Hơn sáu giờ tối, Lục Tuấn Trì đưa Tô Hồi về nhà, hôm nay vụ án có bước tiến lớn nhưng hai người đều thấy bồn chồn.

Bữa ăn trôi qua trong yên lặng, Lục Tuấn Trì dọn dẹp bát đũa xong, nói với Tô Hồi: “Cục trưởng Đàm yêu cầu nộp tài liệu, chắc tôi phải đến tổng cục tăng ca một lúc.”

Tô Hồi ôm mèo trong lòng, “ừ” một tiếng, “Anh đi đi, tối ở đây không có việc gì đâu.”

Từ khi Tô Hồi và Lục Tuấn Trì ở chung, hiếm khi Lục Tuấn Trì tăng ca buổi tối. Có điều dù hắn ở nhà cũng làm việc đến muộn.

Lục Tuấn Trì phóng đi trong màn đêm, hắn không lái xe mà đi bộ ra khỏi khu nhà.

Mười lăm phút sau, trong một phòng riêng tại một quán trà gần khu chung cư.

Lục Tuấn Trì và Hình Vân Hải ngồi đối mặt, họ gọi một ấm trà, chủ quán châm trà cho họ xong rồi ra ngoài, đóng cửa lại.

Nơi này rất riêng tư, bên ngoài không thể nghe thấy cuộc đối thoại trong phòng.

Mùi thơm của lá trà tràn ngập trong căn phòng nhỏ, Lục Tuấn Trì lên tiếng trước: “Anh Hình, lúc trước khi tôi đọc một vài hồ sơ, hình như đã vô tình phát hiện một việc.” Hắn ngẩng đầu hỏi: “Anh là Nhà Tiên Tri đúng không?”

Hình Vân Hải cúi đầu uống trà, không phủ nhận.

Lục Tuấn Trì giải thích: “Tôi biết đột nhiên hỏi vậy có hơi mạo phạm… Tôi không cố ý vạch rõ thân phận của anh, chỉ tình cờ phát hiện thôi, tôi cũng sẽ không nói chuyện này cho người khác.”

Hai năm trước, sau khi tổ phân tích hành vi giải tán, Hình Vân Hải đột nhiên đến đội năm làm đội trưởng. Đội trưởng như hắn ta khác hẳn với các đội hình sự khác, tổng cục có án hình sự nào hơi khó sẽ giao cho đội năm xử lý. Rõ ràng cục trưởng Đàm rất tin tưởng hắn ta.

Lục Tuấn Trì còn giữ mấy bản báo cáo Hình Vân Hải viết, cách thức và cách dùng từ rất giống những tài liệu mà Nhà Tiên Tri để lại.

Thậm chí trong cách làm việc thường này, nghĩ kỹ lại cũng sẽ thấy nhiều chỗ có thể suy luận ra, rất có thể Hình Vân Hải là Nhà Tiên Tri.

Muốn làm rõ rốt cuộc hai năm trước đã có chuyện gì, Tô Hồi có phải Nhà Thơ không, Hình Vân Hải là người từng trải qua chuyện năm đó, cũng là người có thể hiểu rõ mọi chuyện nhất.

Trong hai năm qua, hai người vẫn qua lại khá thân thiết, cũng từng hợp tác trong vài vụ.

Lục Tuấn Trì biết Hình Vân Hải là người thế nào, vậy nên sau khi suy nghĩ trước sau, Lục Tuấn Trì hẹn hắn ta ra đây.

Hình Vân Hải cúi đầu cầm cốc trà trước mặt, thẳng thắn thừa nhận thân phận: “Đó là do bảo vệ danh tính hai năm trước, khi đó dù tôi ở tổ phân tích hành vi nhưng lại là người rảnh nhất. Anh biết thì biết thôi, tôi tin anh không cố ý điều tra tôi, cũng tin anh không nói cho ai biết. Có điều tôi chỉ thừa nhận chuyện này ở đây thôi, anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, nếu biết tôi sẽ nói. Nhưng ra khỏi cánh cửa này, tôi hy vọng anh có thể quên cuộc nói chuyện tối nay.”

Phòng trà yên tĩnh vô cùng, Lục Tuấn Trì cúi đầu, suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.

“Gần đây sau khi tôi nhận vụ nổ kia, anh bắt đầu lật lại hồ sơ vụ án cát mịn.” Hình Vân Hải uống trà, vạch trần hắn: “Anh đang điều tra Nhà Thơ đúng không? Anh nghi ngờ đó là người anh quen?”

Hình Vân Hải mở lời trước, nghe hắn ta hỏi, Lục Tuấn Trì bỗng sửng sốt, không biết nên nói gì tiếp.

Hình Vân Hải lớn hơn hắn vài tuổi, cũng điềm tĩnh hơn.

Đến lúc này, cuối cùng Lục Tuấn Trì cũng hiểu hàm ý của danh hiệu Nhà Tiên Tri này.

Hắn chưa cần lên tiếng, Hình Vân Hải đã biết hắn muốn nói gì.

Hình Vân Hải nói: “Anh đoán ra thân phận của tôi là một chuyện, muốn tìm ra thân phận của Nhà Thơ từ chỗ tôi lại là chuyện khác. Thân phận của mọi người trong tổ phân tích hành vi bí mật với cả những thành viên khác, vậy nên tôi cũng không rõ Nhà Thơ là ai. Còn nữa, sau khi xác nhận thân phận của anh ta, anh nghĩ thái độ của anh và những chuyện đang xảy ra trước mắt có gì thay đổi không?”

Lục Tuấn Trì nghe vậy chợt khựng lại, dù Hình Vân Hải không cho hắn đáp án rõ ràng nhưng lại như đang ám chỉ hắn.

Dường như hắn chỉ cách chuyện đó một đáp án nữa thôi.

Lục Tuấn Trì bỗng không dám chắc, mọi chuyện sẽ giống vậy hay có gì khác biệt.

Hắn nhận ra dường như điều mình quan tâm không phải một thân phận, một biệt hiệu.

Thậm chí hắn không quan tâm đến chuyện trong quá khứ.

Hắn chỉ quan tâm đến Tô Hồi của lúc này, quan tâm đến người trước mắt, không biết Tô Hồi có an toàn không, vụ án cát mịn kia có ảnh hưởng đến hiện tại không.

Lục Tuấn Trì quyết định xong, ngẩng đầu hỏi: “Cảm ơn anh Hình, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không xoắn xuýt chuyện thân phận của Nhà Thơ nữa.” Hắn nhấp một ngụm trà, hỏi: “Mặc dù tôi có xem lại hồ sơ vụ án cát mịn nhưng vẫn không biết gì nhiều…”

Hình Vân Hải híp mắt, nói: “Lúc đó, cứ mười ngày lại có một vụ nổ xảy ra ở Hoa Đô, tựa như một lá bùa đòi mạng. Mấy chuyên gia khắc họa tâm lý chúng tôi đều nhận được hồ sơ vụ án, mọi người đều có cách nhìn khác nhau về vụ án này. Trong đó hai người đối chọi gay gắt nhất là Ánh Trăng và Nhà Thơ, hai người họ không ai nhường ai, từng có đôi chút xích mích. Lúc đó đã có rất nhiều vụ nổ xảy ra, cảnh sát vẫn giậm chân tại chỗ, không tiến triển gì nhiều. Cuối cùng khi đi bắt Giải Thu, có cảnh sát chết cũng có người tử vong, vụ án cát mịn kết thúc tại đó.”

“Vụ án cát mịn kết thúc với cái chết của Giải Thu sao?” Lục Tuấn Trì hỏi.

Hình Vân Hải “ừ” một tiếng, “Dù vẫn còn chỗ đáng ngờ nhưng lúc đó đã kết án tại đây. Hơn nữa sau khi Giải Thu chết, rất lâu sau không có vụ án tương tự nào xảy ra nữa.”

“Tại sao lúc đó Ánh Trăng lại thôi việc?”

“Nói đến chuyện này thì hơi xa rồi, Ánh Trăng có lý do cá nhân nên thôi việc. Có điều tôi nghĩ bản báo cáo của Nhà Thơ lúc đó đã thúc đẩy chuyện này.” Hình Vân Hải uống một ngụm trà, “Trước khi rời đi, Ánh Trăng đã gửi cho tôi một lời nhắn.”

Lục Tuấn Trì nhíu mày hỏi: “Nhắn gì?”

Hình Vân Hải nhìn vào mắt hắn, nói: “Cẩn thận Nhà Thơ.”

Lục Tuấn Trì nhíu chặt mày, hắn không hiểu ý trong câu này.

Ánh Trăng nhắc Hình Vân Hải cẩn thận Nhà Thơ, là cẩn thận chuyện gì?”

Chẳng lẽ Nhà Thơ từng làm chuyện gì sao?

“Đường nhiên, có thể anh cũng biết Ánh Trăng và Nhà Thơ vẫn luôn có tranh chấp trong khía cạnh khắc họa tâm lý. Anh có thể coi đó như cạnh tranh công sở giữa họ hoặc coi đó là thù oán cá nhân. Anh cũng có thể coi bốn chữ này như lời nhắc nhở Ánh Trăng dành cho tôi.”

“Vậy tại sao tổ phân tích hành vi giải tán?”

Giọng Hình Vân Hải dịu đi, hắn ta buông cốc trà, “Ánh Trăng thôi việc, Nhà Thơ mất tích, đây là nguyên nhân tổ phân tích hành vi giải tán vào hai năm trước. Một tổ chức đã không còn nòng cốt, có giữ lại cũng chỉ bị mọi người chĩa mũi dùi.”

Dù có vài lời Hình Vân Hải không hề nói rõ nhưng Lục Tuấn Trì vẫn góp nhặt được không ít manh mối, hắn chân thành nói: “Cảm ơn anh nói cho tôi những chuyện này.”

Hình Vân Hải cảm thán: “Trên con đường đầy bẫy rập và ngã rẽ này, có lẽ ngay từ đầu, tổ chức này không nên tồn tại.”

Nghe vậy, Lục Tuấn Trì bỗng nhớ lại một câu Tô Hồi từng nói với hắn khi mới quen, có lẽ tổ chức này đã đi nhầm đường rồi.

“Được rồi, chuyện gì nói được tôi đã nói hết rồi.” Hình Vân Hải nói: “Vậy bây giờ anh nghĩ sao?”

Lục Tuấn Trì chớp mắt, kiên định nói: “Tôi tin Nhà Thơ.”

Hình Vân Hải nghe vậy, bật cười, “Anh nghĩ anh hiểu Nhà Thơ thật à? Tôi làm cùng tổ với anh ta mấy năm cũng không dám nói vậy đâu.”

Lục Tuấn Trì nói: “Có những chuyện cần kiên trì và tin tưởng chứ, đúng không?”

Hình Vân Hải nói: “Vậy tôi hy vọng anh chọn đúng. Anh nên nghĩ kỹ xem còn gì muốn hỏi tôi nữa không.”

Lục Tuấn Trì nghĩ hồi, nói: “Bây giờ anh đang điều tra vụ bom trên xe, anh nghĩ vụ án này có cùng hung thủ với vụ cát mịn không?”

Rất nhiều người phỏng đoán, đây là một vụ án bắt chước.

Nụ cười trên mặt Hình Vân Hải dần tắt, hắn ta ngập ngừng một lát, gật đầu, “Tôi nghĩ ít nhất cũng là người có liên quan đến vụ cát mịn.”

Gần đây khi điều tra, họ đã nghĩ đến việc tìm ra người đặt bom qua camera trong xe.

Nhưng chỗ ngồi đó rất khuất, khi người trên xe đông đúc, họ hoàn toàn không điều tra được người nào đặt bom ở đó lúc nào.

Bom do những người khác nhau làm ra cũng như tranh vẽ dưới bàn tay những người khác nhau, dù cố ý vẽ cho giống cũng sẽ có những nét khác nhau.

Dù quả bom này chưa nổ, chất liệu tạo bom cũng có những thay đổi nhưng cũng có rất nhiều chi tiết giống hệt vụ án cát mịn.

Nhất là lớp cát ở giữa…

Dù Hình Vân Hải từng là thành viên tổ phân tích hành vi nhưng hắn ta là người mờ nhạt nhất trong bốn người. Không giống ba người kia, trẻ tuổi lại từng học sâu về kiến thức tâm lý học tội phạm, hắn là tay ngang, được điều từ đội hình sự chi cục đến.

Khi Vu Yên tìm đến hắn ta, anh cũng chỉ nói coi trọng kinh nghiệm hình sự dày dặn và trực giác nhạy bén của anh ta.

Hiện giờ, chính kinh nghiệm và trực giác nói với hắn ta, vụ cài bom trên xe buýt có liên quan đến vụ án cát mịn.



Sáng hôm sau, tổng cục Hoa Đô.

Sau khi điều tra được thân phận của Trần Tuyết Hiền, thông tin về cô ta cũng lũ lượt xuất hiện.

Hai năm trước, sau khi rời khỏi huyện Tân, cô ta từng đăng ký tham gia một chương trình tình yêu và hôn nhân.

Nhóm Khúc Minh điều tra được tin này, còn tìm đến chương trình kia, tải về xem.

Chương trình tìm bạn đời kiểu này từng thịnh hành mấy năm trước, các khách mời đeo mặt nạ trả lời các câu hỏi, nếu gặp được khách mời nào mình thích mới gỡ mặt nạ, dắt nhau xuống sân khấu.

Trên sân khấu, Trần Tuyết Hiền là khách mời nữ số bốn, cô ta có dáng người uyển chuyển, dù đeo mặt nạ cũng có thể nhận ra đây là một cô gái xinh đẹp.

Ban đầu, rất nhiều khách mời nam tỏ ra thích thú với cô. Nhưng khi cô ta lên tiếng, những ngọn đèn đó dần tắt ngúm.

“Tôi nghĩ chuyện quan trọng nhất trên đời là tình yêu. Rất nhiều cặp tình nhân có mâu thuẫn với nhau, suy cho cùng là vì chưa đủ yêu.”

“Tôi thường nghe nói có những người đàn ông lừa tình phụ nữ nhưng tôi nghĩ phụ nữ cũng có thể lừa tình đàn ông.”

“Khi tình yêu không còn nữa, chúng ta có quyền vứt bỏ nửa kia. Cũng như vứt bỏ thứ rác rưởi không còn dùng đến, cứ như vậy, con người sẽ thấy rất vui vẻ.”

“Đàn ông từng lên giường với tôi ngồi kín bàn tròn cũng không đủ.”

Bỗng chốc, những bình luận như gái hư, giả tạo, lăng nhăng, lừa tình chạy đầy màn hình.

Hạ Minh Tích không khỏi nói: “Thế này thì tệ quá rồi.”

Trịnh Bách nói: “Tôi thấy cô ta làm vậy để gây chú ý thôi, không phải có thời gian kiểu thế này thịnh hành lắm à? Cũng có những người đàn ông chỉ thích gái hư thôi đó.”

Hạ Minh Tích hỏi: “Nếu Trần Tuyết Hiền từng tham gia chương trình, sao đám đàn ông kia vẫn cứ vồ vập thích cô ta thế?”

Kiều Trạch phân tích, “Chắc là vì lúc đó cô ta đeo mặt nạ, sau này lại dùng tên giả nên họ không nhận ra nhỉ? Với cả cũng có mấy người tràn đầy tự tin, nghĩ là mấy cô gái lăng nhăng đó yêu mình rồi sẽ chung thủy. Cũng giống như mấy cô gái thích trai hư vậy đó.”

“Hơn nữa mọi người có phát hiện không, sau khi mấy người đàn ông kia phát hiện bộ mặt thật rồi tranh cãi đánh nhau với người đàn ông khác vì cô ta, họ không hề chia tay và cướp lại cô ta từ người đàn ông khác.”

Trong khi họ nói chuyện, ánh đèn trên màn hình tắt dần. Trần Tuyết Hiền tham gia hai tập, tập nào cũng tay không ra về. Nhưng Trần Tuyết Hiền lại không thấy chán nản, trái lại còn nói rằng cô ta sẽ giữ vững quan điểm của mình, tìm thấy người mình thích ngoài chương trình.

Khúc Minh còn tìm ra được một bài phỏng vấn đã bị cắt, trong buổi phỏng vấn, Trần Tuyết Hiền đã phát biểu một câu gây sốc: “Thần tượng của tôi là Kanae Kijima[1], tôi muốn trở thành người phụ nữ có sức hút như cô ấy.”

[1]  Kanae Kijima còn được biết đến với tên gọi “Sát thủ Konkatsu”, là kẻ lừa đảo và giết người hàng loạt người Nhật Bản, cô ta bị kết án vì lừa tình lừa tiền, đầu độc khí than 3 người và là nghi phạm của 4 vụ khác, kéo dài từ năm 2007 đến năm 2009.

Khúc Minh nhíu mày, “Thần tượng một tay sát thủ liên hoàn, bảo sao đoạn này không được chiếu.”

“Có lẽ Trần Tuyết Hiền làm vậy không phải để mọi người chú ý. Tôi cảm giác cô ta thật sự nghĩ vậy.” Lục Tuấn Trì nói: “Tam quan của người phụ nữ này hoặc có thể là khả năng đồng cảm, có vấn đề…”

Dù trông người phụ nữ này rất bình thường nhưng cô ta có những điểm không giống người bình thường. Tựa như một quả táo có vỏ ngoài đỏ au đẹp mắt nhưng thật ra đã bị sâu ăn rỗng ruột.

Tô Hồi cúi đầu ngồi bên cạnh, khẽ ho mấy tiếng.

Lục Tuấn Trì lập tức chú ý, lấy cho anh một cốc nước, hắn phát hiện hôm nay Tô Hồi im lặng hơn bình thường.

Tô Hồi cảm ơn một tiếng, nhận cốc nước.

Anh vẫn luôn nghĩ chuyện mình thấy Trần Tuyết Hiền rất quen, cũng suy nghĩ có nên nói chuyện này cho Lục Tuấn Trì biết không. Nhưng thật ra vẫn còn vài chuyện anh chưa rõ ràng.

Tô Hồi nghĩ mình có biết rõ tâm lý tội phạm đến đâu cũng không thể đoán trước tương lai, biết trước bây giờ có vụ án gì từ hai năm trước.

Anh không dám chắc người mình quen là Trần Tuyết Hiền. Cũng có thể Trần Tuyết Hiền chỉ là một người anh tình cờ gặp gỡ, mà bây giờ cô ta lại bị quấn vào vụ án này.

Anh dần dần men theo những mối quan hệ, cũng nhớ lại thêm nhiều manh mối, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc.

Anh sợ đột nhiên nói những chuyện không chắc chắn này với Lục Tuấn Trì sẽ khiến họ lệch hướng.

Không có ai biết rõ sự thật hơn người trong cuộc, anh muốn dốc hết sức tìm ra Trần Tuyết Hiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play