Tô Hồi ho sặc sụa, anh khạc một búng máu ra, run rẩy hỏi Lục Tuấn Trì: “Vừa rồi anh bắn trúng rồi à?”

Mắt Lục Tuấn Trì đỏ ngầu, thuốc mê khiến trước mắt hắn như có vô số mảnh vỡ trôi lơ lửng, huyệt Thái Dương nảy lên thình thịch, ngực đau như dao cắt, hắn nghẹn ngào nói: “Trúng rồi, anh bắn súng giỏi lắm.”

May mà Lục Tuấn Trì không bị thương nặng, Tô Hồi thầm nghĩ, anh ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Tuấn Trì muốn bịt vết thương trên ngực Tô Hồi lại nhưng dòng máu đỏ tươi vẫn chảy ra không ngừng.

Tô Hồi cắn chặt bờ môi tái nhợt, năm ngón tay thon dài run rẩy giữ trên bụng, không dám ấn mạnh. Tô Hồi nhíu mày, tiếng rên khó nhịn phát ra từ trong cổ, vốn dĩ anh không muốn Lục Tuấn Trì lo lắng nhưng anh đau quá, nội tạng như bị viên đạn quấy nát, máu trào ra không ngừng khiến anh chẳng còn chút sức nào.

Người ta nói trước khi chết, con người sẽ nhớ lại mọi chuyện trên đời, có lẽ do mất máu quá nhiều, cũng có thể do chloroform, rất nhiều hình ảnh bất giác xuất hiện trước mắt Tô Hồi.

Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ, người thân, bạn bè…

Những người yêu anh và cả những người anh yêu nữa…

Anh nhớ mình đứng trên bục nhận thưởng nhìn thấy Lục Tuấn Trì, nhớ Lục Tuấn Trì đưa ô cho anh, nhớ Lục Tuấn Trì hầm canh gà cho anh, nhớ những ngôi sao anh từng đưa hắn, anh nhớ Lục Tuấn Trì đỡ anh khi qua đường, nhớ hắn đã ở cùng anh, nhớ khi lựu đạn nổ, Lục Tuấn Trì kéo anh ra, nhớ lúc họ cùng tìm mèo, hát song ca ở KTV, nhớ Lục Tuấn Trì chắn trước anh trong vụ tai nạn.

Anh nhớ lại những lúc họ cùng đến hiện trường, cùng phá án, cùng đối mặt với những nguy hiểm kia…

Cuộc đời của anh luôn có Lục Tuấn Trì, anh sẽ không quên người này lần nữa…

Tô Hồi cắn răng, mồ hôi túa ra không ngừng, thấm ướt mái tóc trước trán anh, ánh mắt anh bắt đầu rã rời, không thể tập trung nữa, “Lục Tuấn Trì, anh yêu em…”

Tô Hồi nói xong lại ho vài tiếng, máu chảy từ khóe miệng đến bên tai.

Lục Tuấn Trì vô cùng hoảng sợ, hắn nghẹn ngào lau vết máu trên má Tô Hồi, “Em cũng yêu anh, em yêu anh nhất… Em muốn ở bên anh cả đời…”

Hắn chưa từng sợ hãi như lúc này, sợ Tô Hồi nhắm mắt lại, sợ anh im lặng rời xa.

Lúc này, gương mặt tuấn tú của Tô Hồi trắng bệch, hàng mi dài khẽ chớp, phần tóc hai bên má ướt sũng dán lên mặt như thể đã yếu ớt đến cùng cực.

Lục Tuấn Trì lau vết máu bên môi cho Tô Hồi, anh lại nhíu mày, rên rỉ nôn ra càng nhiều máu.

Có tiếng động vang lên ngoài cửa, hình như quản lý và chữa cháy đã đến rồi, họ đang tìm cách mở cửa.

Lục Tuấn Trì ôm anh, nói: “Anh cố gắng lên, nhất định phải chống đỡ…”

Tô Hồi cảm nhận được độ ấm từ cơ thể Lục Tuấn Trì, anh cảm giác bên môi mình có thứ gì đó rơi xuống, lành lạnh, là nước mắt, hơi mặn.

Tô Hồi nhịn đau, anh muốn mỉm cười, đưa tay lau mắt Lục Tuấn Trì, “Đừng khóc mà, tổ trưởng Lục bé nhỏ của anh, có thuốc mê, anh không đau chút nào…”

Nói dối…

Lục Tuấn Trì cũng bị thương, vai hắn vẫn đang đau nhói, dù chloroform vẫn còn tác dụng nhưng trước khi anh mất ý thức, cơn đau sẽ không giảm bớt.

Tô Hồi: “Nếu anh chết…”

“Không được nói… Anh không chết đâu.” Lục Tuấn Trì cắt ngang lời anh, hắn cảm giác mình cũng sắp mất ý thức rồi, hắn nắm chặt tay Tô Hồi, muốn kéo anh lại.

Hắn nói nhỏ bên tai Tô Hồi: “Chúng ta còn nhiều chuyện chưa làm lắm, em vẫn chưa điều tra rõ vụ án của cậu em, anh vẫn chưa ghép xong bức tranh đó. Em vẫn chưa cầu hôn anh, chưa đeo nhẫn cho anh… Anh vẫn chưa gặp bố mẹ em, cả mèo của anh nữa… Anh nghĩ đến chúng xem, anh còn nói phải đưa Hemingway đi triệt sản mà, anh phải chịu trách nhiệm cho nửa người dưới của nó chứ…”

Tô Hồi nghe tới đây, anh muốn cười với hắn nhưng lại sặc ra một búng máu.

Mất quá nhiều máu cộng thêm tác dụng của thuốc mê, lúc này anh đã không còn tỉnh táo nữa.

Lục Tuấn Trì nghẹn ngào nói: “Tại em không thể bảo vệ anh…”

“Em đã cứu anh… nhiều lần lắm rồi.” Tô Hồi thấy người mình dần lạnh đi, đau đến run rẩy, cả nói chuyện cũng bắt đầu trở nên khó nhọc. Mắt anh rã rời, không thể nhìn rõ Lục Tuấn Trì nữa, anh đành phải nhắm mắt lại, khẽ nói: “Anh hơi mệt rồi… Vậy em ngủ cùng anh được không? Lúc nào dậy chúng ta sẽ cùng làm những việc đó… Chỉ cần có em ở bên cạnh, anh sẽ không sợ nữa…”

Anh mệt quá, không còn sức mở mắt, thậm chí là hít thở, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.

Hành lang hơi tối, chuông báo cháy đã dừng hẳn, tiếng nhạc trong phòng khám vẫn vang lên, tiếng rầm rầm vọng lại từ cửa, họ sắp mở được cửa rồi.

Lục Tuấn Trì ôm chặt Tô Hồi, hắn muốn nói anh đừng ngủ nhưng cơn chóng mặt ù tai kinh khủng đã ấp tới.

Hắn cảm giác ý thức của mình sắp chìm xuống biển sâu, như thể sắp bị bóng tối kia nuốt chửng.

Cuối cùng, hắn chỉ kịp nắm tay Tô Hồi, đặt một nụ hôn thật khẽ lên khóe môi dính máu của anh.

Dù thứ đang chờ họ là mộng đẹp hay địa ngục, hắn đều cam lòng rơi xuống.

Mùi thơm nồng nàn tràn khắp căn phòng, cùng với đó là tiếng nhạc nhẹ nhàng, cả thế giới dần dần rời xa.

Cuối cùng họ cũng mở được cửa…

Xung quanh ồn ào quá, Tô Hồi nghe thấy rất nhiều âm thanh, tràn tới từ bốn phương tám hướng.

Ồn nhất là âm thanh “tít tít”, tiếng động ấy vô cùng dồn dập, ánh đèn chiếu xuống rọi qua mí mắt anh, mọi người xung quanh như được lên giây cót, chuyển động không ngừng.

“Đạn trúng ngực phải và bụng.”

“Chuẩn bị phẫu thuật ngay!”

“Bệnh nhân mất máu nhiều quá, đang tụt huyết áp rất nhanh…”

“Chuẩn bị huyết tương, tiêm adrenaline!”

“Nhịp tim, hô hấp tạm ngưng…”

“Chuẩn bị thực hiện CPR và AED…”

Tít, tít, tít, tít…

Địa ngục gần ngay trước mắt, nỗi sợ ập vào tim, sau đó có người nắm chặt tay anh…

Đôi tay ấy ấm áp, như muốn kéo anh lại, đưa anh từ chốn hư vô về cõi trần.

Mọi ồn ào dạt hết ra xa, tất cả bình yên trở lại…

Lâu lắm rồi Tô Hồi không ngủ ngon như vậy.

Anh cảm giác mình được cuộn mình trong cái ôm ấm áp, cơ thể như trôi dạt ngoài vũ trụ, xung quanh là vô vàn vì sao lấp lánh, mà phía xa là dòng sông Ngân được tạo nên từ đại dương sao sáng.

Anh không khó chịu lắm, không gian xung quanh ấm áp, không còn là cái lạnh như băng.

Sau đó anh nghe thấy có người gọi tên anh, “Tô Hồi.”

Tô Hồi mở mắt, thấy Lục Tuấn Trì ngồi bên giường bệnh.

Là con người thân thuộc, giọng nói thân thuộc, thế giới thân thuộc ấy.

Thấy vành mắt Lục Tuấn Trì đỏ hoe, Tô Hồi vươn tay muốn chạm vào hắn nhưng Lục Tuấn Trì lại bắt lấy tay anh.

Lục Tuấn Trì ấn chuông gọi y tá, sau đó run rẩy nói với họ Tô Hồi đã tỉnh.

Bác sĩ và y tá lập tức chạy qua, kiểm tra tình hình của Tô Hồi.

Đợi họ đi rồi, Lục Tuấn Trì nắm chặt ngón tay thon dài của Tô Hồi như thể sợ anh đi mất.

“Tỉnh lại là tốt rồi… Tỉnh lại là tốt rồi…” Lục Tuấn Trì hỏi anh: “Chỗ bị thương còn đau không?”

Tô Hồi chớp mắt, anh cắn môi lắc đầu, yếu ớt đến mức không còn sức nói chuyện. Dù lúc này vết thương vẫn còn đau âm ỉ nhưng không còn đau như lúc mới bị bắn nữa rồi, anh vẫn chịu đựng được, chẳng qua đôi lúc vết thương lại nhói lên theo nhịp thở, khiến anh không thể tập trung được.

Cơn đau ấy như từng đợt sóng, từng đợt từng đợt, anh biết dần dần nó sẽ trở nên bình lặng, nhưng hiện giờ anh phải cắn răng chịu đựng.

Lục Tuấn Trì nói: “Nếu đau quá em bảo bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho anh.”

Tô Hồi lại lắc đầu, anh sợ dùng mấy loại thuốc đó quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới não.

Mặt anh trắng bệch tôn lên đôi mắt đen láy, tựa như viên ngọc đen. Nốt ruồi nơi khóe mắt lại càng thêm nổi bật, khi cơn đau ấp tới, đôi lúc anh sẽ nhíu mày thở dốc, thoạt trông vừa yên tĩnh vừa kìm nén.

Lục Tuấn Trì đau lòng đưa ngón tay qua, “Đừng cắn môi, đau thì cắn tay em này…”

Tô Hồi không khách sáo với hắn, anh há miệng ngậm ngón tay hắn, cắn nhè nhẹ. Tựa như chú mèo nhỏ ngậm món đồ chơi yêu thích của mình.

Chẳng mấy chốc anh lại thiếp đi, không biết bao lâu sau mới tỉnh dậy.

Lục Tuấn Trì vẫn ở cạnh anh, hắn nằm bò lên bàn chợp mắt, Tô Hồi vừa cử động hắn đã tỉnh ngay.

Lần trước tỉnh lại Tô Hồi vẫn thấy chưa tỉnh táo hẳn nhưng lần này ý thức của anh đã rõ ràng hơn rồi, anh thử mở miệng, cảm giác cuối cùng mình đã có sức nói chuyện rồi.

Tô Hồi muốn nói Lục Tuấn Trì đừng lo cho anh, cuộc đời là như vậy, sống chết, tai nạn, đều là chuyện bình thường.

Anh muốn hỏi Lục Tuấn Trì bị thương có đau không, muốn hỏi mọi người có sao không, muốn hỏi vụ án ra sao rồi.

Nhưng bây giờ anh chỉ cảm thấy đói, dường như tư duy không thể kiểm soát miệng anh nữa mà nó đang hành động theo bản năng, anh mở miệng, giọng nói khàn khàn mà lạ lẫm: “Anh muốn ăn canh gà.”

Nói xong, Tô Hồi cũng sững sờ, không rõ tại sao mình lại nói như vậy, anh nghi ngờ không biết có phải khí độc tràn vào làm hỏng não anh rồi không. Dường như mọi chuyện trên đời đều không quan trọng bằng chuyện này, tư duy của anh bị canh gà chiếm trọn… không thể nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

Lục Tuấn Trì lập tức đồng ý: “Em sẽ cố gắng hầm canh cho anh.”

Ánh nắng rọi lên giường bệnh, hắn lẳng lặng nhìn Tô Hồi.

Ngộ độc và bị thương khiến sắc mặt và môi Tô hồi đều trắng bệch, anh khép hờ mắt, giọng nói cũng khàn hơn bình thường.

Lục Tuấn Trì vô cùng đau lòng, dù nào cũng là cơ thể máu thịt, hắn không biết Tô Hồi còn chịu đựng được bao nhiêu nữa. Cũng không biết canh gà có bù lại được máu đã chảy ra không.

Tô Hồi nhắm mắt dặn hắn: “Loại gà thả vườn cơ.”

Lục Tuấn Trì nói: “Được, em mua hai con hầm cho anh. Mua loại cực kỳ thơm, có thể hầm ra một lớp mỡ dày ấy, em sẽ vớt hết mỡ ra, chỉ còn lại mùi gà thơm nồng với nước canh đậm đà thôi. Em sẽ cho cả măng, nấm, mộc nhĩ và trứng bồ câu vào nữa. Bây giờ anh chỉ được ăn thức ăn lỏng nhưng vẫn có thể nếm vị của chúng…”

Mỗi món hắn nói ra đều là thứ Tô Hồi thích ăn.

Tô Hồi thích ăn canh gà Lục Tuấn Trì hầm nhưng anh không thích ăn phần thịt sau khi hầm, cảm giác khi ấy thịt gà đã không còn linh hồn nữa rồi.

Lục Tuấn Trì nói với Tô Hồi: “Anh giỏi lắm, cực kỳ mạnh mẽ…”

Tô Hồi mở mắt gật đầu, bây giờ anh vẫn hơi chóng mặt, lầm bầm nói: “Tổ trưởng Lục, em khen ngợi anh thế này cực kỳ giống cục trưởng Đàm…”

Y tá vào thay thuốc nghe vậy bèn cười với họ, cô nói: “Còn đùa được nữa, xem ra anh đỡ nhiều rồi.”

Tô Hồi vẫn còn rất yếu, một lát sau anh đã lại thiếp đi.

Đến lúc anh ngủ dậy, trước mặt anh đã có nửa bình canh gà còn nóng hôi hổi, canh gà màu vàng kim, là kiểu nhìn như có thể phát sáng vậy.

Hương thơm nồng nàn của canh gà tràn đầy trong phòng bệnh.

Lục Tuấn Trì lau mặt giúp anh, sau đó cho anh súc miệng bằng nước súc miệng.

Lục Tuấn Trì còn không cho Tô Hồi cầm thìa, hắn nâng giường dậy, tay phải cầm thìa múc từng miếng cho anh, còn hỏi Tô Hồi: “Ngon không?”

“Ừ.” Tô Hồi nghĩ hồi, nói: “Cực kỳ ngon.”

Lục Tuấn Trì lại múc thêm một thìa, thổi kỹ rồi mới đút cho anh, “Thầy Tô, anh còn nhớ không? Những chuyện lúc đó anh hứa sẽ làm cùng em ấy.”

Tô Hồi “ừ” một tiếng, nghiêm túc nói: “Nhớ chứ, chúng ta sẽ làm từng chuyện một, lúc nào anh ra viện chúng ta sẽ đưa Hemingway đi triệt sản ngay.”

Lục Tuấn Trì: “…”

Cuộc sống “sắc hương” của Hemingway đã vĩnh biệt từ đây.

Canh gà ngon quá đi mất.

Không biết có phải do đói quá không, Tô Hồi cảm giác mình chưa bao giờ được ăn món canh gà nào ngon thế này, hương vị cực đậm đà, là mùi vị mà không một loại bột nêm gà hay thứ gia vị nào trên thị trường có thể nêm nếm ra.

Ăn hết bình canh gà, người anh cũng ấm hẳn lên, trái tim cũng trở nên ấm áp.

Sau này Tô Hồi mới biết khi đó anh mới tỉnh, bác sĩ nói không cho nhiều người vào thăm nom, Lục Tuấn Trì bèn hỏi ý bác sĩ, họ nói anh vẫn được uống chút canh gà.

Hôm đó là một ngày nghỉ hiếm có, các tổ viên tổ trọng án đều tất bật vì anh. Hai con gà kia là gà thả vườn mà Diêu Phi phải lái xe điện về vùng quê để mua, Kiều Trạch thì mua những nguyên liệu khác, Khúc Minh phụ trách thao tác, Hạ Minh Tích đứng cạnh livestream, nấu canh xong thì Trịnh Bách lái xe mang tới cho anh, còn Lục Tuấn Trì vẫn giữ vững cương vị chỉ huy từ đầu tới cuối.

Dù hơi lộn xộn nhưng kết quả vô cùng mỹ mãn.

Mọi người đều vô cùng tán thưởng bí quyết làm canh gà độc quyền của Lục Tuấn Trì, lỡ sau này thất nghiệp họ có thể hợp tác mở một quán canh gà.

Khi biết chuyện này, Tô Hồi cảm giác mình được cả thế giới và những người này yêu thương hết mực…

Cũng sau này Tô Hồi mới biết anh nằm trong phòng phẫu thuật tròn mười tám tiếng, truyền máu hai lần, thông báo nguy kịch ba lần. Vì cơ thể quá yếu, anh từng ngừng thở một lần trong quá trình cấp cứu. Vậy nên khi anh tỉnh lại, mắt Lục Tuấn Trì mới đỏ như vậy.

Trong hai ngày anh hôn mê, Lục Tuấn Trì vừa tỉnh dậy sau cuộc phẫu thuật đã không buồn nghỉ ngơi, chỉ túc trực bên cạnh đợi anh tỉnh dậy.

Anh như đã trở lại sau một chuyến vòng quanh Quỷ Môn Quan.

Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, khi gắp viên đạn ra khỏi ngực, bác sĩ phát hiện một mảnh vỡ từ vụ nổ năm đó còn sót lại, chính vì mảnh vỡ đó mà anh mới nhiễm trùng và nôn ra máu nhiều lần. Sau cuộc phẫu thuật, Tô Hồi lại khỏi nhanh hơn, tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn.

Đến ngày thứ bảy anh đã có thể xuống đất, bác sĩ nói anh nên tản bộ vừa phải để vết thương hồi phục nhanh hơn, Lục Tuấn Trì dìu anh chầm chậm đi bộ quanh hành lang bệnh viện.

Dần dần, Tô Hồi cảm nhận được vết thương đang dần lành lại, cơn đau cũng giảm dần, các cơ quan nội tạng và máu thịt đều đang hồi phục, cảm giác hơi ngứa, tựa như đang tái sinh.

Nếu như vụ nổ hai năm trước đưa Tô Hồi vào chỗ chết, đẩy anh xuống vực sâu thì lần này anh tựa như phượng hoàng rực lửa, niết bàn hồi sinh.

Tô Hồi bỗng nhớ lại, hồi nhỏ bố mẹ đặt tên này cho anh vốn có ý nghĩa hồi phục, trở lại. Có lẽ nhờ cái tên này ban phúc, anh mới có thể chuyển nguy thành an hết lần này đến lần khác…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play