Lục Tuấn Trì và Tô Hồi xuống tầng, quay lại xe, Lục Tuấn Trì quay sang hỏi Tô Hồi: “Anh nghĩ Ánh Trăng có liên quan đến vụ án cát mịn chúng ta đang điều tra không?”
Tô Hồi nhìn đằng trước, khẽ nói: “Hiện giờ vẫn chưa đủ bằng chứng…”
Tất cả chỉ là suy đoán của anh, tựa như trò mê cung, đa phần mọi người không thể đi đúng trong một lần, họ không thể tránh khỏi đi sai đường, chỉ cần chuyển hướng kịp lúc, họ vẫn có thể nhanh chóng ra khỏi mê cung.
Anh phải suy nghĩ không ngừng nghỉ, bảo đảm hướng đi không sai lệch.
Lục Tuấn Trì hỏi tiếp: “Chúng ta có cần dốc sức tìm Ánh Trăng không?”
Tô Hồi day ấn đường, “Đợi vụ án này kết thúc đã, bây giờ thời gian sít sao quá.”
Lục Tuấn Trì đáp: “Được, đợi vụ án cát mịn kết thúc…”
Lần này họ tới đây để tìm Ánh Trăng, hỏi về kết quả suy luận của hắn ta trong vụ án năm xưa, nhờ Ánh Trăng giúp đỡ phá vụ án trước mắt. Nếu Ánh Trăng đã đi vắng thì họ đành phải bỏ qua cách này mà quay lại với vụ án hiện giờ, giải quyết vấn đề hóc búa Tống Lam Ân để lại.
Tô Hồi gật đầu, mệt mỏi tựa ra ghế. Anh nhìn ra cửa sổ, khung cảnh bên ngoài mờ mịt, anh loáng thoáng nhìn thấy đèn đường buổi đêm và ánh đèn neon nhấp nháy không ngừng.
Mỗi người đều có số phận của riêng mình, Ánh Trăng đã đi vắng sáu tháng rồi.
Họ có chuyện quan trọng phải làm trước khi phá giải câu đố Ánh Trăng để lại, lúc này bồng bột đi tìm hắn ta, dù có vận động hết sức người sức của cũng có lẽ cũng chẳng thu lại được bao nhiêu.
Hai năm trôi qua, có lẽ Ánh Trăng đã không còn là người anh quen biết khi xưa nữa, có thể hắn ta đã thay đổi, bị bóng đêm đồng hóa, trở thành một kẻ nguy hiểm. Vội vàng tìm kiếm Ánh Trăng, có lẽ thứ chờ đợi họ là nguy hiểm và cạm bẫy.
Cũng có thể là do rời xa môi trường kia, Ánh Trăng trở thành một người bình thường, hắn ta chỉ tạm thời không ở nhà, muốn đổi môi trường sống khác, cũng có thể chỉ đi du lịch nên mới báo cho chủ nhà.
Một khả năng nữa, hắn ta vẫn là nhà khắc họa tâm lý được Vu Yên dạy dỗ ngày nào, vẫn bảo vệ lý tưởng trong tim, dõi theo những u ám kia.
Nghĩ theo hướng tốt thì Ánh Trăng đủ thông minh, có lẽ hắn ta đã nhận ra nguy hiểm, rời đi trước. Nghĩ tiêu cực thì có thể hắn ta đã gặp chuyện không lành, ngã xuống ở góc nào đó trên thế giới.
Dù là kết quả nào, họ đều cần rất nhiều thời gian và nhân lực để tìm kiếm.
Dù Ánh Trăng không phải “người tốt” theo cách hiểu truyền thống nhưng dù gì hắn ta cũng từng là cảnh sát, là nhà khắc họa tâm lý. Hắn ta có đôi chút thiên lệch, phản nghịch, phản truyền thống nhưng Tô Hồi không chắc hắn ta có hoàn toàn trở thành người xấu không.
Cũng như anh không biết rõ chân tướng vụ án kia, anh cũng không chắc chắn Ánh Trăng là địch hay bạn.
Nếu Ánh Trăng đã để cho anh một cuốn sách, còn cẩn thận che giấu tin tức, chắc hẳn hắn ta cũng có chút manh mối.
Về đến nhà đã hơn tám giờ tối, Tô Hồi thay quần áo vào tắm rửa.
Lục Tuấn Trì thu dọn mấy bộ quần áo bỏ vào balo, mấy hôm tới có lẽ các tổ viên đều phải ngủ lại gần tổng cục, người làm lãnh đạo như hắn phải làm gương cho họ, tích cực chuẩn bị.
Nửa đêm, Lục Tuấn Trì nói với Tô Hồi: “Cục trưởng mới bên tổng cục duyệt lệnh truy nã Tống Lam Ân rồi, cũng chỉ thị các đội hình sự và các chi cục phòng bị vụ án này như vụ án lớn nhất lúc này. Mấy hôm tới có thể sẽ rất bận, em phải ở lại tổng cục luôn. Anh là cố vấn, đã vậy sức khỏe không tốt, nếu anh cần về nhà nghỉ ngơi em sẽ xếp người đưa đón anh.”
Tô Hồi nói: “Không cần đặc biệt vậy đâu, nếu em ở đó thì thuê thêm cho anh một phòng đi.” Nói tới đây, anh nghiêng đầu nhìn Lục Tuấn Trì, “Nếu em không cần tránh thì ở chung cũng được.”
“Muốn thảo luận vụ án với cố vấn Tô suốt đêm, tất nhiên ở chung phòng tiện hơn rồi.” Lục Tuấn Trì lập tức nói.
Tô Hồi nhìn tài liệu trước mắt, “Ánh Trăng đi vắng, hôm nay anh định thức đêm tái hiện lại phân tích, anh muốn phân biệt rõ từng đồng lõa của Tống Lam Ân.”
Chuyện gấp nhất lúc này là vụ án cát mịn, họ phải nghĩ cách tìm ra người đàn ông này và đồng lõa của hắn ta.
Vốn anh muốn đi đường tắt, tìm người giúp đỡ nhưng lúc này Ánh Trăng vắng mặt, anh chỉ có thể tự suy nghĩ lại toàn bộ việc này.
Lục Tuấn Trì hỏi: “Có việc gì em giúp đỡ được không?” Hắn đi qua, quen tay sờ trán Tô Hồi, bây giờ nhiệt độ bình thường nhưng hắn vẫn lo, dường như lần nào thức đêm Tô Hồi cũng sốt.
Tô Hồi hỏi: “Đã tổng hợp xong hồ sơ của Tống Lam Ân chưa?”
Lục Tuấn Trì: “Bên Kiều Trạch đang tổng hợp.”
“Chừng nào xong thì gửi cho anh một bản.” Tô Hồi nói xong bèn đưa tập thơ lấy từ chỗ Ánh Trăng cho Lục Tuấn Trì, “Em xem tập thơ này trước đi, có lẽ trong đó cũng có chút thông tin gì đó có thể giúp đỡ cho chúng ta lúc này.”
Lục Tuấn Trì nhận tập thơ, bắt đầu mở ra xem. Hắn từng đọc rất nhiều hồ sơ vụ án nhưng chưa từng đọc cuốn thơ trước mắt này, Lục Tuấn Trì đọc kỹ từng trang, xác định các trang có vết gập hay ký hiệu gì không.
Tập thơ rất dày nhưng cách dòng rộng, không nhiều chữ, khoảng hai tiếng sau hắn đã đọc hết tập thơ này.
Lục Tuấn Trì phát hiện một trang trong đó dễ mở ra hơn, có lẽ đã có người đè lên gáy sách khi đọc.
Tô Hồi cũng đã ngồi một chỗ hai tiếng, lúc này anh mới ngẩng đầu, day huyệt Thái Dương. Thị lực của anh không khỏe, ngồi phân tích một nửa đã thấy hơi chóng mặt.
“Nghỉ ngơi một lát đi.” Lục Tuấn Trì vội vàng hâm một cốc sữa cho anh, “Anh làm tới đâu rồi?”
Tô Hồi nhận cốc sữa, đáp: “Anh vừa phân loại các vụ án lúc trước theo những người khác nhau, cơ bản đã xác định được vụ án nào ứng với người nào rồi.” Anh uống một ngụm sữa, “Em thì sao? Có phát hiện gì không?”
Lục Tuấn Trì báo cáo: “Chỉ có một trang có nếp gấp khá sâu thôi.”
Tô Hồi bảo: “Em đọc nội dung trang đó lên anh nghe với?”
Anh không thể dồn sự chú ý vào vụ án cát mịn mọi lúc mọi nơi được, trái lại làm vậy hiệu suất sẽ chậm hơn.
Lục Tuấn Trì mở sách, đó là trang 372, nội dung là bài thơ “Lửa” của nhà thơ người Tây Ban Nha Vicente Aleixandre. Hắn nhìn xuống, đọc cho Tô Hồi nghe.
“Đã là lửa, sẽ luôn có
sự mãnh liệt. Ánh sáng là cô độc!
Nhìn đi, khi ngọn lửa trong sáng bốc lên
chạm đến thiên đường,
và khi đó những cánh chim
vụt bay. Đừng thiêu cháy!
Và con người? Chẳng bao giờ
trói buộc
được ngọn lửa này, hỡi con người.
Ánh sáng, ánh sáng vô tội.
Và mi, con người:
thà rằng chưa từng sinh ra.”
Bài thơ không dài, Lục Tuấn Trì đọc một lượt, giọng hắn vừa êm tai vừa quyến rũ.
Bài thơ hơi tối nghĩa khó hiểu, là một bài viết về người và lửa.
Tô Hồi tập trung lắng nghe, thong thả uống sữa, trước đây anh từng đọc bài thơ này rồi, khi đó anh cũng không có nhiều cảm xúc. Nhưng lúc này nghe lại, anh lại có thêm những cảm ngộ khác nhưng hầu hết chỉ là những mảnh vụn nhỏ, chưa đủ để tranh phá giải câu đố.
Lục Tuấn Trì khép tập thơ lại, hỏi anh: “Anh nghĩ có khi nào bài thơ này ẩn chứa thông tin gì không?”
Tô Hồi uống hết cốc sữa, chống cằm nói: “Trong nhận thức của rất nhiều học giả, lửa là cội nguồn của tất cả và phóng hỏa là một trong những biểu hiện của nhân cách chống đối xã hội. Lửa đại diện cho sức mạnh, đại diện cho tội ác, đại diện cho phản nghịch, đại diện cho hủy diệt, cũng đại diện cho cái chết, trong một vài câu chuyện, lửa còn là biểu tượng của quỷ Satan…”
Bỗng chốc, mắt anh mờ đi, anh nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, tựa như đang đối thoại với Diêu Phi, vượt qua không gian và thời gian.
Hai năm qua, Diêu Phi đã không còn ở cục cảnh sát, hắn ta tự do hơn, cũng có thể âm thầm làm việc, có thể làm vài chuyện cảnh sát không làm được.
Tô Hồi hỏi: “Bài thơ này ở trang bao nhiêu?”
Lục Tuấn Trì đáp: “372.”
Tô Hồi không có ấn tượng gì với con số này, hẳn đáp án không nằm ở đây.
Anh híp mắt, nhờ lại, “Khi còn ở tổng cục, anh biết có một vụ án Ánh Trăng luôn canh cánh trong lòng, muốn điều tra sự thật trong đó.”
Khi đó tổ phân tích hành vi có đặc quyền, vào mỗi lần tổng kết cuối năm, các thành viên có thể báo cáo một vụ án họ nghĩ có vấn đề lên, xin phép điều tra lại.
Khi đó, lần nào Ánh Trăng cũng nộp cùng một vụ, dù cho kết quả phê duyệt lần nào cũng giống nhau.
Nhưng hắn ta chưa từng bỏ cuộc, vô cùng kiên trì.
Lục Tuấn Trì hỏi: “Vụ án gì thế?”
Tô Hồi chớp mắt, nhìn Lục Tuấn Trì ngồi cạnh mình. Không biết có phải là ảo giác của anh không, anh luôn cảm thấy mặt mày Lục Tuấn Trì có nét gì đó hơi giống người kia, có lẽ là lông mày cong cong, cũng có thể là sống mũi cao thẳng hoặc là khuôn mặt…
Vậy nên khi anh nói chuyện với hắn, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến người kia.
“Vụ Vu Yên tử vong.”
“Vụ án của Vu Yên… Không phải hung thủ đã chết rồi sao?” Lục Tuấn Trì nhíu mày.
Vụ án này xảy ra trước khi hắn đến Hoa Đô, hắn cũng từng lật lại hồ sơ nhưng không nhìn gì manh mối nào khác.
Tô Hồi đan tay, mười ngón tay thon dài đan vào nhau, “Đa số mọi người đều nghĩ vậy nhưng Diêu Phi vẫn rất kiên trì, anh ta cho rằng Vu Yên bị mưu sát, người kia chỉ là người chịu tội thay.”
Lục Tuấn Trì nhíu mày, “Theo anh thì sao?”
Tô Hồi nói: “Khi đó anh không trực tiếp tham gia vụ này, không thể xác nhận tại sao Vu Yên lại bị hại.”
“Vụ án Vu Yên có nhân chứng, hung thủ nhanh chóng bỏ mạng, không có lời khai. Sau đó khi điều tra và tìm manh mối cũng không có bằng chứng nào khác, các lãnh đạo tất nhiên sẽ mặc kệ vụ này, coi đây chỉ là tưởng tượng chủ quan của anh ta.”
Vì Vu Yên mà hung thủ đó bị phán tù nhiều năm, hắn ta có động cơ rõ ràng để giết hại Vu Yên.
Nếu thật sự có người đứng sau, vậy hắn ta đã giật dây hung thủ bằng cách nào, tại sao hắn ta nhất quyết đẩy Vu Yên vào chỗ chết?
Ánh Trăng vẫn luôn yêu cầu điều tra lại, hết lần này đến lần khác, các lãnh đạo đều nghĩ hắn ta đang cố ý gây sự.
Lục Tuấn Trì nói: “Thật ra có chuyện này em chưa nói với anh, Vu Yên có quan hệ khác với em, ông ấy là em trai ruột của mẹ em.”
Lần đầu tiên Tô Hồi nghe chuyện này, anh hơi ngạc nhiên, đột nhiên không biết nên nói gì, anh kể xong vụ án Vu Yên rồi nói nhỏ: “Xin lỗi.”
Lục Tuấn Trì nói: “Không sao, rất nhiều người trong cục không biết, anh cũng không có ác ý. Dù sau khi đến tổng cục em đã lật lại hồ sơ nhưng cũng không phát hiện nhiều chỗ đáng nghi.” Nói tới đây, hắn dừng lại, “Tên thật của Ánh Trăng, Diêu Phi… Em cảm giác cái tên này rất quen.”
Tô Hồi hỏi: “Em cũng quen anh ta à?”
Lục Tuấn Trì nghiêng đầu suy nghĩ, “Hình như hồi đó cậu em từng tài trợ cho mấy học sinh nghèo, em nhớ trong đó có cái tên này…”
Tô Hồi vỡ lẽ, “Bảo sao, người phiến diện như anh ta lại kính trọng thầy Vu đến vậy.”
Lục Tuấn Trì “ừ” một tiếng, “Sau này có thời gian em sẽ xác nhận lại.”
Tán gẫu xong, Tô Hồi ho khan vài tiếng, anh đưa cốc sữa không cho Lục Tuấn Trì, “Anh vẫn cần nghiên cứu thêm, anh hy vọng tối nay mình có thể lọc ra một vài thông tin cơ bản.”
Lục Tuấn Trì nói: “Anh thức đến mấy giờ cũng được, em đợi anh.”
Vừa rồi Tô Hồi còn nghĩ có nên khuyên hắn đi ngủ không nhưng nghe hắn nói vậy, anh lại thấy ấm lòng.
Anh cúi đầu nhìn hồ sơ trên tay, hình như ngày càng anh càng đến gần sự thật rồi.
—
Đêm khuya, ở một góc phố phía nam Hoa Đô, dù đêm đã về khuya nhưng nơi này vẫn vô cùng tấp nập.
Bốn người ngồi trong một tiệm đồ nướng vỉa hè, bên cạnh là một loạt chai bia đã uống hết, cùng với một đống que sắt vứt lung tung.
Họ như bốn người bình thường hẹn nhau bữa cơm nhưng thoạt trông độ tuổi, thân phận lại chẳng giống nhau chút nào.
Trong bốn người, có một người phụ nữ trung niên nom vẫn rất trẻ trung, một ông già ngoài năm mươi, một thanh niên tóc dài cùng với một người đàn ông có đôi mắt hoa đào đang hút thuốc.
“Tôi nhớ khoảng thời gian hồi trước quá. Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của tôi, vậy nên hai năm nay tôi vẫn luôn tìm cậu… Giờ đây, để chúc mừng cậu lấy lại tự do, tôi đã tích trữ nguyên liệu rất lâu, lần này chúng ta chơi một vố lớn làm kỷ niệm đi.” Người lớn tuổi nhất trong bốn người nói, ông ta uống quá nhiều, lúc này đã bắt đầu líu lưỡi.
Thanh niên tóc dài ngồi trong góc đã quấn tóc lên, hắn ta nắm cốc rượu trong tay, im lặng mỉm cười.
Nếu chịu để ý đến tin tức xã hội một chút, mọi người sẽ nhận ra chàng trai trẻ tuổi này là tội phạm truy nã cấp A mà cảnh sát mới đăng lệnh truy nã gần đây – Tống Lam Ân.
Nhưng dường như mọi người trên phố không ai nghĩ đến chuyện này, họ chỉ coi bốn người họ như những người bình thường.
“Haiz, nếu không phải tôi vẫn kiên trì tìm cậu, lại thêm cả vận may thì đúng là không tìm được cậu. Sao cậu không giết con nhỏ kia từ sớm đi hoặc nghĩ cách thông báo cho chúng tôi, như vậy không phải là được tự do rồi sao?” Ông lão đã say mèm, nói năng chẳng buồn suy nghĩ.
Trong mắt ông ta, kế hoạch chạy trốn này vừa vất vả khó khăn vừa tốn thời gian công sức.
Người phụ nữ bên cạnh lườm ông ta, ra hiệu đừng có ồn ào, sau đó cô ta nói: “Ai cần ông lắm mồm, tất nhiên là vì đại ca có kế hoạch khác rồi.”
“Không phải giờ đang rất suôn sẻ sao?” Tống Lam Ân nói xong, uống một hớp bia, “Dù có hơi rắc rối.”
Ông già khàn giọng hỏi: “Đại ca, tôi tích trữ nhiều nguyên liệu cho cậu như vậy, lần này cậu cần bao lâu để làm pháo hoa?”
Tống Lam Ân giơ tay, ra hiệu số ba.
“Được, vậy chốt ba ngày nữa.” Ông già hưng phấn nói.
Gã đàn ông im lặng bên cạnh hút một hơi thuốc, mở cặp mắt hoa đào, gã nhả khói rồi vỗ vai người phụ nữ bên cạnh, nói thầm với cô ta: “Lần này cô phải bạo lên, đừng có bắn pháo chỗ trống quá, phí lắm.”
Người phụ nữ bị nói trúng tim đen, cô ta “hừ” một tiếng, sau đó ngoảnh đầu đi như không chịu được mùi thuốc lá đầy bàn.
Hầu hết người dân trong thành phố đã chìm trong cõi mộng, họ không hề hay biết nguy hiểm sắp đến gần.
Ba ngày, còn ba ngày nữa, sau ba ngày, có lẽ thành phố này sẽ rơi vào địa ngục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT