“Hôm nay tới đây thôi, cuối tuần tôi vẫn sẽ đến thăm anh.” Tô Hồi khép cuốn sổ lại, ngước mắt lên, anh cảm giác đáp án mà mình có được từ Tống Dung Giang đã gần đủ rồi.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Tô Hồi còn phải đến một nơi khác để thu thập thông tin.

Anh không vội về nhà, sau khi ngồi tàu lượn siêu tốc xuống núi dựa theo địa chỉ được ghi chép lại để đến nhà Tống Dung Giang gặp người mẹ bệnh nặng của gã trước.

Bên ngoài căn nhà được phủ một lớp sơn trắng, trên đó viết kín những dòng “hung thủ giết người” bằng sơn đỏ, hơn nữa còn viết hết lần này tới lần khác, ban đầu còn có người dùng sơn trắng sơn lại. Dần dà, kẻ tạt sơn đỏ từ bỏ, người sơn lại tường cũng không còn thiết tha gì nữa.

Những dòng chữ đỏ đó được giữ lại như vậy, hơn nữa còn bắt đầu trở nên loang lổ.

Tô Hồi gõ cửa hồi lâu mới có người ra mở, mẹ của Tống Dung Giang bệnh tật liệt giường, quần áo lộn xộn, riêng việc ăn uống hàng ngày đã rất khó khăn rồi, tất cả đều cần phải nhờ đến các cô dì cán bộ trong khu phố giúp đỡ. Bà càng không hơi sức đâu mà bận tâm đến đứa con kia, nhắc tới gã là khóc không ngừng được.

Sau đó Tô Hồi tìm đến hàng xóm cạnh nhà Tống Dung Giang, rồi lại đi tìm chủ nhiệm lớp năm đó của gã.

Anh hỏi tất cả mọi người rằng Tống Dung Giang là loại người thế nào, gã từng trải qua những chuyện gì trong cuộc đời?

Sau đó anh xác thực được, từng có một cô gái tồn tại trong cuộc đời Tống Dung Giang.

Cô gái ấy lớn hơn Tống Dung Giang vài tuổi.

Trong khoảng thời gian quen biết Tống Dung Giang, cô ấy cắt tóc ngắn, dáng người mảnh khảnh, lồng ngực bằng phẳng, vóc người cô còn cao lớn hơn các bạn nam đồng trang lứa. Cô có đôi mắt một mí, khoảng cách giữa hai mắt hơi xa, mũi hơi tẹt, không phải rất xinh đẹp nhưng trông vô cùng cá tính.

Cô ít nói, thích thơ văn, mê đọc sách.

Cô luôn nảy sinh lòng thương với kẻ yếu, khi gặp người hướng nội ít nói sẽ chủ động làm quen và nói chuyện.

Cô lắng nghe câu chuyện của họ, trong tiềm thức, cô tự cho mình là một kẻ cứu rỗi. Nhưng nhiều khi cô cũng thấy mệt mỏi vì chuyện này, có lẽ vì bị người khác cười nhạo là “thánh mẫu”.

Lắng nghe của cô khiến Tống Dung Giang hiểu lầm thành tình yêu.

Từng có chuyện gì đó không vui xảy ra với bọn họ, đến cuối cùng, kết cục của bọn họ là lừa dối và chia tay.

Về cô gái này, những người được hỏi thăm người thì không nhớ rõ, kẻ thì không hề hay biết.

Cuối cùng, Tô Hồi đến hiệu sách nay đã trở thành quán cà phê kia.

May thay, mặc dù bày trí và mục đích kinh doanh đều đã thay đổi, song vẫn cùng chủ quản lý.

Ông chủ này vẫn còn nhớ Tống Dung Giang, còn chủ động nhắc đến chuyện năm nay gã bị bắt vì giết người, khiến ông thấy tiếc nuối vô cùng.

Tô Hồi hàn huyên với ông một lát, sau đó hỏi về cô gái kia.

Ông chủ nhớ lại: “Tôi nhớ rồi, hồi Tống Dung Giang học cấp hai từng có một cô gái thân thiết với cậu ta lắm, cô gái kia là khách hàng VIP ở quán chúng tôi, thích đọc sách vô cùng, hình như cổ tên là… Đào Lị.”

Khoảng thời gian, miêu tả, đều có vẻ phù hợp, họ từng có nhiều thời gian để ở bên nhau, cũng có sở thích chung.

Tô Hồi thấy mình như đã tìm được tia hy vọng trong đêm đen, “Chú có số điện thoại hay địa chỉ nhà của cô ấy không?”

Ông chủ nói: “Đây đã là chuyện rất lâu về trước rồi, hẳn là cô ấy đã đổi số điện thoại. Nhưng mà tôi nhớ các hội viên đều có đăng ký địa chỉ.”

Dứt lời, ông lấy mấy cuốn sổ thật dày dưới ngăn bàn ra, Tô Hồi vừa ho khù khụ vừa tìm kiếm cùng ông.

Lật tìm một chốc, ông chủ thở phào: “Thấy rồi đây, đây là địa chỉ của cổ, mà không biết có chuyển nhà hay không, cậu qua đó thử vận may xem sao.”

Tô Hồi chép lại địa chỉ ra một tờ giấy nhớ, nhìn đồng hồ, đã hơn tám rưỡi tối rồi, anh nắm ba-toong, niết tờ giấy kia một chốc rồi quyết định đến địa chỉ đó hỏi thăm.

Chưa đến mười ngày nữa Tống Dung Giang sẽ bị tử hình, thời gian còn lại không nhiều, anh vẫn chưa phá giải được câu đố kia.

Vị trí hiện tại của Tô Hồi đã cách xa trung tâm thành phố lắm rồi, mà nơi ở của Đào Lị lại càng xa hơn. Đó là một khu nhà rất cũ, người ta đã nhắc tới chuyện phá bỏ di dời từ lâu nhưng mãi vẫn chưa bắt đầu đập đi.

Tô Hồi bắt một chiếc taxi, tài xế lại lạc đường, loanh quanh trong con hẻm hồi lâu mới dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ, chỗ này còn chẳng có khu nhà nào.

Tô Hồi lên tầng tìm theo địa chỉ đã ghi, căn nhà được lắp loại cửa chống trộm hai lớp đã lỗi thời. Anh gõ cửa, một người phụ nữ chừng 30 tuổi ra mở. Vóc người cô trắng trẻo gầy gò, mặc dù Tô Hồi chỉ loáng thoáng trông được dáng người nhưng ngay khi nhìn thấy cô, anh có thể chắc chắn rằng đây chính là bắt nguồn cho sự giết chóc của Tống Dung Giang.

Bởi lẽ những đặc điểm trên gương mặt cô quá giống với những người bị hại kia.

Đặc trưng của những nạn nhân đều không hẹn mà cùng phản ánh ra gương mặt của người phụ nữ trước mắt, gây là sự giết chóc thay thế thường xuyên xuất hiện ở các sát thủ liên hoàn.

Tống Dung Giang giết chóc, muốn giữ lại hết lần này đến lần khác, đều là người phụ nữ này.

Lúc này người phụ nữ ấy đã trưởng thành, đã già đi, không còn khớp với người trong ký ức của gã nữa, nên mục tiêu trở thành những cô gái trẻ tuổi.

Tống Dung Giang muốn khắc họa lại tất cả những chuyện từng xảy ra, đây là nguồn cơn gây nhiễu loạn tâm lý gã.

“Anh tìm ai vậy?” Người phụ nữ khẽ hỏi.

“Xin hỏi, chị là Đào Lị phải không? Tôi là Tô Hồi, giảng viên đại học cảnh sát Hoa Đô, cũng là một cảnh sát.” Tô Hồi lễ phép đưa thẻ cảnh sát cho cô.

“Anh… Tìm tôi có việc gì?” Người phụ nữ vươn tay tém tóc lại.

“Tôi muốn hỏi chị có biết vụ án tài xế taxi giết người xảy ra ở Hoa Đô trong khoảng thời gian trước không?” Khi Tô Hồi đặt câu hỏi, anh cũng chú ý tới biểu cảm của người phụ nữ.

Đào Lị bỗng nhiên căng thẳng.

Tô Hồi hỏi tiếp: “Chị có quen người nào tên Tống Dung Giang không?”

Ngay lập tức, sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, cô cuống quít lắc đầu, phủ nhận rối rít: “Không… Không quen…”

Chợt có giọng nam vang từ buồng trong ra, “Muộn thế này rồi ai còn tới đó?”

“Nhân viên tiếp thị bảo hiểm….” Người phụ nữ dứt lời, vội vàng muốn đóng cửa.

Tô Hồi vươn tay ra chặn lại, ngăn không cho cô đóng cửa, ánh mắt cô ngập vẻ cầu xin: “Gã ta sắp chết rồi… Anh tha cho tôi đi, tôi không muốn nghe thấy cái lên này nữa…”

Tô Hồi nói: “Nhưng vẫn chưa tìm thấy Bùi Vi Vi.”

“Tôi không biết, mấy chuyện này không liên quan đến tôi.” Đào Lị nói rất nhỏ, ngay lúc này, tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên trong phòng, sau đó là tiếng trách móc của gã đàn ông kia. Người phụ nữ quay đầu lại nhìn, vẻ mặt như sắp khóc.

Chuyện của Tống Dung Giang như cơn ác mộng quấn lấy, lúc nào cũng như vẫn mắc trong cổ cô.

Tô Hồi biết cuộc nói chuyện này không thể tiếp tục trong tối nay, anh tranh thủ thời gian nhét một tấm danh thiếp qua cửa: “Tôi biết, có lẽ nhớ lại những chuyện ấy khiến cô thấy không thoải mái, nhưng nếu cô có thể giúp tôi trả lời một vài câu hỏi, có lẽ sẽ giúp ích trong việc tìm kiếm Bùi Vi Vi…”

Những lời họ từng nói, những nơi họ từng đi qua, những việc họ đã từng làm, tất cả những mảnh quá khứ vụn vặt ấy đều có thể đang ẩn chứa câu trả lời bên trong nó.

Người phụ nữ không nhận, danh thiếp liền rơi xuống đất. Cuối cùng cô liếc nhìn anh rồi đóng cửa lại.

Trước khi tới đây, Tô Hồi đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải thuyết phục hồi lâu nhưng bản thân anh lại không ngờ rằng mọi chuyện kết thúc chóng vánh tới vậy.

Hiển nhiên Đào Lị cũng nhận ra rằng những nạn nhân đó có nét giống cô. Hiện tại cô đã có gia đình và con cái rồi, không muốn có bất cứ liên quan gì đến kẻ biến thái kia nữa.

Tô Hồi rất hiểu cho nỗi sợ và sự hoảng loạn của Đào Lị, cũng cảm thấy có thể châm chước chuyện này.

Anh xuống lầu, con đường dài hun hút tối đen như mực, chiếc taxi đưa anh tới đây đã lái đi rồi.

Tô Hồi khẽ thở dài, đi ra ngoài con hẻm.

Dường như bên ngoài là bóng đêm vô tận, chúng như muốn nuốt chửng thân hình gầy yếu đơn bạc của anh. Thị lực của Tô Hồi không tốt, những mái nhà xa xa trong bóng đêm đều trở nên mờ ảo, chúng như giống hệt nhau khiến anh không thể nào phân biệt được.

Tiếng sấm rầm rì vang vọng từ giữa bầu trời, sắp mưa rồi.

Trong khoảng khắc ấy, cảm giác thất bại mạnh mẽ vây lấy Tô Hồi, may thay, khi anh giam mình bên ngoài những xúc cảm tốt đẹp thì những cảm xúc tiêu cực ấy cũng khó có thể thâm nhập vào, ảnh hưởng đến anh, cảm giác thất bại này rất nhanh liền tan biến.

Tìm kiếm một cô gái mất tích ngay giữa thành phố tấp nập hàng triệu dân.

Cảnh sát dồn rất nhiều nhân lực vào việc tìm kiếm nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Những người dân vẫn đang tìm kiếm Bùi Vi Vi cũng vậy, họ cũng không thể đến gần sự thật.

Tô Hồi thấy bản thân như một chiến binh đang chiến đấu một mình, sắp phải đối mặt với cuộc chiến không thể chiến thắng.

Ban đầu anh chỉ nghĩ rằng mình không nên khoanh tay đứng nhìn, nhận lời cục trưởng Đàm đi tìm kiếm thử nhưng sau khi đã làm mọi việc, sự tình còn khó khăn hơn anh tưởng tượng nhiều.

Anh không biết đến cùng thì mình đang tìm kiếm điều gì, chứng minh điều gì.

Anh tự nhủ rằng, hẳn là Bùi Vi Vi đã qua đời từ một trăm ngày trước rồi.

Anh vẫn muốn tìm kiếm, cho dù chỉ là một chút hy vọng, cho dù chỉ còn lại một bộ xương khô.

Tô Hồi chống ba-toong bước đi trong bóng tối, anh lòng vòng hồi lâu, chân cũng đã thấy nhức mỏi, sau đó nhận ra hẳn là mình lạc đường rồi.

Thị lực của anh không tốt, sự bất tiện đó càng rõ rệt hơn khi đi trong bóng tối.

Những con đường nhỏ tối tăm này như mê cung, thoạt trông nơi nào cũng giống hệt nhau, đi mãi không thấy đích đến.

Những ánh đèn xa xa như những con đom đóm nhưng xung quanh lại vô cùng yên tĩnh, không có lấy một bóng người.

Anh có thể cảm nhận được, thế giới này đang không tốt bụng một chút nào.

Đã rơi vào cái khốn rồi giờ còn thêm cái khó nữa, trời bắt đầu mưa rả rích, hơn nữa còn có vẻ sẽ mưa to, chẳng mấy chốc tóc anh đã ướt sũng.

Tô Hồi cầm điện thoại, bắt đầu gọi xe, mấy phút sau mới có một tài xế nhận đi, người đó hỏi vị trí nhưng anh đã lạc lối trong những con hẻm này rồi, không thể nói rõ rằng mình đang ở nơi nào.

Tài xế nhanh chóng mất kiên nhẫn cúp điện thoại, hủy đơn của anh.

Anh gọi xe thêm vài phút nữa, thậm chí còn tăng gấp mấy lần tiền, vẫn không có ai nhận đơn.

Tô Hồi muốn gọi xe nhưng vừa mới load lại phần mềm, đã nhận được thông báo hết giờ làm hôm nay, chỉ có thể đặt trước cho ngày mai.

Tô Hồi bất đắc dĩ đóng ứng dụng gọi xe lại, trú dưới một mái hiên nhỏ. Anh lướt tìm trong danh sách liên lạc, nhớ đến bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí là các sinh viên của mình.

Nhưng mà… hình như không nên làm phiền người ta trong đêm mưa thế này.

Ngực như bị một tảng đá đè lên, Tô Hồi ho khan không ngừng lại được. Anh che miệng, khom người ho đến chết lặng, khóe mắt cũng đỏ lên.

Mưa càng trút càng lớn, lớn đến mức khó mà bước đi trong đó, còn không đi nữa không biết sẽ phải đợi tới mấy giờ.

Ngay khi Tô Hồi đang suy nghĩ, điện thoại bỗng kêu lên.

Tô Hồi mở Wechat ra, có người kết bạn với anh, tên tài khoản của người đó là Vị Trì, ảnh đại diện là một con collie trắng muốt, phần giới thiệu viết ba chữ: “Lục Tuấn Trì”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play