Chương 156: Đông đã tới rồi, mùa xuân liệu có còn xa?
Trên sân thượng, Vu Yên ngắm cảnh một lát, vừa uống bia vừa hỏi Diêu Phi: "Đúng rồi, có chuyện này muốn hỏi em, tôi nhớ thành tích tiếng Anh của em rất tốt, từng làm gia sư chưa?"
Diêu Phi: "Làm rồi, có điều lúc đó làm kiếm tiền thôi, cố mà làm." Hắn từng dạy mấy đứa nhỏ, cuối cùng thành tích thi tiếng Anh đại học đều tốt.
Vu Yên: "Từng dạy là được, tôi có đứa cháu ngoại sang năm thi đại học."
Diêu Phi ngạc nhiên thốt lên: "Thầy à, anh không sợ em làm hại con nhà người ta, hay dạy hư luôn đứa bé à?"
Vu Yên lắc đầu, "Không sợ, đứa cháu này của tôi nghịch lắm, ba ngày không đánh là lên nóc nhà dỡ ngói ngay. Nếu tìm cho nó một sinh viên nữ dịu dàng thì không trị được đâu."
Diêu Phi suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy được rồi nhưng dạo này thì chưa được, nếu cần gấp anh có thể tìm người khác. Em ở hơi xa, đã trả tiền phòng đến hết năm rồi. Đợi qua năm em chuyển nhà xong thì có thể cân nhắc chuyện này."
Bây giờ hắn đi làm tan làm mất khoảng một tiếng, công việc cảnh sát rất bận, thật sự không thể ổn định công việc gia sư.
Nói đến đây Vu Yên lại phàn nàn, "Ai bảo em thuê phòng xa như vậy. Đã thế còn không bàn bạc với tôi chút nào, đến lúc tôi hỏi thì đã thuê xong rồi, trả tiền hết rồi."
Diêu Phi cúi đầu nói thật: "Lúc đó em mới tới đây, không quen người quen đất, chỉ muốn thuê chỗ nào đó rẻ rẻ." Hắn nhìn mũi chân mình, hơi men bắt đầu bốc lên, Diêu Phi nhỏ giọng bổ sung một câu: "Em không muốn làm phiền anh."
Ban đầu là đi học, sau lại công việc, hắn đã làm phiền Vu Yên nhiều quá rồi.
Vu Yên vẫn dịu dàng nói: "Không phiền đâu, khu chỗ chúng tôi thuê rẻ lắm, lại gần đây, rất tiện."
Diêu Phi chợt rung động, "Thầy, anh muốn em ở gần anh sao?"
Vu Yên đáp: "Tôi chỉ nghĩ là đồng nghiệp cùng tổ cũng có thể chăm sóc."
Diêu Phi im lặng một lát rồi nói: "Thầy à, ban đầu em vào trường học là vì thấy có trợ cấp, học phí rẻ thôi. Bây giờ em thấy mình không hợp làm cảnh sát, không chấp nhận được rất nhiều chuyện, cảm giác đến đây rồi mới thấy khác với cuộc sống mình tưởng tượng."
Vu Yên uống một ngụm bia, nhìn hắn: "Tôi biết, nhưng tôi không thấy em không hợp làm cảnh sát, chẳng qua em không thích ứng được với một vài quy tắc."
Anh biết Diêu Phi vẫn luôn cố gắng, nhưng hắn vẫn không thể hòa hợp với môi trường xung quanh, cuộc sống này hẳn rất vất vả với hắn.
Diêu Phi hỏi: "Thầy này, tại sao anh có thể hòa hợp với mấy người đó vậy?"
Trong mắt hắn, trên đời này có rất nhiều người khó hiểu.
Có kẻ quá ngu, có kẻ quá ngốc, cũng có người quá non, có cả người suy nghĩ xấu xa.
Người tốt lại thông minh thì quá ít.
Nhưng Vu Yên lại có thể hòa bình ở cùng họ, ai cũng nói tính tình Vu Yên rất tốt.
Trông anh dịu dàng, biết điều, anh sẽ nhường nhịn đúng lúc, nhưng chuyện gì nên làm, mục tiêu nào nên hoàn thành thì anh vẫn có thể hoàn thành.
Vu Yên nói: "Nhưng cuộc đời là vậy, không chỉ làm cảnh sát, mà làm nghề nào cũng cần những điều này. Lúc nhỏ thì là bạn bè thầy cô, lớn rồi thì với đồng nghiệp cấp trên, em còn nhớ lúc em mới vào đây tôi đã dặn gì không?"
Diêu Phi gật đầu, "Nói ít làm nhiều."
Vu Yên nói: "Em cần biết lúc nào nên mềm mỏng, lúc nào phải đủ cứng rắn. Phải học cách giả ngu, cần cân bằng các mối quan hệ, đây là cuộc sống của người trưởng thành, cũng là cái giá phải trả để tiến lên. Thế giới này không chỉ có màu đen và trắng, mà còn có màu xám. Dù chúng ta có pháp luật, nhưng hầu hết chuyện trên đời lại chẳng thể nói rõ đúng sai, làm khó người khác cuối cùng lại thành tự làm khó mình. Không phải lúc em đi làm thêm vẫn ổn sao?"
Diêu Phi nói: "Khác mà. Lúc đi học có thể tránh xa những người bạn mình không thích, em đã nghĩ đằng nào rồi cũng tốt nghiệp. Khi đi làm thêm mà thấy khó chịu có thể cuốn gói đi luôn, chỉ cần chịu khổ được thì sẽ kiếm được tiền."
Vu Yên quay sang nhìn Diêu Phi, lần đầu tiên anh gặp Diêu Phi là lúc hắn mới lên đại học. Lúc đó anh khá dư dả, lại tràn đầy nhiệt huyết, nói với các thầy cô trong trường là muốn tài trợ cho học sinh khó khăn.
Các thầy cô liên lạc vài học sinh giúp anh, anh bèn trả học phí giúp họ.
Anh có đến trường gặp họ một lần, trong văn phòng, anh vẫn nhớ cậu sinh viên vóc dáng to cao có đôi mắt hoa đào kia.
Sau đó Diêu Phi đuổi theo anh, "Thầy ơi, anh chưa nói tên mình mà."
Vu Yên nói với hắn: "Tôi là Vu Yên."
Diêu Phi hỏi: "Sau này em theo anh được không?"
Vu Yên bật cười, "Tôi học tội phạm học, làm văn phòng, em học trinh sát hình sự, chuyên ngành hơi khác."
Diêu Phi nói: "Không sao, em có thể học mà."
Lúc đó anh thấy Diêu Phi vẫn là một đứa trẻ.
Anh vẫn chú ý đến những học sinh đó, trong đó thành tích của Diêu Phi là xuất sắc nhất, có điều giáo viên nói hắn không hòa đồng lắm.
Vu Yên thừa nhận anh có thiên vị Diêu Phi, anh từng mua sách, đồ dùng sinh hoạt cho hắn mấy lần, còn cho cả tiền tiêu vặt.
Anh từng cho hắn làm mấy đề tâm lý học, hắn làm còn tốt hơn sinh viên chuyên ngành.
Sau bốn năm anh có lòng mời cậu tới làm, anh hẹn gặp Diêu Phi, nào ngờ Diêu Phi lại đưa anh một chiếc cặp, bên trong có mấy chục nghìn tệ, "Cảm ơn thầy, cái này em trả anh."
Anh sững sờ, lúc này anh mới biết Diêu Phi luôn đi làm thêm vào các kỳ nghỉ trong bốn năm đại học.
Diêu Phi chịu khó, việc gì cũng làm được.
Vu Yên: "Tôi không gọi em ra để đòi tiền, số tiền này em giữ lại mà dùng. Lúc đó tôi tài trợ cho em chỉ vì muốn em có thể hoàn thành chương trình học."
Anh không chỉ tài trợ cho mình Diêu Phi, cũng không cần hắn báo đáp.
Diêu Phi: "Nhưng em cứ nghĩ mình nợ số tiền này lại ngủ không ngon, không đứng thẳng được. Anh coi như em quyên góp đi, anh có thể dùng số tiền này giúp đỡ những người khác cần giúp đỡ hơn."
Anh nhìn hắn trưởng thành từng chút một.
Cảm giác hắn như em ruột của mình.
Vu Yên uống thêm một hớp, muốn khuyên nhủ hắn: "Diêu Phi, em luôn suy nghĩ vấn đề từ góc độ khác, đây là chuyện rất xuất sắc. Em có thể bổ sung cho điểm mù trong tư duy của người khác để có thể tìm ra sự thật sớm hơn. Tôi biết trông em có vẻ bất cần đời nên người khác mới lo không biết em có ý nghĩ xấu gì không. Nhưng tôi cũng biết em là người tốt, mắt em không chứa được hạt cát nào, mà nội tâm lại sạch sẽ hơn bất cứ ai."
Nghe câu cuối cùng của anh, Diêu Phi cảm giác mắt mình nóng lên, hắn vội vàng lau mắt bằng mu bàn tay.
Rất nhiều người hiểu lầm hắn, nhưng thầy hiểu hắn là đủ rồi.
Vu Yên nói thêm: "Vậy nên em đừng cố chấp quá, có những lúc cứ xuôi theo tự nhiên, chuyện gì không chắc chắn thì đến tìm tôi, tôi sẽ xử lý giúp em."
Diêu Phi vừa nghe vậy đã hất mặt lên, tựa như chú chó nhỏ xù lông, "Thầy ơi, em không tốt như anh nói đâu, cũng không cần anh che chở em mãi." Hắn ngừng một lát, rồi nương theo men rượu, "Có ai từng bảo thầy nói nhiều như Đường Tăng chưa?"
Vu Yên sửng sốt, anh đặt lon bia xuống nói: "Có lẽ vậy, lớn tuổi rồi ai cũng sẽ lôi thôi hết, còn hay lo hão nữa."
Diêu Phi: "Dạo này anh rất hay tăng ca, không phải bận rộn phá án cũng là chuyện thành lập tổ mới..."
Vu Yên nói: "Đúng vậy, sắp tới các ban ngành khác sẽ dọn đi, để trống tòa này cho chúng ta. Qua năm sau những người khác sẽ đến làm, có lẽ lúc đó lại bận rộn."
Diêu Phi nói: "Thầy, tại sao lúc nào anh cũng tự làm hết thế? Anh có bao nhiêu sức lực? Anh có ba đầu sáu tay không? Anh tưởng anh có thể giơ cánh mãi để bảo vệ người khác sao?"
Diêu Phi không hiểu tại sao lúc nào Vu Yên cũng đặt mình xuống cuối cùng, con người anh hơi "thánh thiện" quá mức. Diêu Phi không cần anh tốt với hắn, chăm sóc hắn như trẻ con. Hắn muốn mình được đối xử bình đẳng, tự mình xử lý rắc rối mình gây ra. Hắn không muốn anh hy sinh thời gian của anh vì người khác, hắn muốn giúp đỡ, chia sẻ cùng anh.
Nhưng hắn lại thấy mình không giỏi ăn nói, nói ra lời này lại thành một ý khác.
Thậm chí hắn hy vọng Vu Yên nghiêm khắc hơn, ích kỷ hơn một chút, vậy thì hắn sẽ không thấy có lỗi với anh tới vậy, thích anh tới vậy.
Như lúc này đây, chỉ cần nghĩ tới chuyện không lâu nữa người thầy này sẽ không còn là của riêng mình, anh sẽ dẫn dắt cả một tổ, sẽ tốt với người khác như với hắn, hắn lại thấy khó chịu.
Vu Yên bật cười, hình như anh hiểu tại sao hôm nay chú cún con này lại lên đây uống rượu rồi sủa rối rít với mình rồi, anh giơ tay xoa đầu Diêu Phi.
"Được, vậy em giúp tôi đi. Dù sau này tổ phân tích hành vi có bao nhiêu người, tôi vẫn chỉ có một học trò là em."
Diêu Phi thấy mắt mình lại nóng lên, chắc chắn là do cồn rồi, hắn cúi đầu tìm lon bia bên cạnh rồi vội vàng uống một ngụm.
Vu Yên nói: "Lon đó là của tôi."
Diêu Phi trố mắt, ngụm bia nghẹn lại trong miệng, hắn bỗng không biết mình nên uống tiếp hay trả cho Vu Yên.
Vu Yên cười nói: "Tôi cũng uống đủ rồi, em không để bụng là được." Anh lại hỏi Diêu Phi: "Tại sao em muốn làm cảnh sát?"
Diêu Phi hồi tưởng lại, đáp: "Hồi nhỏ bố em mất sớm, vậy nên lúc nào cũng có người quấy rầy mẹ em, ức hiếp mẹ con em. Năm em mười tuổi, có một hôm tan học, các bạn khác đều có bố mẹ đến đón rồi, chỉ còn lại một mình em. Cả khu phòng học đã tắt hết đèn, nhưng mẹ em vẫn chưa đến đón."
Đến tận lúc này, hắn vẫn nhớ cảm giác lẻ loi ngồi trên bậc thang đợi người tới đón ấy.
Tối hôm đó cũng lạnh như hôm nay, nhưng lúc đó không có ánh sáng.
Chỉ có bóng tối vây quanh, như có loài quái vật ẩn mình trong đó sắp ăn thịt hắn.
Hắn như bị cả thế giới vứt bỏ.
Diêu Phi dừng một lát rồi nói tiếp: "Em đi bộ gần một tiếng mới về tới nhà, sau đó em thấy nhà em bị tạt sơn, còn có một con dao phay găm trên cửa, mẹ em đang khóc ở nhà. Thấy em về mẹ mới ôm lấy em khóc tiếp. Lúc đó em bỗng muốn làm cảnh sát, bắt hết đám người xấu đó lại."
Vu Yên biết gia cảnh Diêu Phi khó khăn, nhưng không ngờ lại đến mức này, anh nhìn Diêu Phi, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Anh cảm giác Diêu Phi gây chuyện cũng như đứa trẻ con muốn được chú ý, bỗng nhiên anh thấy mình có thể tha thứ tất cả.
Diêu Phi chỉ đang hờn dỗi, không có cảm giác an toàn, muốn có kẹo.
Nhưng hắn lại quá bướng bỉnh.
Trẻ con biết khóc mới được uống sữa, tính cách của hắn chỉ khiến hắn bị rút từng chiếc gai trên người ra, chảy máu đầm đìa, rồi lại về ổ tự liếm vết thương của mình.
Nghĩ tới đây, anh lại vươn tay xoa đầu Diêu Phi.
Diêu Phi im lặng một lát rồi hỏi: "Thầy thì sao?"
Vu Yên nói: "Hồi nhỏ trường tôi có một cô giáo dạy toán, từng dạy lớp tôi, cô ấy rất tốt với tôi. Người gϊếŧ hại cô ấy là một tên tội phạm bỏ trốn, hắn ta lẻn vào chỗ chúng tôi, không có chỗ ở. Cô giáo ấy phát hiện hắn ta ngủ trên ghế vào buổi tối, tưởng hắn là người vô gia cư nên đã cho hắn ta một chiếc chăn cũ, cuối cùng lại bị người ta rắp tâm hãm hại."
Nói tới đây, anh lại thở dài, "Tôi nghĩ nếu mình bắt được kẻ xấu đó sớm hơn thì bi kịch sẽ không xảy ra, vậy nên sau đó tôi đã làm cảnh sát."
Sau đó Vu Yên lại nói: "Dù học tâm lý học nhưng tôi vẫn nghĩ con người có linh hồn, nếu có người chết ở một nơi không ai hay biết, linh hồn sẽ không được an ủi. Đến khi có người phát hiện chân tướng cái chết của họ, rửa sạch nỗi oan cho họ thì linh hồn mới được yên nghỉ. Tôi nghĩ đầu thai là có thật, khi linh hồn đã yên nghỉ rồi mới có thể đi đầu thai mà không còn vướng bận."
Nói tới đây, Vu Yên ngẩng đầu, anh nhìn sao sáng khắp trời, ánh trăng hắt xuống chiếu lên mặt anh.
Có một chốc Diêu Phi đã nhớ lại khoảnh khắc lúc mất điện.
Hắn quay người sang ôm Vu Yên.
Vu Yên sững sờ, anh vỗ vai hắn, "Em say rồi."
"Ngồi yên nào." Diêu Phi chợt đổi giọng, nghe có vẻ nghiêm khắc, không cho phép anh chống đối, lại còn hơi hung dữ.
Vu Yên do dự một lát, không đẩy hắn ra.
Anh mới uống chút bia lạnh, lúc này Vu Yên bỗng thấy hơi rét, lại thêm men say xộc lên khiến anh bắt đầu run rẩy.
Cái ôm của Diêu Phi rất ấm áp, Vu Yên gà gật buồn ngủ.
Lúc này Vu Yên mới cảm thấy đứa bé năm đó đã là người lớn rồi, bờ vai rất rộng, vô cùng chắc chắn, có thể cho người khác cảm giác an toàn.
Diêu Phi ôm anh một lúc, hai người đều không nói gì.
Cuối cùng Diêu Phi vẫn lên tiếng trước: "Thầy ơi, gần đây em cai thuốc, muốn hút lắm luôn. Mùi của anh thơm lắm." Hắn dừng một lát rồi nói: "Cứ ngửi mùi này em lại không muốn hút nữa."
Người trước mắt như thuốc của hắn, tích lũy ngày này qua tháng nọ, đã thành thói quen, khiến hắn nghiện ngập.
Vu Yên cúi đầu ngửi thử, anh không thấy mình có mùi gì hết, trái lại trên người Diêu Phi luôn có mùi bạc hà thoang thoảng.
Anh cảm giác hắn ôm mình chặt quá, không được thoải mái lắm, bèn nhắc lại: "Em say rồi, trên này hơi lạnh, đừng để bị cảm, chúng ta quay về thôi."
Diêu Phi mượn hơi say quyến luyến không muốn rời, tựa như chú chó sợ bị chủ nhân vứt bỏ, hắn dụi lên người anh, "Thầy, anh đừng bỏ lại em một mình."
Vu Yên vỗ hắn, "Nói gì ngốc thế, tôi đi đâu được chưa?"
Diêu Phi nghe vậy mới buông anh ra, khịt mũi. Sau đó hắn nghe lời anh, cúi xuống nhặt từng vỏ lon bỏ vào trong túi.
Chỉ có lon bia Vu Yên từng uống là nhét vào túi áo khoác.
Hắn muốn mang chiếc lon này về, giấu đi.
Hôm sau, Vu Yên yêu cầu tham gia thẩm vấn Hứa Chiêu Nhiên.
Hứa Chiêu Nhiên nhanh chóng khai hết tội trạng của mình, cuối cùng, Vu Yên hỏi động cơ phạm tội của cô ta.
Anh muốn tìm hiểu rõ tại sao nữ sát thủ liên hoàn này lại bước lên con đường này.
Hứa Chiêu Nhiên đã khai xong, cô ta đau khổ vùi đầu xuống, "Tôi không biết, có rất nhiều chuyện tôi không nhớ ra được... Tôi chỉ nhớ được một số."
"Số nào?" Vu Yên lấy làm lạ.
"372... Là 372..." Hứa Chiêu Nhiên lầm bầm: "Mỗi lần nghĩ đến con số này, ý nghĩ xấu xa sẽ xuất hiện trong lòng tôi, tôi muốn gϊếŧ người."
Cô ta nói, lồng ngực phập phồng, cảm xúc dao động rõ ràng.
Con số này như một lời nguyền, trói buộc cuộc đời cô ta.
Vu Yên nhíu mày, viết ba chữ số này lên sổ rồi khoanh tròn.
Anh không nghĩ ba chữ số này đột nhiên xuất hiện trong đầu Hứa Chiêu Nhiên.
Anh định lát nữa sẽ điều tra thử xem có bí mật gì đằng sau con số này không.
Vu Yên thẩm vấn xong, vừa ra khỏi phòng đã gặp đội trưởng La. Đội trưởng La vẫn luôn nghiêm túc bỗng cười với anh, sau đó hắn ta lại gần nói nhỏ: "Chúc mừng tổ trưởng Vu, nghe đâu giải cảnh sát xuất sắc của năm thuộc về anh rồi."
Vu Yên: "A, cảm ơn anh, tôi vẫn chưa nghe tin này."
Đội trưởng La: "Không trượt được đâu, chắc là chưa đến lúc nên cục trưởng Đàm chưa nói với anh thôi, tới lúc đó nhớ khao đấy nhé."
Vu Yên cười nói: "Chắc chắn rồi."
Anh chưa ra khỏi tổng cục đã nhận được điện thoại. Vu Yên cúi xuống nhìn, là Tô Hồi gọi anh, anh vội vàng nghe máy. Tô Hồi nói cậu đã suy nghĩ cả tối, quyết định sẽ làm tại tổng cục Hoa Đô.
Vu Yên cười, "Được, chào mừng cậu tham gia."
Tin vui nối đuôi nhau kéo tới.
Vu Yên ngẩng đầu, dù đang là mùa đông nhưng trong tổng cục vẫn rực rỡ nắng vàng, mấy cành mai trong sân cũng đã chúm chím nụ, sắp đến độ nở hoa.
Hơn một tháng nữa là đến Tết rồi.
Shelley nói: Đông đã tới rồi, mùa xuân liệu có còn xa?
Xuân về hoa nở, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.