Hai tiếng sau khi vụ án xảy ra, các vị lãnh đạo, mấy đội trưởng đội hình sự của tổng cục cùng với tổ phó tổ chuyên án khi trước Thiệu Lâm cùng vào họp.

Mười mấy người ngồi kín phòng họp, người ngồi bên kia bàn làm việc là cục trưởng Trâu.

Cục trưởng tạm thời mới tới này được điều từ tỉnh đến. Ông từng xử lý vài vụ án lớn, có kinh nghiệm với kiểu vụ án này, lãnh đạo thấy vậy mới bảo ông đến tạm thời quản lý tổng cục Hoa Đô.

Chuyện vừa rồi quá đột ngột, lại đổi cả lãnh đạo, bầu không khí trong phòng họp nặng nề.

Trước tiên, cục trưởng Trâu giới thiệu tên tuổi và hồ sơ về mình, sau đó ông nói: “Lần này tôi được điều qua đây để xử lý vụ án này. Đầu tiên tôi giải thích đã, tôi không có hứng thú với vị trí cục trưởng cục thành phố Hoa Đô, tôi chỉ tạm thay thế chức vụ cục trưởng này theo yêu cầu của lãnh đạo. Còn chuyện sau đó phải xem tình hình sức khỏe của cục trưởng Đàm. Nếu cục trưởng Đàm có thể khỏe lại và nhanh chóng quay về là tốt nhất. Còn nếu ông ấy bệnh nặng, tôi cũng sẽ đề nghị lên trên, chọn trong tổng cục một lãnh đạo mới.”

Nghe vậy, hai cục phó nắm quyền trong cục –  cục phó Kim và cục phó Vương nhìn nhau. Họ đều hiểu ý cục trưởng Trâu này, nếu cục trưởng Đàm không khỏe lại, họ sẽ là ứng cử viên cho chức lãnh đạo.

“Hiện giờ, vụ án cát mịn đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực đến xã hội… Cả thành phố đang ở trong trạng thái căng thẳng. Tôi nhấn mạnh một lần nữa, mọi cảnh sát thuộc tổng cục phải mở máy hai mươi tư giờ một ngày, sẵn sàng nhận lệnh.”

Sau đó cục trưởng Trâu nói: “Tôi nghe nói vụ nổ lần này có liên quan đến vụ nổ cát mịn hai năm trước. Nếu vụ án năm xưa vẫn còn chỗ khả nghi, tại sao lại kết án?”

Cục phó Kim nghe vậy lập tức nhíu mày, ông ta cảm thấy mấy lời này hình như còn có ý khác. Hẳn cục trưởng Trâu này không thích cục trưởng Đàm, vừa vào họp đã nói vậy hiển nhiên là muốn đổ lỗi cho người lãnh đạo trước đó. Phiên dịch ra sẽ là, sở dĩ vụ án cát mịn này quay lại là vì năm xưa cục trưởng Đàm xử lý không tới nơi tới chốn.

Nhắc đến vụ nổ cát mịn, mọi người ngồi ở đây đều không vui vẻ lắm.

Vụ nổ cát mịn không chỉ phức tạp, còn kéo dài, số lần gây án nhiều, hơn nữa còn dai dẳng như vong theo.

Tỷ lệ phá án của tổng cục Hoa Đô luôn rất cao nhưng vụ án này lại như lời nguyền bao phủ trên bầu trời thành phố.

Lúc này, khi hai năm đã qua, khi mọi người tưởng rằng mình đã quên được chuyện này, nó lại xuất hiện.

Thiệu Lâm vẫn chưa hết đau buồn khi các tổ viên của mình thương vong, hơn nữa không có cục trưởng Đàm, đối mặt với cục trưởng mới, anh ta thấy hơi thấp thỏm. Thiệu Lâm ngẩng đầu lắp bắp nói: “Thủ phạm vụ nổ cát mịn năm xưa đúng là đã chết tại hiện trường, hơn nữa mãi sau đó vẫn không có vụ nào khác xảy ra… vậy nên mới kết án. Còn về vụ nổ trên xe buýt và vụ nổ cát mịn thì chúng tôi vẫn đang điều tra… Hiện giờ mới chỉ biết nguyên liệu chế tạo bom sử dụng loại cát giống nhau…”

Cục trưởng Trâu ngắt lời anh ta, “Đúng sai, công tội trong vụ này chúng ta sẽ nói sau. Vấn đề mấu chốt lúc này là chúng ta cần nhanh chóng phá án, điều tra mối liên hệ thực sự giữa vụ án này với vụ nổ cát mịn.”

Cục trưởng Trâu đọc mấy tờ hồ sơ nhân sự trước mặt, khi lật đến Lục Tuấn Trì, ông dừng lại hồi lâu. Sau đó ngẩng đầu nói: “Tổ trưởng Lục, vụ án này rất nghiêm trọng, để tổ trọng án các anh xử lý vậy. Các thành viên của ban chuyên án khi trước cũng sẽ do anh điều động, điều tra tiếp vụ này.”

Lục Tuấn Trì gật đầu đồng ý.

Hắn vừa nhận được tin nhắn của Tô Hồi, bỗng nghĩ đến một từ.

Số phận.

Có những chuyện không thể né tránh, đi vài vòng, cuối cùng vẫn sẽ gặp nhau.

Cục trưởng Trâu nói với hắn: “Tổ trưởng Lục, tôi xem hồ sơ của anh rồi, cũng biết anh có năng lực. Hiện giờ vụ án này rất được chú ý, tôi hy vọng việc điều tra vụ án này có thời hạn nhất định.”

Lục Tuấn Trì suy nghĩ, đoạn nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng có kết quả điều tra sơ bộ trong mười ngày…”

Cục trưởng Trâu nghiêm túc nói: “Ba ngày được không?”

Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc.

Đây là một vụ án nổ bom lớn.

Ba ngày?

Dù  không ngủ không nghỉ cũng chưa chắc điều tra được kết quả gì trong ba ngày.

Lục Tuấn Trì bỗng im lặng, thành phố có một vụ án hóc búa như vậy, muốn phá án nhanh chóng hắn cũng hiểu. Có rất nhiều cảnh sát bị thương, trong đó còn có người khá thân thiết với hắn là Hình Vân Hải, hắn cũng mong nhanh chóng phá được vụ này, an ủi người bị thương, tế cáo người đã khuất.

Vả lại, vụ án cát mịn có liên quan đến Tô Hồi.

Hai năm trước, Tô Hồi suýt mất mạng vì vụ án này. Nếu hung thủ của vụ nổ hôm nay có liên quan hoặc chính là hung thủ án cát mịn, anh ấy sẽ muốn nhanh chóng phá án hơn bất cứ ai, bắt được kẻ thủ ác cùng cực đứng sau màn.

Nhưng cũng có câu “dục tốc bất đạt”.

Vụ án cát mịn vô cùng phức tạp, dính líu đến nhiều người. Thời gian này không phải muốn ép xuống là ép được.

Thấy Lục Tuấn Trì không trả lời, cục trưởng Trâu dịu giọng nói: “Vậy thì năm ngày. Tính từ ngày mai, không thể nhiều hơn nữa, anh có thể điều động mọi nguồn lực có thể điều động trong quyền hạn của tôi. Tổ kiểm duyệt sẽ giúp các anh xử lý toàn bộ hồ sơ vụ án này. Trước giờ tan tầm buổi chiều, ban chuyên án sẽ bàn giao cho các anh. Bên SWAT sẽ điều cho các anh một chuyên gia gỡ bom đi theo.”

Lãnh đạo đã nói vậy, Lục Tuấn Trì đành phải gật đầu.

Những người khác đều thương cảm nhìn hắn.

Trong mắt họ, Lục Tuấn Trì vừa nhận một câu hỏi rất hóc búa.

Cục trưởng Trâu nói: “Ngoài ra, tôi cũng sẽ hỗ trợ hết mình cho tổ trọng án trên khía cạnh chuyên môn, tôi cũng có thể giới thiệu chuyên gia khắc họa tâm lý tội phạm cho các anh, phá án cùng các anh.”

“Cảm ơn cục trưởng Trâu.” Lục Tuấn Trì cảm ơn, sau đó uyển chuyển từ chối, “Nhưng chúng tôi đã có cố vấn riêng rồi, hơn nữa còn rất chuyên nghiệp. Chúng tôi sẽ cố gắng theo kịp thời gian.”

Cục trưởng Trâu nghe vậy, dừng một lát rồi gật đầu.

Sau đó, ông lại hỏi về tình hình thương vong của người dân và cảnh sát, dặn dò cách làm báo cáo tình hình.

Ông bảo đội hình sự số hai, ba kết hợp với các chi cục kiểm tra an toàn trên xe buýt, gài cảnh sát chìm tại các bến xe, thậm chí tính đến việc kiểm tra an toàn trước khi lên xe.

Cách làm việc của vị lãnh đạo này khác hẳn cục trưởng Đàm.

Cục trưởng Đàm là người trọng tình cảm, ông làm việc ở cục thành phố Hoa Đô nhiều năm, cực kỳ quen thuộc với cấp dưới của mình, ông luôn thưởng phạt phân minh, cũng được mọi người yêu mến, kính trọng.

Trong mỗi cuộc họp, cục trưởng Đàm không bao giờ độc đoán, ông thường phát động mọi người chung sức, cuối cùng mới quyết định.

Nhưng lãnh đạo mới này lại luôn có nhận định của riêng mình.

Ông sắp xếp tất cả mọi chuyện, giao trách nhiệm rõ ràng, sau đó lên dây cót cho tất cả mọi người.

Nhiệm vụ hàng đầu lúc này là điều tra vụ án cát mịn nhưng cũng không thể lơ là những vụ khác, lượng công việc trên vai các cảnh sát như tăng gấp đôi.

Tan họp, mấy cảnh sát và Lục Tuấn Trì cùng ra ngoài.

Có một đội trưởng sầm mặt kêu ca: “Muốn lừa kéo cối cũng phải buộc củ cà rốt trước mặt chứ…”

Những người khác cũng không vui nhưng không dám thể hiện rõ ràng như vậy.

Tề Chính Dương nhìn Lục Tuấn Trì, hỏi hắn: “Tổ trưởng Lục này, sao vừa rồi anh từ chối cục trưởng Trâu thế? Tôi toát mồ hôi thay anh đây. Mới lên chức ai chả muốn thể hiện, anh nói vậy ý là anh thấy cố vấn của các anh giỏi hơn người lãnh đạo đề cử. Làm vậy đụng chạm lãnh đạo quá.”

Lục Tuấn Trì bình tĩnh nói: “Đúng là tôi có ý đó, hơn nữa cũng là sự thật.”

Tề Chính Dương không ngờ Lục Tuấn Trì luôn hiền lành lại đanh thép trước chuyện này tới vậy, bèn nói: “Dù thầy Tô rất giỏi  nhưng người bên ngoài cũng có năng lực mà. Hơn nữa đó là người cục trưởng Trâu đề bạt, anh có thể dùng cả hai cố vấn mà, nói không chừng họ có thể trao đổi thêm với nhau. Lỡ như hết năm ngày anh vẫn chưa phá được còn có người gánh hộ…”

Lục Tuấn Trì nói: “Cảm ơn đội trưởng Tề nhưng tôi đã nói vậy rồi, giờ cố gắng phá được án vậy. Nói không chừng làm nhanh thì vẫn kịp đấy.”

Xong việc, hắn không về tổ trọng án và theo đám Thiệu Lâm qua ban chuyên án trước.

Ban chuyên án vẫn đang chìm trong bầu không khí đau buồn.

Thiệu Lâm nói lại sơ qua kết quả buổi họp vừa rồi.

Lục Tuấn Trì cũng nói ngắn gọn: “Nhờ mọi người chuyển hết tài liệu của vụ án này sang tổ trọng án giúp tôi.”

Mấy thành viên thấy Lục Tuấn Trì nhận vụ án này, ai nấy đều kích động, một thành viên nói: “Đội trưởng Hình…”

“Bệnh viện đã liên lạc nhờ chuyên gia trên tỉnh đến hội chẩn rồi.” Lục Tuấn Trì vỗ vai anh ta, an ủi: “Hóa đơn ghi hết lại, chúng tôi sẽ thanh toán hết.”

Không chỉ có một, hai cảnh sát hi sinh vì vụ án này, Tô Hồi cũng từng bị thương, lúc này lại thêm Hình Vân Hải, hắn nhất định phải bắt được hung thủ.

Có một thành viên đang sắp tài liệu bên cạnh hỏi: “Tổ trưởng Lục, các anh có cần chỗ tài liệu này không?”

Lục Tuấn Trì xem qua, “Cần chứ.”

“Cái này thì sao…” Thiệu Lâm chỉ vào bảng trắng viết kín manh mối bên cạnh.

Lục Tuấn Trì gật đầu, nói: “Cần hết, nhờ các anh…”



Tô Hồi ngồi trong văn phòng đợi kết quả cuộc họp, sau khi anh nhắn tin, Lục Tuấn Trì vẫn chưa trả lời lại. Anh nghĩ, có lẽ Lục Tuấn Trì đang họp.

Anh đã quá nóng vội.

Tô Hồi cúi đầu trầm tư.

Khi vụ án đặt bom trên xe buýt mới bắt đầu, anh đã biết có thể chuyện này liên quan đến vụ án cát mịn nhưng anh đã chọn không tiếp cận vụ án này.

Lần đầu tiên, bom không nổ khiến anh lơ là cảnh giác.

Những ký ức dần thức tỉnh cùng việc nhớ lại Lục Tuấn Trì khiến anh thả lỏng, bất giác trốn tránh những chuyện này.

Thậm chí anh hy vọng Hình Vân Hải sẽ phá được vụ án, dù tên hung thủ lúc này có phải thủ phạm vụ án cát mịn không, đều phải bắt được người phía sau.

Nhưng anh đã quên mất một chuyện.

Nếu vụ án này có liên quan đến vụ án cát mịn, sau hai năm, kỹ thuật chế tạo bom sẽ chỉ tốt hơn trước, mà hậu quả cũng sẽ điên cuồng hơn, tàn nhẫn hơn.

Tô Hồi nghĩ lại, chính vì anh trốn tránh mới tạo nên hậu quả lúc này.

Số phận của anh không thể né tránh, rồi bóng đêm sẽ ập tới, hơn nữa anh linh cảm rằng, thứ bóng tối lúc này có liên quan đến mình.

Đang suy nghĩ, Tô Hồi bỗng thấy mấy cảnh sát khỏe mạnh bê mấy cái thùng và bảng trắng vào phòng họp đối diện như chuyển nhà, sau đó đến Đào Lý Chi của tổ kiểm duyệt dẫn một “đội quân” bê tài liệu vào.

Tô Hồi ra cửa phòng họp, anh có thể thấy mờ mờ đó là một tấm bảng viết kín manh mối.

Cuối cùng anh cũng gặp thứ vận mệnh mình trốn tránh đã lâu.

Mà lần này, nhất định họ sẽ tìm ra sự thật chôn giấu trong vụ án này.

Khi các thành viên tổ trọng án đến phòng họp, căn phòng đã chật kín những chiếc thùng, bàn họp ở giữa chia chúng thành hai phần, bên trái là hồ sơ vụ án cát mịn trước đây, bên phải là hồ sơ vụ giao thông công cộng gần đây.

Lục Tuấn Trì đứng trước mặt mọi người, thuật lại tình hình buổi họp, chỉ bỏ qua đoạn cục trưởng Trâu đề cử chuyên gia khắc họa khác cho họ.

Khi nghe tin họ chỉ có năm ngày điều tra, Trịnh Bách kêu lên: “Không phải chứ? Vụ án phức tạp thế này mà chỉ có năm ngày?”

Những người khác cũng nhíu mày.

Ngón tay Tô Hồi vuốt lên ba-toong, nói: “Năm ngày cũng không ngắn, lần này hung thủ không tuân theo quy luật gây án cách mười ngày nữa, có thể hắn ta sẽ tái phạm trong ba đến năm ngày.”

Thời hạn lãnh đạo giao cho không phải lưỡi kiếm trên đầu họ, thứ thật sự cấp bách là phải ngăn hẳn hành vi phạm tội của hung thủ trước lần tái phạm tiếp theo.

Lục Tuấn Trì nhìn Tô Hồi, Tô Hồi ngẩng đầu, dù anh không thấy rõ nhưng trực giác cho anh biết hắn đang nhìn mình.

Anh gật đầu với Lục Tuấn Trì, thời gian vô cùng gấp rút, họ phải cố gắng hết sức, tìm ra cách phá giải trong thời gian hữu hạn này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play