Năm phút sau, Vu Yên và Diêu Phi đứng trong phòng pháp y tổng cục.
Vu Yên cúi đầu nhìn thi thể Chu Băng Di phía trước. Đây là một bà cụ ngoài sáu mươi, thân hình hơi mập, vùng ngực chảy xệ, hai bên mắt và cổ nhăn nheo. Tóc bà rất thưa, còn uốn xoăn để trông có vẻ nhiều hơn.
Lúc này bà đang mở mắt, miệng mở hờ, làn da trắng nhợt vì mất máu quá nhiều.
Vu Yên nhìn báo cáo khám nghiệm, bất ngờ nói: “Vùng bụng bị đâm một nhát, cuối cùng lại chết do ngộ độc?”
Mấy năm anh làm cảnh sát đã từng thấy rất nhiều cách giết người.
Thủ đoạn giết người thế này áp dụng vào một bà lão một thân một mình đúng là giết gà dùng dao mổ trâu.
Pháp y Thương gật đầu, “Hầu hết máu chảy ra là từ vết thương trên bụng, sẽ gây choáng, nhưng nguyên nhân trí mạng là do fluoroacetamide. Nhìn vào kết quả khám nghiệm lúc này vẫn chưa thể xác định là do một hay hai hung thủ làm.”
Vu Yên nhíu mày suy nghĩ, fluoroacetamide cũng là một loại thuốc diệt chuột mạnh. Do độc tính còn sót lại quá mạnh, sau khi con người dùng để giết chết gia súc vẫn có thể bị trúng độc lần hai nên hiện giờ đã bị cấm sử dụng, nhưng vẫn còn rất nhiều vùng nông thôn và nhà máy ngầm sản xuất tiêu thụ loại thuốc này.
Thoạt trông loại thuốc này là bột phấn màu trắng, dễ trộn lẫn với gia vị gây nhầm lẫn. Chỉ cần một lượng rất nhỏ đã có thể mất mạng ngay lập trước. Trước khi chết nạn nhân sẽ bắt đầu co giật, khó thở, thậm chí là xuất huyết ống tiêu hóa.
Vu Yên không hiểu được.
Kẻ nào lại phải đầy một bà lão vào chỗ chết như thế? Dù là đầu độc hay dùng dao, chỉ cần chọn một trong hai đã đủ để lấy mạng bà ngay lập tức.
Tại sao phải tốn sức như vậy?
Vu Yên khép báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y lại, nói với Diêu Phi: “Lát nữa chúng ta đến hiện trường xem thử đi.”
Pháp y Thương nói: “Đúng lúc quá, đội trưởng Lý mới dẫn đám Tưởng Hướng qua đó kiểm tra lại vật chứng, các anh không cần xin phép lại đâu.”
Vu Yên đang chuẩn bị rời đi, anh bỗng thấy Diêu Phi nhìn thứ gì đó, Vu Yên bèn dừng lại hỏi: “Sao thế?”
Diêu Phi cực kỳ bạo gan, hắn đeo găng cầm tay phải nạn nhân lên xem thử, “Chiếc nhẫn người chết thường đeo biến mất rồi. Còn nữa, bà ấy vừa mới sửa sang lại móng tay.”
Người đeo nhẫn quanh năm đột ngột tháo ra sẽ hằn lại dấu vết trên tay, trên ngón áp út tay phải của Chu Băng Di có một dấu hằn màu trắng hơi mỏng, nhưng do thi thể sưng phù nên không rõ lắm.
Pháp y Thương gật đầu, “Móng tay nạn nhân rất sạch sẽ, không có dấu vết gì.”
Vu Yên vỗ vai Diêu Phi, hào phóng khen ngợi: “Quan sát kỹ lắm, em làm rất tốt.”
Hai người tháo găng tay ra khỏi phòng pháp y, Vu Yên nhìn ngoài sân, không có một chiếc xe cảnh sát nào hết.
Tổ phân tích hành vi của họ ít người, không được phân xe riêng mà dùng chung với vài phòng ban khác, tình trạng này cũng thường xuyên xuất hiện.
Diêu Phi nhíu mày, hắn cảm giác mấy người kia cố ý làm vậy, nhất là mấy người coi xe cơ quan như xe riêng.
Nghỉ trưa đi ăn cũng lái xe, đón con ở nhà trẻ thì không thiếu ngày nào, đến lúc họ có công việc cần dùng xe thì chẳng mấy lần thấy xe.
Vu Yên không để bụng chút nào, anh lập tức nói: “Chúng ta bắt xe đi.”
“Giờ này khó gọi xe lắm.” Diêu Phi hỏi anh: “Địa chỉ chỗ nào thế?”
Vu Yên vừa đọc hồ sơ nên vẫn nhớ, “Khu dân cư Thư Thành.”
Diêu Phi nói: “Vậy cũng không xa, thầy lên xe em đèo qua đó.”
Không đợi Vu Yên từ chối hắn đã dắt một chiếc xe điện ra từ nhà để xe cạnh tổng cục, sau đó ném cho Vu Yên một chiếc mũ bảo hiểm.
Vu Yên nhận mũ xong vẫn còn do dự, tuy bảo là xe điện nhưng chiếc xe này y hệt mô tô vậy, một chiếc xe to đùng.
“Em chở có an toàn không đấy?” Vu Yên nhìn chiếc mũ trong tay, “Em có chiếc mũ nào khác không?” Anh dùng mũ của hắn thì có lỗi quá.
Diêu Phi quay lại nhìn anh, “Em không cần mũ.”
Vu Yên: “Thế cái này…”
Diêu Phi: “Tránh cảnh sát thôi.”
Vu Yên: “…”
Vu Yên muốn nhắc hắn mình cũng là cảnh sát, đừng đối phó với công việc của đồng nghiệp như vậy nhưng cuối cùng anh vẫn không nói.
Diêu Phi: “Nhanh lên thầy, anh không vội à? Lát nữa bên vật chứng về là chúng ta phải viết đơn xin chìa khóa riêng đó.”
Lúc này Vu Yên mới rề rà đội mũ, ngồi lên yên sau.
Anh hơi né tránh, ban đầu còn không chịu ôm eo Diêu Phi, cảm giác ban ngày ban mặt mà hai người đàn ông dính vào nhau như vậy thì kỳ quá.
Diêu Phi vặn tay lái, chiếc xe phóng đi ầm ầm.
Vu Yên cảm giác cơ thể mình lập tức ngửa ra sau, suýt nữa là văng ra ngoài, anh vội vàng túm phần áo bên hông Diêu Phi.
Vòng hông chàng trai trẻ không có chút sẹo nào, lại thêm vẻ dẻo dai của cơ bắp.
Cảm nhận được anh lại gần Diêu Phi mới nhếch miệng cười.
Hắn lái xe nhanh như chớp, Vu Yên càng ngày càng dám chắc thằng nhóc này coi xe điện như xe mô tô.
Có mấy chỗ cua gấp, yên sau lại không có chỗ để chân, Vu Yên đành phải ôm chặt lấy Diêu Phi.
Anh không ngờ mình đã sắp ba mươi rồi mà ngồi sau tay lái của học sinh tim còn đập thình thịch như sắp bay ra ngoài thế này, chưa kể đầu óc anh còn bắt đầu quay cuồng…
Mười phút sau, Diêu Phi chống chiếc chân dài xuống đất, đỗ lại vững vàng, “Tới nơi rồi.”
Vu Yên lảo đảo xuống xe, tháo mũ ra rồi cúi người nôn khan.
Vừa rồi xe cua gấp mấy khúc, anh ngồi trên xe đã muốn nôn lắm rồi nhưng vẫn nhịn.
Diêu Phi giật mình, “Thầy, không sao chứ?”
Vu Yên xuống xe một lúc cũng đỡ hơn, cuối cùng không nôn thật.
Anh ngồi xổm bên đường hai phút mới đứng dậy được, mắt anh vẫn còn long lanh nước, “Xe này không phải mô tô…”
Diêu Phi thấy anh không sao mới thở phào một hơi, hắn tiếc nuối nói: “Đúng vậy, không phải mô tô mà, em phải tìm chỗ sạc đây. Lát nữa không có điện về đâu.”
Vu Yên: “…”
Nhà của Chu Băng Di nằm trong Thư Thành Gia Viên ở phía đông Hoa Đô, đây là một khu dân cư có tuổi đời khoảng mười lăm năm.
Cơ sở vật chất trong khu nhà nói cũ thì không cũ, bảo mới cũng chẳng mới.
Xung quanh là khu sinh hoạt của người dân, không có công ty nào mới, vậy nên rất ít người trẻ tuổi thuê nhà ở đây, hầu hết là các hộ gia đình tự ở.
Họ vào gặp người báo cảnh sát trước.
Người chồng sống nhà dưới luôn miệng nói mình xui xẻo.
Cô vợ Trác Tĩnh lại mất hồn mất vía, quầng thâm to đùng, liên tục nhấn mạnh với họ: “Tôi đã nghe thấy tiếng mà, tiếng máu nhỏ tí tách không ngừng đó.”
Cô cảm giác như mình đang xem một bộ phim kinh dị, sau đó phát hiện mình sống trong bộ phim đó, cô vô cùng lúng túng, không biết làm gì.
Mặt Vu Yên trắng bệnh nhưng anh vẫn an ủi cô trước, sau đó anh hỏi: “Hai người có quen bà cụ trên tầng không?”
Trác Tĩnh bình tĩnh lại, nói: “Có quen, thỉnh thoảng có gặp mặt chào hỏi nhau. Tôi cũng không biết bà ấy tên gì, nhưng bà sống trên gác yên tĩnh lắm, gần như không ra ngoài. Mấy chuyện này tôi nói hết với cảnh sát rồi mà.”
Cô thấy hai anh cảnh sát này hơi lạ, trông không giống cảnh sát hình sự lắm, hỏi rất nhiều câu lặp lại, không biết để điều tra gì.
Vu Yên và Diêu Phi lại lên tầng, giám định vật chứng vẫn ở đó, dây cảnh báo màu vàng giăng ngoài cửa.
Họ vừa vào trong thấy mấy mùi máu tanh xộc lên.
Pháp chứng vẫn đang bận rộn làm việc, họ bắt đầu lục soát đồ dùng trong nhà.
“Có lẽ hung khí bị mang đi rồi.”
“Tìm thấy điện thoại của nạn nhân chưa?”
“Trước đây bên chi cục không tìm thấy, chúng tôi đến lục soát lại hiện trường vừa mới thấy xong, điện thoại ở khe hở chỗ sô pha, hết pin rồi.”
“Chứng minh thư của nạn nhân đâu rồi?”
“Trong tủ bên trong đó anh.”
Vu Yên nhanh chóng nhận được điện thoại của người chết từ pháp chứng, họ đã lấy hết dấu vân tay trên đó, Vu Yên cầm điện thoại ra cắm sạc.
Đây là một chiếc điện thoại đời cũ, không cài mật khẩu, phần mềm trong máy cũng rất ít ỏi, chỉ có gọi điện, nhắn tin và mấy app như WeChat.
Anh mở WeChat ra xem trước, xếp đầu tiên là một nhóm cho người cao tuổi, hình như bên trong đang có hoạt động điểm danh gì đó, mọi người xếp hàng nhắn tin bên trong.
Nội dung tin nhắn rất đồng đều, chỉ toàn hai chữ “có mặt”, Vu Yên bấm vào trang thông tin nhóm chat rồi chụp ảnh lại.
Vừa quay lại ô chat anh đã thấy một thông báo thoại: “Trưởng nhóm Pháo Hoa Màu Xanh đã xóa bạn khỏi nhóm.”
Vu Yên nhíu mày, tại sao đối phương đột nhiên xóa Chu Băng Di? Họ biết Chu Băng Di đã qua đời rồi sao?
Đúng lúc này, đội trưởng đội bốn Lý Bắc vào hiện trường. Hắn ta vừa qua cửa đã nhận chai nước cấp dưới đưa qua tu mấy ngụm.
Sau đó hắn ta vui vẻ nói: “Tốt rồi cả nhà, chúng ta có manh mối rồi. Cổng tòa nhà này vừa hay đối diện với khu hoạt động trong khu, chúng tôi đã tìm ra một ông cụ hay ngồi chơi cờ, ông ấy vẫn minh mẫn lắm, nhớ chiều qua có những ai ra vào tòa nhà này. Tôi đã cho ông ấy xem camera an ninh ở cổng khu nhà để đối chiếu. Theo lời khai của ông ấy hiện đã điều tra được ba người, đang xác nhận thân phận.”
Mấy cảnh sát trong phòng mừng rỡ nói: “Ôi, tốt quá, xác định được nghi phạm nhanh vậy sao?”
Vu Yên cầm điện thoại qua, nói với hắn ta: “Đội trưởng Lý, tôi thấy trong điện thoại có một nhóm chat hơi kỳ lạ, các anh có thể điều tra manh mối này không?”
Lý Bắc nhận điện thoại, đồng ý với anh: “Được, thầy Vu vất vả rồi. Lúc nào có tin mới tôi sẽ báo cho anh.” Nhưng hắn ta có vẻ không tập trung chút nào.
Sau đó các cảnh sát bắt đầu nhiệt tình thảo luận phá án xong thì đi đâu ăn mừng.
Pháp chứng, giám định dấu vết, pháp y, cảnh sát hình sự, những chức vụ này đều có phân công rõ ràng tại hiện trường.
Đáng lý ra tổ phân tích hành vi không cần đến hiện trường, vậy nên những người kia đều thấy họ hơi hơi vướng víu.
Vu Yên thấy mình đứng trong phòng chẳng khác nào người ngoài, bèn vào trong xem Diêu Phi điều tra tới đâu rồi.
Diêu Phi vừa đi một vòng quanh nhà, hắn đang tháo găng tay nghỉ ngơi. Diêu Phi rút một điếu thuốc, hàng mi dài rủ xuống, hắn kề thuốc dưới mũi hít mấy lần, sau đó quyến luyến nhét lại vào bao.
Thấy Vu Yên đi qua, Diêu Phi mới nhìn lên.
Vu Yên: “Không nhịn được thì ra ngoài hút đi.”
“Thôi.” Diêu Phi cất hộp thuốc, “Thầy này, mấy cảnh sát kia tìm được manh mối quan trọng rồi, chắc không cần chúng ta giúp đâu, hay mình về trước nhé?”
Hắn nghĩ đằng nào cuối cùng họ cũng nhận được báo cáo, có xem hiện trường cũng không cần thiết lắm, còn bị người ta ghét.
Vu Yên nói: “Đợi một lát rồi đi cùng họ.”
Diêu Phi nghĩ hồi, nói: “Cũng được, dù sao họ cũng lái xe mà, hay là anh ngồi chung với đội trưởng Lý?” Hắn thấy lúc đến đây Vu Yên hơi choáng váng.
Vu Yên nói: “Thôi, chúng ta đi cùng nhau đi, em lái chậm chậm là được. An toàn là số một, lái nhanh nguy hiểm lắm…”
Diêu Phi nói: “Được.” Hắn dừng một lát lại nói tiếp: “Hay anh xin một chiếc xe đi, em có bằng lái mà.”
Vu Yên lắc đầu, “Đợi tổ chúng ta đủ người đã.”
Anh đã xin ba suất với cục trưởng Đàm, cũng đã tuyển chọn xong xuôi, lãnh đạo luôn bật đèn xanh, giờ chỉ cần chờ người đến là được.
Cục trưởng Đàm rất ủng hộ công việc của họ, lúc này họ xin một chiếc xe chắc chắn sẽ được duyệt.
Nhưng hiện giờ cả tổ chỉ có hai người họ, chắc chắn sẽ có người lén lút nói họ được phân biệt đối xử, đợi thêm một thời gian cũng không sao.
Diêu Phi bĩu môi, “Có mỗi năm người, còn không bằng nửa đội hình sự.”
Vu Yên: “Chúng ta khác họ, toàn là người giỏi, chất lượng cao hơn.”
Bên kia căn nhà, không biết mấy tay cảnh sát đang nói gì mà cười to thành tiếng.
Đứng trong căn nhà vừa có người chết, Vu Yên cảm thấy tiếng cười này hơi chối tai.
Diêu Phi nhìn anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Thấy không phá được thì kéo chúng ta vào gánh hộ, vừa có manh mối khả quan là lập tức ném chúng ta đi ngay…”
Vu Yên nói: “Đừng nói vậy, mọi người đều là cảnh sát, đều hết lòng phá án, em có phát hiện gì mới không?”
Diêu Phi đáp: “Trong nhà có dây dắt chó, sô pha có dấu cào, sau tủ có một viên đồ ăn cho chó rơi vào. Hẳn là chó cỡ nhỏ nhưng em lại không thấy chút lông chó nào trong nhà hết, cũng không có dấu vết có chó sống ở đây. Căn nhà này hơi sạch sẽ quá mức, giống như mới được quét dọn vậy.”
Điều này chứng tỏ người chết từng nuôi chó, sau lại không nuôi nữa vì lý do nào đó.
Diêu Phi dừng một lát, nói tiếp: “Còn nữa, em ngửi thấy mùi hoa trên áo khoác nạn nhân để trên ghế.”
Khứu giác của hắn rất nhạy, thường xuyên bị người khác bảo là mũi chó.
Đó không phải mùi nước hoa hay tinh dầu, giờ đã là mùa đông, hoa tàn hết từ lâu rồi, chỉ có thể là hoa trồng trong nhà kính. Có thể Chu Băng Di từng vào cửa hàng hoa, có lẽ còn mua cả hoa tươi.
Vu Yên gật đầu ghi lại, anh bổ sung thêm: “Tôi phát hiện nạn nhân có khoanh lên lịch vào ngày hôm qua, tựa như đã được lên lịch sẵn để gặp ai đó, hoặc làm một việc gì đó.”
Đến khi về Vu Yên lại ngồi xe của Diêu Phi, lần này anh đã quen hơn rồi.
Dù Diêu Phi phóng rất nhanh nhưng anh có thể nhận ra kỹ thuật lái xe rất tốt.
Ngồi ở yên sau, Vu Yên ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trên người Diêu Phi.
Không hiểu sao anh bỗng nhớ đến hiệu ứng “lẫn lộn kích thích”[1].
Đến tổng cục, đợi anh xuống xe, Diêu Phi nói: “Thầy ơi, sau này anh muốn đi xe thì cứ gọi em nhé.”
Vu Yên trả mũ cho hắn, “Khỏi đi, cậu để ngón nghề đó lại mà theo đuổi bạn gái.”
Chú thích:
[1] Hiệu ứng “lẫn lộn kích thích” là hiện tượng chúng ta sai trong việc nhìn ra điều gì khiến bản thân thấy kích thích. Một ví dụ phổ biến là khi sợ, chúng ta lại thường dễ nhầm tưởng đó là cảm giác yêu thích với người ở bên cạnh mình khi đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT