cướp này, tìm được những nạn nhân này…

Nghĩ tới đây, Lục Tuấn Trì đăm chiêu suy nghĩ, hắn quay lại nhìn bảng trắng dán đầy manh mối, nhất định phải có cách nào đó, chỉ là hiện giờ họ vẫn chưa nghĩ ra thôi.

Đối phương rất cẩn thận, chúng sử dụng căn cước công dân giả, số điện thoại cũng không đăng ký bằng tên thật. Họ không có phương pháp tối ưu nào để tìm ra hung thủ trong số hàng nghìn, hàng vạn người…

Tô Hồi ngẩng đầu nhìn Lục Tuấn Trì, hắn đang đứng trước bảng trắng không xa, tựa vào cạnh bàn. Mặc dù Tô Hồi không nhìn rõ nhưng anh có thể cảm nhận được mọi đường nét trên cơ thể Lục Tuấn Trì đều căng chặt.

Quá trình phá mỗi vụ án đều là quá trình giải mã và phá giải.

Liệu có cách nào khác có thể giúp họ nhanh chóng tìm ra những kẻ đó không?

Lục Tuấn Trì cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói: “Kiều Trạch, cậu từng nói cảnh sát Lâm Thành đã xác nhận được một địa điểm cư trú của họ trước đây đúng không?””

“Đúng ạ.” Kiều Trạch gật đầu, “Nhưng khi họ tới đó thì đã muộn rồi, hung thủ đã dọn ra khỏi căn nhà đó.”

Lục Tuấn Trì nghiêng đầu, nói: “Nhất định chúng có để lại manh mối tại căn nhà đó…”

“Nhưng mà… Cảnh sát Lâm Thành nói họ không để lại thứ gì hết, căn nhà từng được dọn dẹp, đồ đạc được dọn đi hết, các tay nắm cửa đều được lau chùi, sàn nhà cũng được lau sạch sẽ.” Trịnh Bách đọc hồ sơ, khó xử nói.

“Tôi không nói đến những bằng chứng cụ thể này, mà là những thứ không rõ ràng…” Lục Tuấn Trì bỗng nghĩ đến gì đó, hai mắt dưới hàng mày kiếm chợt sáng lên, hắn chống hai tay xuống bàn, “Ví dụ như dữ liệu Internet.”

Dù là con cáo xảo quyệt thế nào, vẫn sẽ để lại dấu vết trong rừng.

Không biết từ khi nào Internet dường như đã xâm nhập vào cuộc sống của mọi người, trở thành thứ dưỡng khí quan trọng của chúng ta.

Dù là những tên tội phạm, chắc chắn chúng cũng thường xuyên lướt Internet, quan sát thế giới trên mạng.

Chúng có thể quét dọn căn nhà nhưng lại không thể xóa bỏ dữ liệu được lưu lại trong máy chủ của nhà mạng.

Bọn họ từng đến Lâm Thành, từng ở lại Tần Thành, lúc này lại tới Hoa Đô, sẽ không có quá nhiều số điện thoại có quỹ đạo di chuyển giống vậy.

Có thể chúng đã từng kết nối wifi, cũng có thể từng sử dụng 4G, chắc chắn chúng sẽ để lại dấu vết trong máy chủ của nhà mạng, những dấu vết này có thể giúp họ tìm ngược ra người mình muốn tìm trong hàng ngàn, hàng vạn dữ liệu.

Mà đây chính là thanh kiếm trong tay họ.

Lục Tuấn Trì phân công: “Mọi người gửi yêu cầu hỗ trợ điều tra cho cảnh sát Lâm Thành và Tần Thành, tiến hành đối chiếu các mốc thời gian trong quá khứ, sau đó truy ngược lại xem có thể điều tra được số điện thoại mà hung thủ sử dụng hoặc thiết bị công nghệ thông tin như máy tính không. Mễ Thư là lập trình viên, có thể cô ta sẽ cài đặt thêm thứ gì đó khác nhưng ý thức đề phòng của Trương Tiểu Tài và Đàm Vĩnh Thần không cao như vậy, hẳn họ sẽ không đề phòng quá nhiều.”

Tô Hồi nghe Lục Tuấn Trì nói xong cũng không khỏi giật mình, anh quay đầu nhìn Lục Tuấn Trì.

Phương pháp của anh chỉ có thể hỗ trợ về mặt tâm lý, còn phương pháp của Lục Tuấn Trì mới là cách điều tra hình sự khả thi. Mặc dù anh không hiểu rõ vấn đề kỹ thuật cần dùng trong quá trình này nhưng anh cảm thấy phương pháp này hẳn sẽ có tác dụng.

Lục Tuấn Trì chỉ ra điểm đột phá, cả tổ trọng án bỗng phấn khởi hơi hẳn.

Có định vị địa điểm tại một thời gian nhất định của một số di động trong tay, họ có thể trích xuất dữ liệu, đối chiếu tìm ra thiết bị công nghệ sau đó tiến thành định hướng ngược, về mặt kỹ thuật trinh thám hình sự hiện đại, biện pháp này rất khả thi nhưng lại rất ít ai áp dụng vào thực tiễn.

Kiều Trạch mừng rỡ nói: “Tổ trưởng! Nếu nói về kỹ thuật thì cách này hoàn toàn khả thi! Có điều… Chúng ta cần yêu cầu công ty di động viễn thông phối hợp trích xuất dữ liệu, cũng cần một thời gian nhất định.”

Lục Tuấn Trì nói: “Cố gắng hết sức.”

Nhất định phải ngăn cản bi kịch xảy ra một lần nữa.

Kết thúc cuộc họp, mọi người lập tức bắt tay vào công việc của mình, hoạt động với hiệu suất rất cao.

Lúc này, cuối cùng họ cũng tìm được phương hướng phá án, tiếp theo, họ cần phải thực hiện từng bước, đấu tranh từng giây.

Sau khi công bố lệnh truy nã, tổ trọng án chia thành mấy đội, Trịnh Bách phụ trách nhận điện thoại về manh mối, Khúc Minh phụ trách chọn lọc nội dung để đăng lên diễn đàn, Kiều Trạch điều tra thông tin về điện thoại của nghi phạm, Hạ Minh Tích thì phụ trách liên lạc với cảnh sát an ninh mạng và diễn đàn, đăng bài lên diễn đàn.

Hạ Minh Tích là cô nàng bộc trực sắt thép chậm chạp trong tình cảm, sau khi đăng vài bài đăng, cô đọc mà không khỏi lệ nóng quanh tròng, sau giờ làm, cô còn gửi mấy bài viết vào nhóm chat của tổng cục, “Mọi người nhất định phải xem đó, hu hu hu hu, cảm động quá, em lại có niềm tin vào tình yêu rồi.”

Mấy nữ cảnh sát thảo luận sôi nổi, các đồng nghiệp nam cũng không chịu thua kém: “Sao cơ, cuối cùng Tiểu Hạ cũng ngộ ra rồi à?”

“Anh có cơ hội không?”

“Đọc bài viết mà cảm động thì có là gì, anh sẽ chứng minh cho em thấy chân ái trên đời!”

“Tiểu Hạ, em đang công khai tìm bạn trăm năm hở?!”

“Mấy cái trong bài viết anh cũng làm được nè! Bây giờ anh chỉ thiếu bạn gái thôi!”

Hạ Minh Tích tức đến giậm chân, “Đang điều tra thôi! Đừng có nghĩ nhiều!”

Lục Tuấn Trì tắm xong, hắn vừa lau tóc bằng khăn lông vừa lướt điện thoại, thấy cuộc nói chuyện này, hắn mới thốt lên, “Tôi còn tưởng là Tiểu Hạ ngộ ra rồi đấy…”

80% cảnh sát trẻ trong nhóm chat đều độc thân, thường ngày đi làm vô cùng nghiêm túc, cũng rất có kỷ luật nhưng kỹ năng theo đuổi con gái thật sự rất vụng. Còn chưa đi xem bát tự đã thề non hẹn biển trước rồi.

Tô Hồi ngồi trên sô pha, anh cũng đang lướt điện thoại, anh bị đám Kiều Trạch kéo vào trong nhóm, mấy hôm vừa rồi vẫn luôn “lặn”, lúc này anh lướt tin nhắn mới không nhịn được bình luận: “Toàn là những lời nói linh tinh bị hormone điều khiển, quá thấp kém…”

Lục Tuấn Trì hỏi anh: “Vậy theo thầy Tô, thầy nghĩ như thế nào mới là cách theo đuổi cao cấp?”

Tô Hồi đáp: “Đương nhiên là phải khớp ám hiệu trước.”

Anh đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nói: “Trong quá trình theo đuổi nửa kia, sẽ có một khoảnh khắc, có thể là một động tác, cũng có thể là một câu nói, một ánh mắt, một chuyện gì đó. Khi ám hiệu này đã khớp với nhau, chứng tỏ anh và người kia là cùng một kiểu người, hai anh có cơ hội phát triển thêm bước nữa. Cũng không cần nhiều thời gian để xác định đâu, thích một ai đấy thật sự chỉ cần một ánh mắt thôi. Vậy nên mới có yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Lục Tuấn Trì hỏi: “Vậy anh tin là có yêu từ cái nhìn đầu tiên à?”

“Mưa dầm thấm lâu thì cũng vậy thôi, mưa dầm thấm lâu là khi vô số khoảnh khắc như vậy chồng chất với nhau, biến từ lượng thành chất. Tóm lại, phải có một khoảnh khắc đó rồi thì anh mới có thể có sự phát triển về sau, không có nó, dù anh có mặt dày theo đuổi cũng chỉ phí công, chỉ khiến đối phương ngày càng ghét anh thôi.” Tô Hồi nghiêm túc như đang thảo luận về vấn đề học thuật vậy.

Lục Tuấn Trì bỗng giật mình, hắn nhớ lại khoảnh khắc nào đó, rồi hỏi tiếp: “Sao đó thì sao?”

“Sau đó thì phải tấn công từ từ, bắt đầu từ việc nói chuyện trước, tiếp đến là bắt tay vào từ sở thích, hứng thú, có điều đây chỉ là phân tích trên lý thuyết thôi.” Nói tới đây, Tô Hồi ngẩng đầu lên nhìn Lục Tuấn Trì, anh chớp mắt một cái, cuối cùng chăm chú nhìn vòng eo của hắn.

Lúc này Tô Hồi mới phát hiện áo phông Lục Tuấn Trì đang mặc là màu trắng, rất mỏng, dường như phần hông áo dính chặt lên eo. Anh không nhìn rõ nhưng dù có mù anh cũng vẫn nhìn ra được dáng người Lục Tuấn Trì rất xuất sắc, thậm chí anh vẫn còn nhớ nhiệt độ khi mình gần sát cơ thể này. Anh nhìn thêm vài lần rồi nghiêng đầu.

Lục Tuấn Trì hoàn toàn không phát hiện Tô Hồi đang nhìn mình, vừa rồi hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, giờ đã lau khô tóc, hắn bèn cúi đầu chăm chú đọc mấy bài viết mà Hạ Minh Tích đăng, “Hiện giờ trên diễn đàn đang bàn luận rất sôi nổi, có mấy bài còn được thêm nhãn HOT.”

Tô Hồi nói: “Tốt nhất là có hiệu quả…”

“Tôi mà đọc mấy mẩu chuyện này cũng sẽ thấy chúng có ảnh hưởng ngầm đến quan niệm của mình.” Lục Tuấn Trì rất thích câu chuyện về đôi vợ chồng trên núi tuyết, hai người giúp đỡ lẫn nhau, nhường lại hy vọng sống cho đối phương. Hắn bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi Tô Hồi: “Thầy Tô, anh đã từng yêu chưa?”

Tô Hồi chần chừ một lát, lắc đầu.

Từ khi chào đời đến giờ, anh được không ít người theo đuổi, anh từng được rất nhiều cô gái tỏ tình, cũng có cả đàn ông. Nhưng từ hai năm trước, dường như anh đã hoàn toàn ngăn cách với tình yêu.

Lục Tuấn Trì hỏi tiếp: “Vậy hôm nay anh đề cử ý kiến thế này, chắc là anh có tin tưởng vào tình yêu đích thực nhỉ?”

Tô Hồi chợt bối rối, anh ho khan vài tiếng, trả lời lệch đề: “À… Thì… tình yêu là một trong những tình cảm quan trọng nhất của con người.”

Thật ra những tình cảm này hiện đã ở trong khoảng mù của anh rồi.

Tô Hồi cũng không nghi ngờ sự tồn tại của “tình yêu đích thực”.

Nó sẽ tồn tại giữa người nào đó với một người nào đó.

Anh có thể trắng trợn phân tích thế giới quan của những kẻ tội phạm, miêu tả khát vọng, điên cuồng, tình yêu, quan niệm trong thế giới của họ.

Nhưng Tô Hồi không tin một mối tình đẹp đẽ sẽ đến với anh.

Nghĩ như vậy, không hiểu vì sao Tô Hồi lại cảm giác ngực mình đau nhói…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play