Trên hành lang trường Cảnh sát Hoa Đô, trước cửa văn phòng chủ nhiệm Liêu, mọi thứ xảy ra đều rất đột ngột, tư thế ngã của hai người có phần mờ ám.
Lục Tuấn Trì vươn tay ôm eo người đàn ông kia, những văn kiện cùng ảnh chụp hắn vốn cầm trong tay loạt xoạt rơi xuống đầy đất, hắn cũng bị xô đẩy, ngã ngồi trên mặt đất, đảm nhiệm vai trò đệm thịt.
Lục Tuần Trì thấy hơi bất đắc dĩ, mặc dù hành lang này không lắp nhiều đèn, nhưng cũng chưa tới mức tối lắm. Hắn vóc người cao hơn một mét tám, đứng sừng sững ở đó chắc chắn không ai có thể không thấy, trước khi xảy ra va chạm, hắn đã giảm tốc độ lại, cũng đã né tránh rồi, như vậy mà còn có thể đụng trúng, cũng không phải dạng vừa đâu.
Sau đó Lục Tuấn Trì ngửi thấy một hương thơm, hình như đó là mùi của lá bạc hà.
Hắn nhận ra rằng, mùi hương ấy tỏa ra từ người đàn ông kia.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, vóc người không thấp nhưng vô cùng gầy gò, khi đè trên người Lục Tuấn Trì, hắn dường như chẳng cảm nhận được bao nhiêu trọng lượng.
Trong chốc lát hai người cùng ngây ra, sau đó người đàn ông cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi anh, chỗ này tối quá, thị lực của tôi không tốt lắm, nhìn không rõ.” Giọng nói của anh hơi trầm thấp, pha chút khàn khàn.
“Xin lỗi anh, tại tôi thất thần.” Tay Lục Tuấn Trì vẫn đang đỡ bên hông người đàn ông, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người kia, hắn cuống quít thả tay ra, kéo cổ tay người đàn ông, cẩn thận đỡ anh lên.
Sau đó Lục Tuấn Trì lịch sự lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Hắn hơi vội vã xoa miết ngón tay, xúc cảm vừa rồi khi chạm vào vẫn chưa tan hết, thân thể người đó ấm áp, nhưng tay lại lạnh lẽo, lạnh như thể vừa mới bước ra từ nơi vô cùng lạnh vậy.
Người đàn ông vẫn cúi đầu, dáng vẻ khiến người ta cảm thấy vừa nho nhã lịch sự, vừa cảm thấy chỉ một cơn gió cũng có thể đổi bay anh ta.
Lục Tuấn Trì hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại.
Hắn ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt ảnh chụp và tài liệu rơi khắp mặt đất, sau đó Lục Tuấn Trì phát hiện, có một cây quyền trượng rơi trên mặt đất, quyền trượng kia cao cỡ nửa người, thon dài, trên đỉnh là một cái đầu mèo màu bạc.
Thoạt trông cây quyền trượng có hao hao giống gậy dò đường, nhưng gậy dò đường không hề khoa trương như vậy.
Chẳng lẽ, anh ta mù mắt không thấy gì sao?
Lục Tuấn Trì bỗng cảm thấy tự trách, hắn vừa định thành khẩn xin lỗi lại lần nữa, bỗng trông thấy người đàn ông kia khom lưng, nhặt chính xác cây quyền trượng trên mặt đất lên, cầm trong tay, còn tiện tay nhặt mấy tấm hình lên giúp hắn.
Lục Tuấn Trì: “…”
Người đàn ông như không nhìn thấy ánh mắt có phần khác lạ của hắn, ngón tay thon dài kẹp tấm ảnh chụp, giơ đến chỗ các mắt anh khoảng mười centimet, hai mắt híp lại quan sát kỹ càng, “Là tay phụ nữ, bị cưa đứt sao?”
Lục Tuấn Trì đáp lại, gom lại tài liệu và ảnh chụp lộn xộn trên mặt đất, đứng dậy tự giới thiệu: “Tôi là Lục Tuấn Trì, tổ trưởng tổ trọng án cục cảnh sát Hoa Đô.”
Nghe thấy hắn nói, người đàn ông bỏ tấm ảnh ra khỏi tầm mắt, đôi mắt lặng yên nhìn về phía hắn.
Ánh mắt kia chăm chú quá mức, Lục Tuấn Trì bỗng thấy hơi ngờ ngợ, liệu có phải mình từng gặp anh ta ở nơi nào đó rồi không, hay là đối phương quen biết mình? Có điều hắn nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này. Cho dù từng gặp người đàn ông như vậy ở nơi nào đi nữa, hẳn là hắn sẽ lưu lại ấn tượng.
Diện mạo của người đàn ông nọ rất đẹp, hơn nữa còn hơi đẹp quá, làn da trắng như tuyết, mặt mũi tinh xảo, cần cổ mảnh mai, dáng vẻ thanh tú quá mức, đặc biệt là đôi mắt, trông vào hơi mông lung, dưới khóe mắt bên phải, còn có một nốt ruồi lệ nho nhỏ. Vẻ ngoài tuấn tú như vậy của hắn lại hơi lệch pha với giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Sau đó, người đàn ông tự giới thiệu: “Tôi là giảng viên ở đây, Tô Hồi.” Sắc môi của người đàn ông nhàn nhạt, có phần thiếu sức sống, đã vậy thân thể rất gầy, gầy đến nỗi xương hàm rõ mồn một, thoạt trông không được khỏe mạnh cho lắm.
Ầm ĩ một hồi ngoài cửa, cuối cùng cũng quấy rầy tới người bên trong, cửa văn phòng chủ nhiệm Liêu được mở ra, trợ giảng Tiểu Trương thò đầu ra nhìn xung quanh.
“Tổ trưởng Lục, thầy Tô, hai người đều tới rồi à? Chủ nhiệm Liêu sắp về rồi, các anh vào trong chờ thầy đi.”
Lúc này Lục Tuấn Trì mới biết, hóa ra thầy giáo Tô này cũng tới tìm chủ nhiệm Liêu, nên khi đó anh mới né sang phía cửa phòng, sau đó hai người đụng phải nhau, cũng trùng hợp quá đi mất.
Văn phòng của chủ nhiệm Liêu rất lớn, chia thành hai gian trong ngoài, phòng bên trong là một văn phòng độc lập, bày vài giá sách, một chiếc bàn làm việc rất lớp, hai chậu cây cảnh, cùng với một chiếc ghế xoay thoải mái.
Bên ngoài là phòng tiếp khách và chỗ làm việc của trợ lý. Ở đó bày một bàn trà nhỏ cùng sô pha.
Trợ lý Tiểu Trương mời bọn họ ngồi ở phòng ngoài, Lục Tuấn Trì và Tô Hồi bèn ngồi xuống hai chiếc sô pha đối diện nhau.
Tiểu Trương rót cho bọn họ hai cốc nước ấm, đặt trên bàn, có lỗi nói: “Khoảng mười phút nữa chủ nhiệm Liêu sẽ tới, lúc trước tôi có gọi xe định đi lấy vài thứ giúp chủ nhiệm, tài xế nói đã sắp tới cổng trường rồi, chắc tôi phải đi trước đây…”
Lục Tuấn Trì hiểu ý: “Không sao đâu, cậu cứ đi đi, tôi ngồi đây chờ ông ấy được rồi.”
Tiểu Trương nghe vậy bèn đeo ba lô lên, giọng nói cao vút, hơi khoa trương nói với Tô Hồi: “Thầy Tô ơi, tôi đi trước đây, gặp lại sau.”
Tồ Hồi ngồi đối diện hất cái cằm nhòn nhọn: “Hẹn gặp lại.”
Tiểu Trương vừa ra khỏi phòng, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Lục Tuấn Trì bỗng nhận ra, ở chung phòng với một người đàn ông vừa gặp mặt, hơn nữa còn từng tiếp xúc thân thể ngoài ý muốn, đây là một chuyện vừa cực kỳ xấu hổ lại hơi hơi nhiệm màu.
Lục Tuấn Trì không muốn nhìn anh, nhưng lại không kiềm chế được đưa mắt sang.
Nói một cách công bằng, thầy giáo Tô này thật sự là một người đẹp hiếm thấy, hơn nữa vẻ ngoài cực kỳ hợp gu thẩm mỹ của Lục Tuấn Trì, hắn rất ít khi cảm thấy một người đàn ông trông đẹp đẽ, nhưng thầy giáo Tô này lại khiến hắn cảm thấy chỉ có dùng từ “đẹp” mới có thể hình dung được về anh.
Khi anh không nói gì, Tô Hồi mang tới cho người khác cảm giác lạnh lùng cao quý, anh như được làm từ băng tuyết, khiến người khác thấy khó mà đến gần.
Lúc này anh nghiêng đầu, ngắm nghía quyền trượng trong tay, luôn tay vuốt đầu con mèo kia, như đang vuốt lông cho một con vật bằng kim loại, sau đó anh chống quyền trượng, sáp lại gần, như ở chốn không người mà dùng hai má trắng nõn cọ vào con mèo trên quyền trượng.
Hai mắt Tô Hồi híp lại, biểu cảm của anh cũng không khác một con mèo là bao, chỉ là đôi mắt xinh đẹp kia không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Từ góc của Lục Tuấn Trì hình sang, thầy giáo Tô này đẹp như một bức tranh, điều không hoàn hảo nhất là, cổ áo của anh không được ngay ngắn lắm, cổ áo bên phải hơi gập xuống, khiến người ta muốn vươn tay ra chỉnh lại giúp anh.
Lục Tuấn Trì kìm nén lại mong muốn nhắc nhở đối phương sửa sang lại trang phục, hắn cúi đầu nhấp một hớp nước, nghĩ xem phải làm sao để hóa giải cảnh ngại ngùng này. Ngay khi đó hắn nghe thấy Tô Hồi mở miệng.
Thầy giáo Tô kia chống người dậy, nghiêm chỉnh tựa vào cây quyền trượng, chính thức chào hỏi hắn: “Tổ trưởng Lục, rất vui được gặp anh.”
Lục Tuấn Trì gật đầu: “Rất vui được gặp anh.”
Hai người lại chìm trong yên lặng…
Lục Tuấn Trì liếc sang di động, lúc này vừa mới qua một phút, hẳn là bọn họ còn phải “giết” thêm vài phút nữa, hắn nỗ lực để sự chú ý của mình không va mãi vào nhan sắc của Tô Hồi nữa.
Dù sao ngồi không cũng nhàm chán, Lục Tuấn Trì quyết định bắt tay từ đề tài công việc, hắn mở miệng hỏi Tô Hồi: “Thầy Tô, thầy dạy môn gì thế?”
Tô Hồi trả lời hắn: “Tôi ở khoa tội phạm học, dạy môn xã hội học tội phạm.”
Lục Tuấn Trì tìm thấy chủ đề: “Vậy chắc chắn thầy Tô cũng có đôi chút hiểu biết về tâm lý học tội phạm nhỉ?”
Tô Hồi gật đầu, “Biết một chút tri thức nông cạn.”
Từ trước tới giờ, chịu sự ảnh hưởng từ gia đình, sau đó là kinh nghiệm trong công việc, Lục Tuấn Trì luôn có tinh thần tìm hỏi và học hỏi tâm lý học tội phạm cùng khắc họa tâm lý tội phạm. Bản thân hắn không có thiên phú trong chuyện này, nhưng lại tràn đầy hảo cảm với những người có năng lực ấy.
Ánh mắt Lục Tuấn Trì chân thành, nói: “Tôi rất có hứng thú với tâm lý học tội phạm, cũng từng tới đại học cảnh sát Hoa Đô nghe giảng, chỉ tiếc là công việc quá bận. Thầy Tô có thể cho tôi một vài lời khuyên, ví dụ như tôi nên tới nghe những môn học nào, giúp tôi hiểu biết hơn về lĩnh vực này.”
Tô Hồi giới thiệu: “Tội phạm học là một môn nghiên cứu hiện tượng phạm tội vĩ mô. Như chương trình học ở trường chúng tôi, có tội phạm học, tư pháp hình sự, xã hội học tội phạm, tâm lý học tội phạm, rất nhiều phương hướng. Trong đó thì tâm lý học tội phạm là chuyên ngành đan xen vận dụng nguyên lý cơ bản của tâm lý học, nghiên cứu tâm lý của chủ thể phạm tội. Khoa của chúng tôi có rất nhiều giảng viên chuyên nghiên cứu tâm lý học tội phạm, có vài người rất có thâm niên, ví dụ như chủ nhiệm Liêu, nếu anh muốn đến nghe môn nào có liên quan, đánh tiếng với chủ nhiệm Liêu là được.”
“Có điều….” Tô Hồi bỗng đổi đề tài, nhìn ra phía cửa, chú ý đến tiếng động bên ngoài, anh khẽ ho khan vài tiếng, giảm âm lượng nói tiếp: “Khác với rất nhiều chuyên ngành khác, khoảng thời gian phát triển của tâm lý học tội phạm còn rất ngắn, đặc biệt là ở trong nước, chỉ mới hơn ba mươi năm ngắn ngủi, những lý thuyết chuyên môn cũng chưa hoàn thiện hẳn. Trong giáo trình, có giả thuyết của đủ các trường phái, thậm chí là trong giáo trình khác nhau của những nhà xuất bản khác nhau, định nghĩa cũng không giống nhau, trọng điểm cũng không giống nhau. Có thể nói, hiểu biết về tâm lý học tội phạm trong nước vẫn còn rất ít.”
Nói tới đây, Tô Hồi nghiêng đầu, hỏi dò Lục Tuấn Trì: “Anh… tới tìm chủ nhiệm Liêu hỏi thăm phương hướng điều tra vụ án sao?”
Lục Tuấn Trì gật đầu, nói ra mục đích của chuyến tới thăm này: “Gần đầy tổ trọng án chúng tôi đụng phải một vụ án vô cùng khó giải quyết, hung thủ có thể là một sát thủ liên hoàn, cho nên mới đến đây tìm kiếm trợ giúp, hy vọng rằng chủ nhiệm Liêu có thể cung cấp bản khắc họa tâm lý tội phạm.”
Lục Tuấn Trì nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, hỏi tiếp: “Thầy Tô có kiến nghị gì sao?”
“Khắc họa tâm lý tội phạm chỉ là một ứng dụng của tâm lý học tội phạm, nếu anh muốn đến nghe giảng thì cũng được…” Tô Hồi dừng lại một lát, nói tiếp: “Có điều hiện tại khắc họa tâm lý tội phạm trong nước vẫn chưa hoàn thiện. Mặc dù chủ nhiệm Liêu có nhiều kinh nghiệm giảng dạy, nhưng vụ án thực tế mà ông ấy tham gia cũng không nhiều…”
Lục Tuấn Trì nhìn sang Tô Hồi, đây cũng là điều hắn lo lắng trước khi tới đây.
Tô Hồi đặt quyền trượng sang một bên, mười ngón tay đan vào nhau, anh ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Ngoài ra, tôi kiến nghị, giai đoạn đầu của vụ án, tổ trưởng Lục đừng tin tưởng vào kết quả khắc họa không có bằng chứng thực tế đó quá mức.”
Nghe xong những lời này, nhịp tim của Lục Tuấn Trì bỗng hơi loạn nhịp, hắn nghe ra vẻ như đã từng quen trong giọng điệu của Tô Hồi.
Trong đầu Lục Tuấn Trì bỗng nhiên nhớ tới một người.
Có điều giọng nói của người kia hoàn toàn khác hẳn với người trước mắt hắn, hơn nữa chắc chắn người kia sẽ không nói những lời như vậy.
—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT