Giọng Tô Hồi không lớn, hơi khàn nhưng lại khiến cả phòng họp yên tĩnh lại.
Mọi người nghe xong, ai nấy ngạc nhiên đến không thể khép miệng.
Cục trưởng Trâu từ nơi khác tới, không hiểu anh nói vậy có nghĩa gì.
Nhưng với những người khác, câu nói này, cái tên này, chứa đựng quá nhiều điều.
Nhà Thơ từng là chiến hữu kề vai sát cánh với họ. Hơn cả, anh là nhân vật cỡ “đại thần” được mọi người ngưỡng vọng, kính trọng.
Khắc họa tâm lý, suy luận của Nhà Thơ có độ chính xác cao, hiệu suất nhanh đến mức mọi người không theo kịp.
Dường như chỉ cần giao cho anh thì những vấn đề hóc búa kia sẽ được giải quyết.
Anh là sự tồn tại vượt khỏi lẽ thường, tựa như ngọn đèn dẫn đường chỉ lối giữa bóng đêm, có thể tiếp thêm sức mạnh để những người bình thường như họ chiến đấu với cái ác.
Bỗng chốc, ngạc nhiên, mừng rỡ, vui vẻ, rất nhiều loại cảm xúc đan xen.
Sau một hồi im lặng, mọi người trong phòng họp mới choàng tỉnh khỏi ngạc nhiên.
Chỉ có cục trưởng Trâu mới đến không biết chuyện trước đây, ông nhíu mày nhìn Tô Hồi gầy yếu mảnh khảnh trước mắt mình. Thư ký Vương phụ trách ghi biên bản lập tức nghiêng người qua, nói nhỏ với ông mấy câu, giải thích đơn giản về tổ phân tích hành vi cùng chuyện Nhà Thơ và bốn chuyên gia khắc họa tâm lý.
Mọi người bình tĩnh lại, sau đó nhân cơ hội này thì thầm to nhỏ.
“Đó là Nhà Thơ đó, chắc chắn Nhà Thơ không thể dính líu gì với mấy nghi phạm kia rồi…”
“Anh ta là Nhà Thơ? Không phải nghe đồn Nhà Thơ chết rồi sao? Hóa ra vẫn sống à?”
“Nhà Thơ trẻ hơn tôi nghĩ nhiều.”
“Bảo sao cục trưởng Đàm lại cử thầy Tô vào tổ trọng án, gần đầy bên đó phá án siêu nhanh, chắc là nhờ anh ấy giúp đỡ rồi.”
“Nếu đúng là Nhà Thơ thì tôi nghĩ dễ đơn tố cáo kia có vấn đề lắm…”
Nhân viên cấp trung ở tổng cục không biết nhiều về Tô Hồi nhưng gần như ai cũng biết Nhà Thơ, cũng có rất nhiều người từng làm việc cùng anh.
Trước đây, Nhà Thơ là thần thoại trong tổng cục, những gì anh từng làm được mọi người khen ngợi, nào là án treo, nghi án, anh đều có thể phá giải nhanh chóng.
Trong hai năm anh mất tích, mọi người trong cục vẫn truyền tai nhau những vụ kỳ án anh từng phá giải ngày xưa.
Trong khoảng thời gian không có Nhà Thơ, cảnh sát gặp nhiều khó khăn hơn, khi gặp vấn đề nan giải, mọi người đều sẽ nghĩ đến anh.
Không ai ngờ rằng lúc này Nhà Thơ là cố vấn của tổ trọng án.
Phơi bày thân phận Nhà Thơ là một nước cờ hiểm lấy lùi làm tiến nhưng lại là lời phản bác tốt nhất trước những lời lẽ kia.
Tình thế lập tức xoay chuyển.
Từ khi Tô Hồi tiết lộ thân phận, mặt cục phó Kim biến sắc…
Ông ta biết rõ địa vị và tiếng vang của Tô Hồi trong cục…
Thậm chí, danh tiếng Nhà Thơ còn vượt xa một lãnh đạo như ông ta.
Ông ta không ngờ Tô Hồi là Nhà Thơ, hơn nữa còn tự mình tiết lộ thân phận vào lúc này.
Cục phó Kim suy nghĩ một hồi, quyết tâm thà chết cũng không thể thừa nhận chuyện này, lúc này ông ta chỉ có thể đâm lao thì theo lao thôi.
Cục phó Vương ngồi bên cạnh nói: “Thầy Tô, hóa ra anh là Nhà Thơ à?! Bảo sao sau khi anh đến tổ trọng án như có quý nhân phù trợ ấy, đây đúng là chuyện trọng đại ở cục thành phố Hoa Đô chúng ta đấy, bây giờ anh có hồ sơ gì có thể chứng minh thân phận của mình không?”
Tô Hồi lắc đầu.
Nếu hồ sơ, tài liệu có dễ như vậy thì bảo vệ nặc danh có ý nghĩa gì?
Bốn chuyên gia khắc họa này cũng như cảnh sát nằm vùng, mọi hồ sơ đều được khóa lại bảo vệ. Cục trưởng Đàm là lãnh đạo trực tiếp, không có chìa khóa mật thì không ai mở được.
Cục phó Kim được ông ta nhắc bài, vội nói theo: “Cục trưởng Đàm biết rõ chuyện lại đang vắng mặt rồi, vậy chúng ta đợi anh chứng minh được thân phận rồi quyết định sau nhé.”
Nói tới đây, những người vừa kích động cũng im lặng trở lại, không ai trong số họ từng gặp Nhà Thơ, càng không biết những gì thầy Tô này nói là thật hay giả.
Dù có rất nhiều người tin anh nhưng cũng có vài người chưa chắc chắn, bởi vì Tô Hồi còn quá trẻ, không giống Nhà Thơ trong lòng họ.
Thư ký Vương vừa thuật lại cho cục trưởng Trâu nghe xong, anh ta lầm bầm: “Ầy… Dám bộc lộ thân phận trong cuộc họp tại cục cảnh sát chắc không phải giả đâu. Nhận bừa thân phận ngoài nguy hiểm ra cũng chẳng có lợi ích thực chất nào khác cả.”
Tô Hồi cúi đầu, che miệng ho liền vài tiếng, cơ thể anh hơi run lên, không nói gì.
Lục Tuấn Trì hơi lo lắng, hắn nghĩ Tô Hồi có thể đăng nhập lại tài khoản của mình, đó là cách chứng minh trực tiếp nhất.
Nhưng lúc này tổ phân tích hành vi đã giải tán, tài khoản của họ đều đã bị xóa từ lâu, cũng không biết hồ sơ của cục trưởng Đàm ở đâu, cách chứng minh thân phận này không hợp lý.
Hẳn là cục trưởng Đàm có cách chứng minh thân phận của Tô Hồi nhưng lúc này chưa rõ cục trưởng Đàm sao rồi, hắn cũng chưa nghe tin cục trưởng Đàm đã tỉnh.
Còn những chuyện khác…
Hắn muốn chứng minh giúp Tô Hồi nhưng lại sợ họ vốn có quan hệ cấp trên cấp dưới, lời hắn nói không đủ sức nặng, nói ra lại thành thiên vị.
Trong lúc hắn suy nghĩ, có một cô gái xinh đẹp đứng lên, là tổ trưởng tổ kiểm duyệt Đào Lý Chi.
Cô nghiêm túc nói: “Cục phó Kim, hai năm trước tôi cũng là thành viên tổ phân tích hành vi, biệt hiệu Oanh Châu Âu. Tôi có thể chứng minh cố vấn Tô Hồi đúng là Nhà Thơ.”
Cô nói một câu đơn giản với giọng điệu chắc nịch.
Sóng trước chưa tan sóng sau đã tới, tình thế thay đổi liên hồi khiến người nhiều không theo kịp.
Lại có mấy người ngạc nhiên há miệng.
“Hóa ra Đào Lý Chi là Oanh Châu Âu.”
“Chữ ‘Tri’[1] đó là hài âm à.”
[1] Oanh Châu Âu có âm H-V là “Tri Canh Điểu”, “Tri” này đọc giống “Chi” trong tên Đào Lý Chi.
“Bảo sao bây giờ tổ kiểm duyệt được coi trọng tới vậy, chẳng trách họ vạch ra được nhiều án sai của chi cục như thế.”
Năm xưa, thân phận của bốn chuyên gia khắc họa tâm lý luôn là chuyện bàn tán lúc rảnh rỗi của mọi người, ai ai cũng suy đoán thân phận của họ. Mà sau khi tổ phân tích hành vi giải tán, họ đã nghĩ thân phận thật sự của bốn chuyên gia khắc họa này sẽ trở thành câu đố không có lời giải.
Nào ngờ hai năm sau, các chuyên gia khắc họa tâm lý tự tiết lộ thân phận, đã vậy không chỉ có một người, mà là hai người!
So với Nhà Thơ thần bí, mọi người vẫn luôn suy đoán về nữ chuyên gia Oanh Châu Âu này.
Thậm chí có người từng nghi ngờ Đào Lý Chi có quan hệ với tổ phân tích hành vi. Lúc này Đào Lý Chi đứng ra tiết lộ thân phận đã chứng thực suy đoán của họ.
Từng là thành viên tổ phân tích hành vi, giờ lại là tổ trưởng tổ kiểm duyệt, nhân chứng như Đào Lý Chi đã đủ sức nặng rồi.
Lúc này Lục Tuấn Trì mới đứng dậy, đặt thêm một “quả cân”, “Tôi cũng có thể chứng minh thầy Tô là Nhà Thơ.”
Ban đầu Lục Tuấn Trì vẫn còn do dự chuyện Tô Hồi tự để lộ thân phận nhưng sau đó hắn đã hiểu ý Tô Hồi.
Sau hai năm, cơ chế bảo vệ đã không còn tác dụng từ lâu.
Lúc này đã có những hung thủ bên ngoài biết thân phận của Tô Hồi, trái lại những đồng nghiệp này lại không biết anh là Nhà Thơ, cục diện này rất bất lợi với họ.
Lá đơn tố cáo này nhắm vào Tô Hồi, đối phương cũng đã lên kế hoạch hồi lâu.
E là những kẻ đó vẫn luôn chú ý đến tổ trọng án, quan sát những nghi phạm này, chúng biết quá khứ của Tô Hồi nên mới giăng chiếc lưới này.
Một khi công khai thân phận của Tô Hồi trước tất cả mọi người, trái lại anh sẽ càng được bảo vệ an toàn hơn.
Mặt cục phó Kim xám ngoét, ông ta vẫn nói ngang: “Mấy người các anh có ai coi cục trưởng Trâu ra gì không? Dù thầy Tô là Nhà Thơ cũng đâu thể chứng minh đơn tố cáo này là vu khống? Anh hoàn toàn không giải thích được chuyện này, tôi nghĩ vẫn nên tạm thời đình chỉ công tác trước đã…”
Tô Hồi ngẩng đầu nói: “Có những chuyện tôi không thể giải thích nhưng cũng có chuyện tôi có thể chứng minh.” Nói xong, anh lần những ngón tay thon dài mở mấy cúc áo trước ngực, phơi bày vết thương đỏ sẫm trước ngực.
Ai nhìn cũng biết những vết thương đó nặng nề thế nào.
Lục Tuấn Trì cũng ngẩng đầu nhìn, vết thương nào cũng vô cùng đáng sợ.
Mọi người lại im lặng.
Mọi người trong cục từng đồn rằng, Nhà Thơ đã chết.
Lúc này nhìn những vết thương kia, mọi người mới hiểu.
Chắc chắn khi đó Nhà Thơ đã phải vùng vẫy đấu tranh bên bờ vực sống chết rất lâu.
Tô Hồi nói: “Chúng tôi đã gặp khó khăn khi điều tra vụ án cát mịn hai năm trước, khi đó tôi không thể phân tích được sự thật đằng sau vụ án, bắt được kẻ chủ mưu thật sự. Cũng vì vậy mà tổng cục Hoa Đô phải trả một cái giá rất đắt, tôi cũng bị thương nặng, suýt đã mất mạng. Sau hai năm, không một ai muốn bắt hung thủ vụ án này, điều tra được chân tướng của nó hơn tôi cả…”
Nói tới đây, Tô Hồi nhìn lên, ánh nhìn đầy kiên quyết, “Hai năm qua, có một thời gian tôi bị mất trí nhớ, rời khỏi cục. Nhưng bây giờ tôi đã về cục, tôi muốn đối mặt với tất cả, cố gắng hết sức bắt được hung thủ.”
Đúng lúc này, tiếng vỗ tay giòn giã vang lên ngoài cửa, cửa phòng họp được mở ra lần nữa.
Cục trưởng Đàm đứng ngoài cửa nhìn mọi người.
Vị cục trưởng già ngoài năm mươi đã điều hành cục thành phố Hoa Đô nhiều năm này, cuối cùng đã trở lại.
Cục phó Kim sửng sốt, ngồi ngớ người hồi lâu.
Cục phó Vương vẫn nhanh nhẹn hơn ông ta, “Cục… Cục trưởng Đàm, sao anh lại tới đây? À, anh tỉnh rồi à?”
“Tôi tỉnh mấy hôm rồi, chẳng qua chưa kịp thông báo thôi.” Cục trưởng Đàm vừa nói vừa vào phòng, “Mà tôi cũng chỉ muộn hơn tổ trưởng Lục một lúc thôi nhỉ.”
Ông nói vậy có nghĩa là vừa rồi ông đã đứng ngoài hành lang, nghe thấy hết gần như mọi chuyện.
Cục trưởng Trâu thở phào, “Lão Đàm, tôi báo trước cho anh hôm nay mở họp rồi, sao giờ anh mới đến?”
Cục trưởng Đàm nói: “Tôi mà đến sớm hơn không phải đã lỡ mất màn kịch hay này rồi sao?”
Cục trưởng Trâu lắc đầu, chủ động đứng dậy, “Tôi ngồi cái ghế này đúng là… bỏng mông thật.”
Thư ký Vương thấy vậy, lập tức kê một chiếc ghế khác cho cục trưởng Trâu.
Cục trưởng Đàm ngồi vào chỗ, nói: “Tôi cũng già rồi, không còn khỏe nữa, lần này bệnh gần một tuần, để mọi người lo lắng rồi. Thời gian qua cục trưởng Trâu làm thay tôi đã vất vả rồi, các vị đang ngồi đây cũng vất vả nhiều rồi.”
Sau đó ông nhìn sang cục phó Kim, “Cục phó Kim này, vụ án cát mịn vừa đến thời điểm quan trọng anh đã đưa một lá đơn tố cáo không rõ nguồn gốc ra, vội vàng kéo “công thần” ngã ngựa, anh làm vậy có ý gì?”
Đơn tố cáo không rõ nguồn gốc, “công thần” ngã ngựa, có ý gì…
Những từ này đã đủ định nghĩa tính chất sự việc này.
Cục phó Kim nghẹn lời, “Tôi… Tôi…”
Cục trưởng Đàm nói: “Chuyện cố vấn Tô là Nhà Thơ, tôi chứng minh được. Không biết nhân chứng như lão già tôi đây đã đủ tư cách chưa?”
Cục phó Vương cười gượng, nói: “Tất nhiên là đủ.”
Sau đó cục trưởng Đàm nói thêm: “Thầy Tô, anh vất vả rồi. Nhiều năm nay vẫn luôn là tổng cục Hoa Đô nợ anh.”
Tô Hồi ngồi xuống, cài lại cúc áo.
Cục trưởng Đàm nhìn mọi người, “Gần đây, chúng ta điều tra lại vụ án cát mịn, tôi nghĩ mọi người trong tổng cục chúng ta không thể thiếu cảnh giác. Ngoài ra tôi cũng phải nhấn mạnh lại kỷ luật, sắp tới, chúng ta sẽ chấn chỉnh lại kỷ luật tác phong trong tổng cục chúng ta, kiểm tra đồ dùng văn phòng của tất cả mọi người, không nhân nhượng bất kỳ hành vi vi phạm nào. Mong các vị làm lãnh đạo ở cấp trung và cấp cao làm gương cho mọi người.”
Cục phó Kim ngồi bên cạnh, mồ hôi chảy ròng ròng, những gì cục trưởng Đàm vừa nói rõ là nhắm vào ông ta.
Cục phó Vương cũng im lặng cúi đầu.
Sau đó, cục trưởng Đàm đứng dậy, “Hai ngày tới đây, tôi hy vọng tất cả mọi người dốc hết sức mình, lần này, chúng ta phải bảo vệ tài sản và tính mạng của nhân dân, bắt chủ mưu vụ án cát mịn.”
Nói tới đây, cục trưởng Đàm nhìn Tô Hồi và Lục Tuấn Trì đối diện mình, “Tổ trưởng Lục, cố vấn Tô, các anh có thể điều động toàn bộ nhân lực trong tổng cục. Chúng ta nhất định phải đánh thắng trận này, chỉ được thắng, không được bại.”
Cuộc họp kết thúc, mọi người lục tục ra ngoài, họ vẫn chưa thôi bàn tán, thảo luận chuyện hôm nay.
Nhiều người thỉnh thoảng lại nhìn sang Tô Hồi, cảm thán thân phận của anh.
Thậm chí có một đội trưởng lấy giấy bút ra, lưỡng lự không biết nên xin chữ ký Tô Hồi không, cuối cùng anh ta vẫn ngại họ là đồng nghiệp, không mở lời.
Phòng họp lúc này hơi ồn ào.
Tô Hồi đứng dậy nói với Lục Tuấn Trì: “Tổ trưởng Lục, anh có chuyện muốn nói.”
Hai người ra bồn hoa bên ngoài, Tô Hồi quay đầu lại, khẽ nói với hắn: “Xin lỗi.”
Lục Tuấn Trì nhìn anh, hắn hiểu ý anh.
Nhiều chuyện xảy ra như vậy, tổng cục đã không còn chắc chắn từ lâu.
Cũng như Trần Tuyết Hiền nói trong file ghi âm khi trước, có thể trong cục có người của đối phương.
Tổ trọng án gặp vụ án này, những tên tội phạm có qua lại kia cũng chẳng phải chuyện trùng hợp nữa.
Trong đó có người nhắm vào Tô Hồi, có người lên kế hoạch, e là chúng đã chuẩn bị sẵn đơn tố cáo này, chỉ đợi đến lúc mấu chốt sẽ lấy ra.
Nhưng chúng cũng biết chỉ cần cục trưởng Đàm còn ở đây, vị trí của Tô Hồi không thể xê dịch.
Vậy nên Tô Hồi và cục trưởng Đàm đã lên kế hoạch, lợi dụng chuyện này để đánh trả.
Từ đầu đến cuối, cục trưởng Đàm bị bệnh, cục trưởng Trâu thế chỗ, chất vấn hỏi tội, đến tiết lộ thân phận.
Tất cả những chuyện này e đều là người bên cạnh hắn sắp đặt, anh muốn dụ những kẻ kia lòi đuôi cáo, sau đó nhổ phăng cái đinh này đi.
Mà hắn lại không biết mọi chuyện.
Vậy nên Tô Hồi mới xin lỗi hắn. Lục Tuấn Trì bỗng nhớ tới gì đó, hỏi Tô Hồi: “Vậy những thứ Hình Vân Hải nói với em, không phải đều là anh mớm lời đấy chứ?”
Dù là Ánh Trăng nói cẩn thận Nhà Thơ hay như Hình Vân Hải nói hắn không thật sự hiểu về Nhà Thơ, dường như đều ám chỉ gì đó.
Tô Hồi nhỏ giọng thừa nhận: “Anh lên mạng nói với anh ta, nếu em dò hỏi thân phận của anh thì đừng nói rõ quá. Với cả lúc đó anh vẫn chưa nhớ ra chuyện giữa chúng ta, anh không muốn em nghĩ anh tốt đẹp quá. Trước đây cục trưởng Trâu đề cử chuyên gia khác cho em, cũng là bọn anh cố ý sắp xếp.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Vậy cục trưởng Đàm, Đào Lý Chi đều biết hết à?”
“Chỉ có cục trưởng Đàm biết. Đào Lý Chi không biết, hôm nay cô ấy chịu đứng ra, anh cũng rất biết ơn cô ấy.” Tô Hồi mím môi, ngước mắt nhìn Lục Tuấn Trì, “Anh không lừa em chuyện gì khác đâu nhưng chuyện này dính dáng nhiều thứ quá, để mọi chuyện suôn sẻ… Anh đã suy nghĩ rất lâu, chỉ có thể giấu em.”
Dù đã xin lỗi nhưng Tô Hồi vẫn hơi chột dạ, anh rón rén hỏi thử: “Em có trách anh không…”
Lục Tuấn Trì hiểu lý do Tô Hồi giấu hắn, nếu hắn biết trước tất cả, dù có diễn hay tới đâu cũng khó tránh vô tình để lộ sơ hở.
Một khi bị bắt bài, bị đối phương phát hiện, đề phòng, tất cả kế hoạch trước đó đều đổ sông đổ bể.
Một thời gian trước, chứng giải thể nhân cách khiến Tô Hồi không còn năng lực phán đoán mọi người xung quanh nhưng khi ký ức dần hồi phục, anh cũng nắm bắt lại những chuyện này, hiểu ra những điều này.
Lục Tuấn Trì nhìn anh, cảm giác chuyện anh làm không còn giống thầy Tô hắn quen biết nữa.
Nhưng hắn lại cảm nhận được sự quen thuộc trong đó.
Xảo quyệt, tự tin, nắm trong tay tất cả.
Dường như Nhà Thơ hắn luôn mong đợi bao lâu nay đã quay trở lại rồi.
Nhưng hắn vẫn thấy anh còn chút gì đó khác với quá khứ.
Nếu là Nhà Thơ khi trước, có lẽ anh chỉ giải thích cho hắn nghe đầu đuôi, chứ không xin lỗi hắn.
Lúc này, là tính cách của Nhà Thơ và Tô Hồi đã hòa chung làm một.
Thấy Tô Hồi dè dặt như vậy, hắn bèn hỏi: “Anh sợ em tức giận à?”
“Ừm…” Tô Hồi nói nhỏ, “Sợ em giận anh, sợ em rời xa anh.”
Anh ngước mắt nhìn Lục Tuấn Trì, nghiêm túc nói: “Anh không muốn trở lại cuộc sống không có em bên cạnh.”
Nghe câu này, chút cảm xúc ít ỏi của Lục Tuấn Trì cũng tan biến.
Với hắn, câu nói này rung động hơn bất cứ lời âu yếm nào trên đời.
Hắn hiểu sự bất an của Tô Hồi, cũng sẵn lòng tha thứ cho cách làm của anh.
Lục Tuấn Trì cảm giác mình đang thấy một chú mèo lo lắng thấp thỏm khi làm việc chưa được hắn cho phép, hắn muốn vươn tay vuốt lông anh.
Hắn giải thích: “Em làm mọi chuyện đều vì sự an toàn của anh, bây giờ anh an toàn rồi, em không trách anh.”
Tô Hồi thở phào, anh dừng một lát rồi nói: “Nhưng chuyện lão Hình bị thương không nằm trong kế hoạch của anh…”
Dù anh có tính toán giỏi tới đâu cũng không lường trước được tình huống ấy.
Lục Tuấn Trì “ừm” một tiếng, an ủi anh: “Lão Hình ở hiền gặp lành, không sao đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT