Đến hôm sau, toàn bộ thông tin về vụ án đã đầy đủ.
Dù đã kết án nhưng họ vẫn không biết nhiều về Trần Tuyết Hiền, cũng không có hiểu biết hoàn chỉnh về động cơ gây án của cô ta. Lúc này người đã chết, vẫn phải gọi gia đình lên kết án, xác nhận thi thể, nhận di vật về…
Bố mẹ Trần Tuyết Hiền đều đã qua đời, cha chú trong nhà chỉ còn một bà bác, sống ở huyện Tân. Lục Tuấn Trì cho người liên lạc, bà lại không chịu đến, còn nói Trần Tuyết Hiền có để mấy thứ ở chỗ bà, đang nghĩ cách xử lý đây.
Tô Hồi nghe vậy bỗng nói: “Tôi đi với anh một chuyến. Tốt nhất là mang hết những thứ đó về đây, có lẽ sẽ có manh mối gì đó mới.”
Lục Tuấn Trì nói: “Lái xe đến huyện Tân phải mất hai tiếng, tôi đang định để anh nghỉ chiều nay.”
Tô Hồi nói: “Đi cùng nhau đi. Tôi cũng tò mò rốt cuộc người phụ nữ đó có gì khác mọi người.”
Dù Trần Tuyết Hiền là nạn nhân trong vụ án này nhưng cũng là nhân vật quan trọng, nghiên cứu tâm lý tội phạm của cô ta thuộc phạm trù công việc của Tô Hồi.
Dù họ đã tìm ra hung thủ, anh cũng đã phân tích toàn bộ quá trình nhưng Tô Hồi cũng rất tò mò cô ta là người thế nào lại xứng đáng để nhiều đàn ông tranh đấu vì cô ta như vậy.
Hơn nữa, anh cũng muốn tìm hiểu mình có từng quen người phụ nữ đó không…
Lục Tuấn Trì không nói thêm nữa, gật đầu đồng ý.
Hai người ăn trưa sớm rồi lập tức lên đường, cuối cùng cũng đến huyện Tân lúc hai giờ chiều.
Cảnh sát địa phương đã liên lạc bác gái Trần Tuyết Hiền là Trần Mộ Hoa giúp họ. Năm nay bà hơn năm mươi tuổi, đã về hưu, ban đầu nghe chuyện họ muốn hỏi về Trần Tuyết Hiền, bà từ chối nhưng lại không chịu nổi mấy anh cảnh sát cứ đến quấy rầy.
Huyện Tân là một địa phương nhỏ, mọi người quanh quẩn chỉ có từng ấy người, cuối cùng bà vẫn đồng ý.
Bác gái cô ta sống trong một nhà dân đã hơi cũ, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, mấy người cùng ngồi đã có vẻ chật chội.
Ban đầu Trần Mộ Hoa còn thấy gò bó, không nói nhiều nhưng thấy hai anh cảnh sát từ thành phố xuống đều trẻ tuổi tuấn tú, dần dà cũng thoải mái hơn, bắt đầu nhiều chuyện.
“Con bé Trần Tuyết Hiền này là tôi nhìn nó lớn. Số Tuyết Hiền nó khổ, em tôi nghiện rượu, từ khi con bé còn nhỏ đã thích uống rượu, thường xuyên không về nhà, còn hay đánh đập mẹ con nó. Có lúc chẳng ai chăm lo con bé, nó còn qua nhà tôi ăn cơm.”
Tô Hồi nghiêm túc lắng nghe, có bạo lực trong gia đình, thiếu tình yêu của bố mẹ…
“Một mình mẹ nó ở nhà không chăm được, hồi nhỏ chỉ có mình con bé chơi trong sân nhà. Tuyết Hiền thích chơi với những đứa lớn tuổi, con cái nhà ai giỏi đánh nhau nó sẽ chạy theo người đó, bám như cái đuôi. Nhưng sau này đứa trẻ đó bị người khác đánh bại, con bé lại chạy theo người khác.”
Hành vi “đi theo” này rất thường xuất hiện ở thời kỳ trẻ nhỏ. Thật ra đây là hành vi tôn sùng cái mạnh tiềm ẩn.
“Hình như con bé không nhạy cảm với đau đớn lắm, thỉnh thoảng bị bắt nạt cũng không khóc lóc quấy phá gì.” Trần Mộ Hoa nói tiếp: “Có lần em tôi say rượu lái xe, chết vì tai nạn. Lúc đó Trần Tuyết Hiền cũng thi vào một trường sư phạm, sau khi tốt nghiệp, mẹ con bé muốn đi bước nữa nên vội vàng muốn nó kết hôn. Cô ấy cho con bé làm quen với một người đàn ông họ Lý, hai người họ vẫn luôn hẹn hò nhưng không đến hai năm sau mẹ con bé đã mắc bệnh qua đời.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Cô ấy làm nghề gì?”
“Tuyết Hiền từng làm giáo viên dạy thêm ngoại khóa ở huyện một thời gian, là dạng lớp buổi tối thôi, không vào biên chế. Nhưng sau đó có một ngày phụ huynh học sinh báo cáo lên trường, nói có hai học sinh đánh nhau, Tuyết Hiền lại ngồi nhìn, hoàn toàn không ngăn cản.”
Tô Hồi tiếp tục tổng kết, xem ra Trần Tuyết Hiền đã thờ ơ với tranh chấp của con người từ trong quá khứ, thậm chí còn vui vẻ với cảnh tượng đó, thiếu sự đồng cảm cơ bản.
“Sau đó con bé tìm việc ở một cửa hàng thú cưng nhưng cũng không được bao lâu.”
Lục Tuấn Trì nhớ đến tủ đựng tiêu bản, “Cô ấy đối xử với động vật thế nào?”
“Chắc là thích nhỉ?” Trần Mộ Hoa ngừng một lát, sau đó dè dặt nói: “Có điều nó cũng không làm ở cửa hàng thú cưng lâu, có lẽ nguyên nhân… À, đồng chí cảnh sát, sau đó tôi có nghe người ta nói lúc con bé làm việc ở đó, thỉnh thoảng lại có mấy con vật chết không rõ nguyên nhân, sau đó bà chủ đuổi việc Tuyết Hiền.”
Tô Hồi nghĩ, có lẽ cô ta đã có hành vi ngược đãi động vật.
Hỏi tới đây, Tô Hồi ngẩng đầu nói: “Cô ơi, có phải Trần Tuyết Hiền thường xuyên nói với cô về chủ đề tình yêu gì đó không? Không nhất thiết là tình yêu, cũng có thể là tình thân…”
Trần Mộ Hoa trố mắt, lập tức gật đầu, “Đúng, đúng, đúng! Con bé lúc nào cũng nói mấy chuyện yêu đương, thường xuyên nói ai yêu ai, ai không yêu ai, không ai yêu nó… Con bé cảm thấy bạn trai không yêu nó, cứ nhắc đi nhắc lại, cực kỳ để bụng chuyện này. Tôi chỉ thấy nó đang mơ mộng, không chịu sống tử tế thôi. Con bé rời khỏi đây là vì bạn trai với bạn nó đánh nhau vì nó. Lúc đó người trong trấn đều mắng chửi nó, nói nó lăng nhăng, không biết xấu hổ. Chuyện này xảy ra rồi, Tuyết Hiền cũng không sống được ở đây nữa, bèn ra đi.”
Tô Hồi gật đầu, chuyện này đã chứng minh suy đoán của anh, Trần Tuyết Hiền không cảm nhận được tình yêu như người bình thường. Cô ta cần sự kích thích mạnh mẽ hơn.
Bạn trai và bạn bè đánh nhau, có lẽ là bước thử đầu tiên của cô ta.
Nhưng những chuyện này vẫn không đủ, không cảm nhận được tình cảm từ gia đình, Trần Tuyết Hiền cảm thấy cuộc sống của mình như bị nhốt trong lồng. Khi làm những tiêu bản kia, cô ta tưởng tượng mình như một chú bướm, muốn theo đuổi tự do.
Lục Tuấn Trì hỏi: “Ngoài ra thì sao? Cô ấy còn gì khác thường, có hành vi nào không giống người bình thường không?”
Trần Mộ Hoa nghĩ một lát, nói: “Tuyết Hiền thích làm tiêu bản, tôi từng đến nhà con bé, ở đó có rất nhiều tiêu bản, phần lớn là bươm bướm, hình như là thích bướm lắm…”
Lục Tuấn Trì vào vấn đề chính: “Lúc trước cô nói có giữ lại di vật của cô ấy đúng không?”
“Haiz, nói tới thì ban đầu lúc nó còn ở huyện có để lại vài thứ, tôi qua nhà nó thu dọn giúp rồi mang về đây.”
Trần Mộ Hoa nói xong bèn đứng dậy đi tìm, hồi lâu sau mới tìm ra một thùng giấy: “Trong này hết đây, không có gì giá trị đâu.”
Lục Tuấn Trì lấy từng thứ trong thùng ra xem, trên cùng là vài khung tiêu bản bươm bướm, một cuốn album mỏng, trong album chỉ toàn những tấm ảnh cũ, chụp Trần Tuyết Hiền từ nhỏ đến lớn, chỉ có ảnh đời sống bình thường, bên dưới là vài tờ giấy.
Lục Tuấn Trì tìm thêm một lát, hắn phát hiện một xấp giấy nhớ trong thùng. Hắn soi dưới ánh sáng, nhìn thấy vài dấu mờ trên giấy bèn xin Trần Mộ Hoa một cây bút chì, nhẹ nhàng quẹt trên tờ giấy. Một hàng chữ dần dần xuất hiện.
Tô Hồi ngồi bên anh, nhìn từng chữ xuất hiện.
“Cuối cùng tôi đã quyết định, tôi muốn phá tan lồng giam này, làm những chuyện mình muốn làm, tìm kiếm những con bướm xinh đẹp.”
Đây hẳn là Trần Tuyết Hiền để lại khi rời quê.
Tô Hồi nhíu mày suy nghĩ.
Dường như anh nhớ ra một vài khung cảnh, chỉ là những mảnh vụn rất nhỏ.
Dù anh không thể nhớ rõ nội dung cụ thể, những hình ảnh xuất hiện trong đầu anh cho thấy anh từng đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp anh chỉ từng thấy trong video và hình ảnh này.
Hai năm trước, đúng là anh từng gặp người phụ nữ này.
Dưới đáy thùng là một tờ giấy cứng, màu vẽ đã hơi chảy ra. Lục Tuấn Trì chật vật một lát mới cạy được bức tranh khỏi đáy thùng.
Bức tranh này không lớn, chỉ to cỡ A4, trong tranh là một người phụ nữ với hình xăm con bướm sau lưng.
Có lẽ người bình thường sẽ thấy bức tranh này rất đẹp nhưng Tô Hồi và Lục Tuấn Trì đều sửng sốt, cách vẽ này rất quen thuộc với họ.
Người phụ nữ trong tranh mắt hẹp mày mảnh, không đến mức xinh đẹp nhưng cũng rất đặc biệt.
Bên dưới bức tranh là tên: “Yên tĩnh”, thời gian vẽ vào bốn năm trước.
Màu sắc kỳ dị, nét vẽ tỉ mỉ, hình ảnh người phụ nữ rất sinh động.
Đây là tranh của Phó Vân Sơ.
Từ khi tên họa sĩ biến thái này bỏ chạy, họ vẫn chưa bắt được hắn ta.
Người phụ nữ trong tranh hẳn là Trần Tuyết Hiền.
Theo thời gian vẽ tranh, bức tranh này được vẽ trước khi Phó Vân Sơ bắt đầu phạm tội rất lâu, chẳng lẽ hai người quen nhau từ lâu rồi sao?
Nhưng tỷ lệ để một hung thủ của vụ án này và một người liên quan đến vụ án khác quen nhau là bao nhiêu?
Hai người họ đã gặp nhau bằng cách nào?
Phải chăng Trần Tuyết Hiền từng là con mồi của Phó Vân Sơ? Vậy cô ta đã chạy thoát thế nào?
Hay Phó Vân Sơ từng là mục tiêu của Trần Tuyết Hiền?
Đã có chuyện gì xảy ra giữa họ mà Phó Vân Sơ lại vẽ bức tranh này?
E là chỉ có người trong cuộc mới trả lời được.
Lục Tuấn Trì nói: “Cô ơi, những thứ này rất có ích cho việc điều tra của chúng tôi, chúng tôi có thể mang đồ về điều tra không?”
Trần Mộ Hoa gật đầu, nói: “Tôi cũng tính chờ con bé về thì trả nó mà, giờ nó cũng đi rồi, tôi còn định vứt đây. Nếu có ích với các anh thì cứ cầm đi đi.”
Sau đó Trần Mộ Hoa còn nói thêm vài chi tiết từng xảy ra giữa họ trong quá khứ, Lục Tuấn Trì ghi âm lại, đợi về tổng cục sẽ chắt lọc thông tin.
Hơn ba giờ chiều, hai người lên đường về.
Tô Hồi hơi mệt mỏi, anh hạ lưng ghế, cuộn người nằm trên đó. Sáng nay anh ngủ không ngon, bây giờ đã thấy hơi mệt.
Nói là nghỉ ngơi nhưng Tô Hồi vẫn không thôi suy nghĩ về những người và những chuyện này.
Càng ngày anh càng chắc chắn, có lẽ anh biết Trần Tuyết Hiền nhưng tại sao anh và Trần Tuyết Hiền lại gặp nhau?
Chuyện Trần Tuyết Hiền và Phó Vân Sơ quen biết cũng khiến anh thấy bất an.
Tô Hồi có thể cảm nhận được ký ức của anh dần hồi phục, gần đây rất hay có những hình ảnh hoặc một vài câu nói xuất hiện trong đầu.
Lục Tuấn Trì lái xe lên quốc lộ, xe chạy bon bon, thoáng chốc đã đi hơn nửa đường. Bỗng nhiên Kiều Trạch gọi đến, ban đầu Tô Hồi còn nghe hai người nói chuyện công việc nhưng Lục Tuấn Trì bỗng nghiêm túc nói…
“…Kiều Trạch, hình như bên anh có vấn đề, anh gửi định vị cho em, em kiểm tra camera giám sát trên quốc lộ.” Lục Tuấn Trì nói xong, mở điện thoại, hắn đột ngột đánh vô lăng, nói với Tô Hồi: “Bám chắc, đằng sau có hai chiếc xe bám rất gắt, tôi thấy chúng không bình thường.”
Đây đã là cung đường cuối cùng trước khi vào Hoa Đô rồi, là một cung đường núi khá khó đi, một bên là vực thẳm, một bên là vách đá cheo leo.
Thông thường xe đi qua đây sẽ giảm tốc độ, tránh đụng những chiếc xe khác nhưng lúc này, hai chiếc xe phía sau lại lái về phía họ, không hề giảm tốc độ.
Cửa kính hai chiếc xe đều đen ngòm, không thể nhìn thấy tình hình bên trong. Lục Tuấn Trì nhạy bén đoán rằng, hai chiếc xe đó nhắm vào họ.
Kiều Trạch nhanh chóng nhận được định vị của Lục Tuấn Trì, cậu đăng nhập vào camera an ninh trên quốc lộ. Khu vực này từng có nhiều tai nạn, đã được lắp camera từ lâu.
Kiều Trạch thấy vậy cũng nhíu mày, nói: “Tổ trưởng, em tìm thông tin hai chiếc xe đó ngay…”
Kiều Trạch gõ phím như bay, nhập biển số hai chiếc xe, “Hai chiếc xe này đều là mang biển giả.”
Xe biển giả này cũng là xe biển nhái, hai chiếc xe đều không đăng ký mà đánh cắp thông tin của xe đã đăng ký biển khác.
Lúc này Lục Tuấn Trì lái xe rất nhanh, hai chiếc xe phía sau vẫn bám riết không ngừng, muốn đánh gọng kìm.
Hắn phóng xe vèo vèo, tránh được hai đợt tấn công, muốn nhanh chóng đi hết đoạn đường này.
“Kiều Trạch, còn bao xa nữa thì hết đoạn này?” Lục Tuấn Trì bình tĩnh hỏi.
Kiều Trạch mở bản đồ ra nhìn, “Còn ba cây số nữa!”
Xe hắn phóng như bay, hai chiếc xe khác vẫn kề sát bên cạnh, tìm cơ hội đâm về phía họ. Đường núi rất hẹp, Tô Hồi dán người lên ghế, anh vươn tay siết chặt tay vịn, cố gắng ổn định cơ thể.
Nương một khúc cua, một chiếc xe vòng sang bên trái họ, chạy sát vách núi bên cạnh, chen ngang xe họ.
Đang ở khúc cua, phía sau lại có xe, hắn không thể giảm tốc. Một khi giảm tốc xe phía sau sẽ húc xe hắn xuống vực, bên cạnh cũng có xe, bỗng chốc xe họ đã bị dồn vào góc chết.
Thân xe cọ qua rào chắn cạnh vách núi, âm thanh chói tai vang lên, thậm chí còn tóe ra tia lửa. Tô Hồi cảm giác màng nhĩ tai còn lại của mình cũng sắp thủng.
Rầm, chiếc xe phía sau đâm vào đuôi xe Lục Tuấn Trì, chiếc xe rung mạnh.
Người Tô Hồi nghiêng về phía trước, rồi lại được dây an toàn kéo lại.
Không thể cứ vậy được, quá bị động. Lục Tuấn Trì cố gắng lái thật vững, một tay giữ chặt vô lăng, tay còn lại rút súng đưa Tô Hồi: “Biết lên đạn không?”
Tô Hồi không nhìn rõ ngoài xe, anh chỉ cảm giác mọi thứ đang rung lắc. Anh nhận khẩu súng từ tay Lục Tuấn Trì, run rẩy gỡ băng đạn ra. Dù mấy năm rồi anh không đụng vào súng nhưng lắp đạn không phải chuyện gì khó, hồi trước anh cũng từng học từng thi rồi.
Ký ức bỗng trào lên từ sâu trong não Tô Hồi. Anh hoàn toàn không thấy rõ, chỉ đặt vào theo cảm giác rồi đẩy băng đạn lên.
Lục Tuấn Trì nhận súng, hắn hạ cửa xe, bắn mấy phát sang chiếc xe bên cạnh. Ngắm bắn khi chạy tốc độ cao rất khó, một phát đạn trượt qua lốp xe, còn một phát bắn vỡ cửa kính.
Cuối cùng Lục Tuấn Trì cũng nhìn rõ người trong xe.
Tô Hồi cảm nhận được Lục Tuấn Trì bỗng dưng khựng lại, anh ho vài tiếng, vội hỏi: “Người lái xe là ai thế?”
“Phó Vân Sơ.” Lục Tuấn Trì đáp, hắn không nể nang gì nữa, phóng xe sang bên cạnh. Hai chiếc xe quệt qua nhau, hắn đánh vô lăng, thoát khỏi trạng thái bị kìm kẹp.
Nghe hắn nói, Tô Hồi vẫn luôn bình tĩnh cũng thấy căng thẳng.
Tên sát thủ liên hoàn như hồn ma bóng quế này, tại sao chỗ nào cũng có mặt hắn ta vậy?
Phó Vân Sơ là tội phạm truy nã, là kẻ đang bỏ trốn, không biết được tên điên này sẽ làm chuyện gì. Hơn nữa thời gian qua Phó Vân Sơ đã trốn ở đâu? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hắn ta vẫn luôn theo dõi họ? Hay hắn ta trùng hợp đang trốn ở huyện Tân?
Chiếc xe Phó Vân Sơ cầm lái đột nhiên phanh lại, tụt về phía sau, kéo giãn khoảng cách với họ, chiếc xe còn lại vẫn bám riết.
“Tổ trưởng, đằng trước có xe tải đang chạy tới!” Kiều Trạch vội nói.
“Biết rồi!” Đoạn đường này khuyết mất rào chắn, Lục Tuấn Trì đánh vô lăng, chiếc xe bỗng nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, lướt qua giữa vách núi và xe tải bằng một động tác rất khó.
Chiếc xe đằng sau họ không được may mắn như vậy, để tránh chiếc xe tải kia, chiếc xe phía sau đâm “rầm” vào vách núi, khi xe tải đi qua còn đâm trúng đuôi nó, hẳn là chiếc xe này bỏ đi rồi.
“Tổ trưởng, còn hơn một cây nữa! Còn nữa, cẩn thận chiếc xe còn lại! Hắn ta sắp đuổi kịp rồi.” Kiều Trạch nhìn cảnh tượng nguy hiểm này, toát mồ hôi.
Lục Tuấn Trì quay đầu nhìn, quãng đường họ vừa đi qua có một khoảng đất trống bên cạnh, Phó Vân Sơ phanh xe lùi vào đó nên thoát được. Lúc này hắn ta nhân lúc không có xe qua lại, tăng tốc bám sát họ.
Góc độ này không tiện bắn.
Tiếng hô của Kiều Trạch bỗng truyền sang, “Tổ trưởng! Có một chiếc xe buýt đang chạy đến!”
Con đường phía trước còn hẹp hơn, chỉ vừa đủ cho hai chiếc xe đi ngang nhau, rất dễ xảy ra tai nạn.
Lục Tuấn Trì có thể nhìn thấy chiếc xe buýt đang chạy đến từ phía xa, đó là một chiếc xe buýt đường dài, trên xe kín người, tài xế vẫn chưa biết nguy hiểm sắp đến.
Hai bên đều chạy rất nhanh, cứ với tốc độ này, hai mươi giây nữa họ sẽ đụng nhau ở khúc cua!
Hai tay Lục Tuấn Trì nắm chặt vô lăng.
Mặt Phó Vân Sơ dữ tợn, hắn ta bỗng nhiên tăng tốc, đâm vào đuôi xe Lục Tuấn Trì, muốn đẩy hắn đụng vào xe buýt, “Hôm nay tao có phải chết ở đây, chúng mày cũng đừng hòng sống! Tất cả chúng mày đều phải chết cùng tao!”
Dường như tài xế xe buýt cũng đã nhận ra vấn đề, nhấn còi inh ỏi, giờ muốn phanh cũng không còn kịp nữa.
Tay Lục Tuấn Trì rịn mồ hôi, hắn có thể cố gắng tránh bị Phó Vân Sơ đụng phải nhưng làm vậy thì có thể xe Phó Vân Sơ sẽ đâm vào xe buýt…
Một bên là sườn núi, một bên là vực thẳm, hắn buộc phải lựa chọn ngay lúc này.
Ngay khi hắn đang do dự, Tô Hồi bỗng nắm tay hắn.
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, “Tôi tin anh.”
Anh giao cả quyền lựa chọn và tính mạng cho người đàn ông bên cạnh, anh tin tưởng hắn.
Câu hỏi này đã trấn an sự bối rối của Lục Tuấn Trì.
Hắn mím môi, quyết đoán phanh xe lại, chiếc xe phía sau lập tức đụng vào đuôi xe hắn. Sau đó Lục Tuấn Trì đạp ga phóng lên, rồi lại lùi ra sau đâm vào đầu xe Phó Vân Sơ.
Xe Phó Vân Sơ bỗng nhiên bị đâm trúng, sau một tiếng rầm vang, chiếc xe bay ra ngoài, đâm gãy rào chắn lao xuống núi.
Mà lúc này chiếc xe buýt kia cũng sắp đâm vào họ, Lục Tuấn Trì đánh tay lái chạy ra ngoài vách núi. Vừa rồi hắn nhìn thấy ở ngay góc cua có một cái cây lớn, xe đâm gãy rào chắn, đâm thẳng vào gốc cây. Chiếc xe buýt sượt qua họ vang lên một tiếng “két”.
Thân xe rung lên, ngay khoảnh khắc cuối cùng, Lục Tuấn Trì tháo dây an toàn nghiêng người ôm Tô Hồi, siết anh trong lòng mình. Tay hắn mạnh mẽ vững chắc, tựa như dồn hết sức lực bảo vệ người trong lòng nhưng giọng nói lại khẽ run rẩy, “Tô Hồi…”
“Tôi thích anh.”
Tô Hồi trợn mắt, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Khi nói câu này, Lục Tuấn Trì hoàn toàn không cân nhắc nhiều, thậm chí không có thời gian suy nghĩ. Tuy nói vậy có hơi thiếu suy nghĩ nhưng nếu không nói, có lẽ hắn sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.
Lúc này, hắn không còn xoắn xuýt người cạnh mình có phải Nhà Thơ hay không nữa, hắn chỉ biết hắn thích người này, muốn anh được sống!
Nếu chỉ có một người được sống, hắn hy vọng người đó là Tô Hồi.
Đầu xe đâm vào gốc cây, cành cây chọc vỡ cửa sổ, xuyên qua cơ thể, cũng ngăn cản chiếc xe rơi xuống. Thân xe rung lên, bẹp lại, cả chiếc xe đều biến dạng, cơ thể đầy máu thịt cũng bị nghiền nát trong cơn va chạm.
Cuối cùng khi tất cả dừng lại, chiếc xe cứ lơ lửng giữa vách đá như vậy…
Tô Hồi cảm giác trời đất xoay vần, tiếng ù ù chói tai vang lên, cũng cảm nhận được giọt máu ấm áp của Lục Tuấn Trì nhỏ giọt trên mặt mình, rồi trượt xuống theo gò má trắng bệch.
Tô Hồi mở miệng muốn nói gì đó nhưng cơn va chạm khiến lồng ngực và đầu óc Tô Hồi đau thắt. Anh cảm giác mình rơi xuống vực sâu thăm thẳm, không còn ý thức…
———-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT