Đúng 10 giờ 30 phút sáng, Thiệu Trường Thanh đến phòng thẩm vấn của tổ trọng án ở tầng hai tòa ba.

Kiều Trạch nhìn hồ sơ, Thiệu Trường Thanh này năm nay ba mươi hai, là giám đốc tài chính của một công ty tư vấn đầu tư.

Cậu nói: “Anh Thiệu, hôm qua tôi đã nói qua điện thoại rồi, hôm nay gọi anh tới đây để hỏi chuyện liên quan đến Trần Linh Linh.”

Thiệu Trường Thanh ngẩng đầu nhìn hai cảnh sát trước mặt mình, “Cô ta… làm sao thế?”

Khúc Minh hỏi: “Các anh có quan hệ gì?”

Thiệu Trường Thanh cảnh giác nhìn họ, “Tối qua tôi đã nói qua điện thoại rồi, bạn bè bình thường. Tôi chỉ là có quen biết cô ấy thôi. Cô gái này là bạn gái cũ của tôi, thậm chí còn chưa tới mức đó, chúng tôi từng phát sinh quan hệ nhưng cô ta là một kẻ lừa đảo.”

Khúc Minh lập tức chú ý, “Cô ấy lừa gì của anh?”

Thiệu Trường Thanh nghiêm túc nói: “Lừa tình.”

Hắn ta dừng một lát, nói: “Mong các anh nhanh chóng bắt được cô ta.”

Nghe vậy, Kiều Trạch không khỏi sặc một tiếng, trả lời kiểu gì thế này?

Cảnh sát hình sự bọn họ đâu thể lập án vì một kẻ lừa tình, huống chi không có pháp luật nào xử phạt trường hợp này.

Họ chỉ đang điều tra một vụ hai thi thể man rợ thôi.

Biểu cảm trên mặt Khúc Minh không đổi, nói: “Anh Thiệu, anh có thể nói rõ hơn mình quen Trần Linh Linh trong hoàn cảnh nào và chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại không?”

Thiệu Trường Thanh cúi đầu suy nghĩ, “Chúng tôi quen nhau ở một quán cà phê, người phụ nữ đó làm đổ cà phê của tôi, chủ động bắt chuyện với tôi. Sau đó chúng tôi trao đổi WeChat, qua lại một thời gian. Ban đầu tôi rất thích cô ta, thấy cô ta xinh đẹp lại rất đặc biệt, cô ta thích đọc sách, nấu ăn rất ngon…”

Khúc Minh không muốn nghe tình sử của mấy người này nữa, hỏi thẳng: “Có một người họ Khâu phản ánh rằng anh từng có xích mích với anh ta vì người phụ nữ này?”

Thiệu Trường Thanh ngồi thẳng người, “Tôi qua lại với cô ta một thời gian thì phát hiện cô ta có tới mấy chiếc điện thoại, thường xuyên lén lút gọi điện, còn nói dối quanh co. Sau đó tôi hỏi có phải cô ta còn qua lại với người đàn ông khác ông, tôi nói rằng mình nghiêm túc với cô ta nên nếu đã xác định quan hệ mong cô ta cắt đứt với người khác.”

“Nhưng có một hôm tôi đến trung tâm thương mại, định mua cho cô ta một món quà. Nào ngờ lại thấy cô ta đi cùng một người đàn ông khác. Tôi nghĩ mình bị cắm sừng nên mới đi theo họ, chộp lúc người đàn ông kia đi vệ sinh thì qua hỏi Trần Linh Linh.”

“Nhưng tôi không ngờ lúc đó cô ta còn giả vờ ấm ức với tôi. Sau đó người đàn ông kia xuất hiện, anh ta vô cùng kích động, lúc đó chúng tôi ầm ĩ mấy câu, động tay động chân, đến khi bảo vệ đến thì chúng tôi tách ra. Cả câu chuyện diễn ra chỉ trong mấy phút.”

Kiều Trạch lấy ảnh Khâu Gia Vinh ra, “Người đánh nhau với anh có phải người này không?”

Thiệu Trường Thanh nhìn, gật đầu, “Đúng, đúng là người này.”

Kiều Trạch lại hỏi: “Anh đã nghe tên quán ăn Quách bao giờ chưa?”

Thiệu Trường Thanh lắc đầu.

Kiều Trạch lại cho hắn ta xem ảnh Quách Thành Phong và Ngô Thần Quang, “Anh quen hai người này không?”

Thiệu Trường Thanh híp mắt nhận mặt một hồi, hỏi: “Họ cũng là người bị lừa sao?”

Kiều Trạch nói: “Hiện giờ cảnh sát vẫn đang điều tra.”

Thiệu Trường Thanh “ừ” một tiếng, “Tóm lại, từ khi hẹn hò tôi đã thấy cô ta có vấn đề rồi, cũng may tôi chóng thoát khỏi bể khổ, trốn xa cô ta.”

Khúc Minh nhíu mày nhìn người trẻ tuổi trước mắt, “Vậy tức là anh và người tự xưng là Trần Linh Linh này đã chia tay?”

Thiệu Trường Thanh gật đầu, “Loại phụ nữ bắt cá nhiều tay này không giải tán sớm thì giữ lại đón Tết à? Hai tuần trước tôi nhận được tin nhắn chia tay của cô ta, lâu lắm rồi chưa nghe tin cô ta nữa.”

Xem ra vẫn không có manh mối giá trị nào. Kiều Trạch vẫn chưa từ bỏ, hỏi tiếp: “Vậy anh có biết thông tin gì khác về cô ấy không? Ví dụ như số chứng minh thư, làm việc ở đâu, sống ở đâu chẳng hạn?”

Thiệu Trường Thanh suy nghĩ một lát, quai hàm siết chặt, hồi sau mới lắc đầu, “Chúng tôi chưa thân thiết với vậy.”

Khúc Minh và Kiều Trạch nhìn nhau, họ yêu cầu hắn ta điền vài tờ khai, để lại thông tin, cuối cùng dặn dò nếu nhớ ra manh mối nào có liên quan phải nói ngay với họ.

Hai người vừa ra ngoài đã thấy Lục Tuấn Trì và Tô Hồi ngồi cạnh máy tính của Hạ Minh Tích, tập trung xem gì đó.

Kiều Trạch nói: “Tổ trưởng Lục, bọn em hỏi xong rồi, hắn ta không cung cấp thông tin nào hữu dụng.”

Lục Tuấn Trì vẫn chăm chú nhìn màn hình, gật đầu nói: “Vừa rồi bọn anh ngồi ở phòng quan sát nghe nhưng anh cảm thấy anh ta vẫn chưa nói thật.”

Kiều Trạch sửng sốt, “Hắn ta nói dối chỗ nào?”

Lục Tuấn Trì chỉ vào màn hình, nói: “Đánh nhau thế này, chắc chắn đã từng yêu.”

Mọi người trong văn phòng nghe vậy cũng lại gần, trên màn hình đang chiếu đoạn video Kiều Trạch xin được từ trung tâm thương mại. Thời gian xảy ra ba tháng trước, sau giờ tan tầm.

Trên màn hình, hai người đàn ông lao vào đánh nhau, cô gái hoảng sợ đứng bên cạnh, hoàn toàn không chỉ là xô xát nhẹ như họ nói, mà là một cuộc ẩu đả nghiêm trọng.

Máy quay hơi xa, hơn nữa không thu tiếng nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến cảm giác hình ảnh mang lại. Đây là khu tặng phẩm trong trung tâm thương mại, hai người đàn ông hệt như hai kẻ điên.

Rõ ràng họ chưa từng được huấn luyện, đánh nhau rất hỗn loạn, tay đấm chân đá, xô đổ cả hàng hóa, đập vỡ cửa kính.

Nhưng cảm giác dữ tợn và hoang dã trong cuộc ẩu đả này mới là thứ khiến người ta khó chịu nhất.

Lúc này đây, họ như không còn là người hiện đại mũ áo gọn gàng nữa, mà đã thoái hóa thành hai con thú dữ.

Mọi người xung quanh đều sợ hết hồn, đứng nhìn từ xa, hoảng sợ ra mặt.

Ban đầu Thiệu Trường Thanh mặc áo trắng trên cơ Khâu Gia Vinh, hắn ta đè Khâu Gia Vinh xuống đất, từng cú đấm được nện xuống như mưa. Đấm liên tục mười mấy lần, kính của Khâu Gia Vinh đã rơi xuống đất, chảy máu mũi. Nhưng hắn ta vừa đứng dậy, Khâu Gia Vinh đã vơ một chiếc chổi ở quầy bên cạnh, đánh vào đầu hắn ta.

Thiệu Trường Thanh rách đầu, ngã xuống đất, máu tươi chảy xuống áo sơ mi, khiến người khác trông mà rùng mình.

Khâu Gia Vinh vẫn không dừng lại, anh ta chạy qua đá thêm mấy phát. Họ còn muốn đánh tiếp, nhưng bảo vệ trung tâm thương mại đã đến, tách hai người họ ra.

Kiều Trạch nhíu mày, “Đánh nhau dữ dội vậy sao trung tâm thương mại không báo cảnh sát?”

Khúc Minh nói: “Sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn nhỉ…” Ông tặc lưỡi, “Thông báo cho cả phóng viên rồi mà lại không gọi cảnh sát…”

Lục Tuấn Trì nói: “Cảnh sát mà tới thì xử lý mấy tiếng cũng không xong, có lẽ họ đồng ý giải quyết riêng, cũng bồi thường tổn thất cho trung tâm thương mại nên mới không báo cảnh sát.”

Trông thì ác liệt như vậy nhưng hai bên đều không bị thương nặng, hai người đều có công việc chính thức, có lẽ cũng sợ có tiền án tiền sự.

Kiều Trạch nhíu mày, nói: “Vậy chẳng lẽ… chúng ta phải lấy lại lời khai của Thiệu Trường Thanh?”

Lục Tuấn Trì nói: “Hắn ta không nói thật nhưng hiện giờ chúng ta có hỏi cũng không được gì đâu.”

Hiện giờ Khâu Gia Vinh và Thiệu Trường Thanh chỉ là người có liên quan đến cô gái kia, gọi họ lên để phối hợp điều tra. Trước mắt họ vẫn chưa thể chắc chắn những người này có liên quan đến vụ án không.

Khúc Minh gật đầu, “Cái chính là phải tìm hung thủ giết Quách Thành Phong…”

Tô Hồi ho vài tiếng, nói: “Có thể chiếu lại camera không, vừa nãy tôi chưa nhìn rõ.”

Lục Tuấn Trì nghĩ mắt anh không tốt, bèn mở lại đoạn băng kia.

Lần này hắn mở từ đầu, tua chậm tốc độ 0.5 cho mọi người nhìn rõ.

Đúng như lời khai, Khâu Gia Vinh đi vệ sinh, Trần Linh Linh đang cúi đầu nhìn điện thoại, bỗng nhiên Thiệu Trường Thanh xuất hiện trong màn hình, kéo cô ta ra ngoài.

Trần Linh Linh nói mấy câu với hắn ta, sau đó hất tay.

Khâu Gia Vinh chạy qua bảo vệ Trần Linh Linh, tức giận nhìn Thiệu Trường Thanh. Họ đôi co vài câu, Thiệu Trường Thanh bước lên muốn kéo Trần Linh Linh lại, lúc này Khâu Gia Vinh lại đánh hắn ta.

Sau đó là cuộc chiến vừa rồi…

Tô Hồi bỗng nói: “Dừng lại một lát.”

Lục Tuấn Trì đang đặt tay trên nút “space”, bèn bấm dừng.

Hình ảnh dừng lại, hai người đàn ông kia đang lao vào đánh nhau, đã có vết máu lốm đốm nhỏ xuống đất.

Tô Hồi tập trung nhìn màn hình, anh nhìn người phụ nữ trong đó, bỗng nói: “Cô ấy đang cười.”

Mọi người nghe Tô Hồi nói, đều giật mình.

Vừa rồi họ chỉ chú ý vào hai người đàn ông đang đánh nhau, không để ý đến người phụ nữ nép mình trong góc mình.

Lúc này Tô Hồi nhắc nhở, Lục Tuấn Trì mới ấn vài nút, phóng to màn hình. Dù hình ảnh rất mờ, còn là trắng đen nhưng sau khi phóng to vẫn có thể nhìn rõ người phụ nữ kia đang cười, hơn nữa nụ cười này còn có vẻ rờn rợn.

Sau đó Lục Tuấn Trì tua lại từ đầu video, khi hai người đàn ông đánh nhau, cô gái kia có lúc né tránh, hình như cũng có nói gì đó nhưng không hề có hành động ngăn cản rõ ràng. Khi hai người bắt đầu đánh nhau, cô ta cũng chỉ thoáng ngạc nhiên.

Sau đó cô ta mỉm cười nhưng rất nhanh đã đưa tay lên che miệng, có lẽ là nhận ra rằng biểu cảm của mình trong tình huống này như vậy là không ổn.

Đến khi bảo vệ có mặt, cô ta mới khóc lóc đi về phía hai người đàn ông đánh nhau vì cô ta.

Giữa chừng cô ta có cười vài giây nhưng chỉ thoáng qua, mọi người đều bội phục năng lực quan sát nhạy bén của Tô Hồi.

Phóng to hình ảnh, họ càng thêm chắc chắn lời Tô Hồi nói là đúng, có điều họ không thể giải thích lý do tại sao.

Hai người đàn ông đánh nhau, ai nhìn cũng thấy sốt ruột, vậy mà kẻ đầu sỏ như cô ta lại đứng cười?

Tô Hồi híp mắt, chống cằm tổng kết: “Dưới tác động của hormone, hai giống đực sẽ đánh nhau để tranh giành giống cái, đây là một phương thức chiến đấu rất hoang dã, mà người phụ nữ này cảm thấy thích thú với điều đó.”

Lục Tuấn Trì nhíu mày, nói: “Quả thật hiện giờ chúng ta vẫn chưa chắc chắn vụ ẩu đả này là ngẫu nhiên hay còn điều gì uẩn khúc phía sau hay không.”

Hắn nhớ lại nội dung video và lời khai: “Trong lời khai của Thiệu Trường Thanh, người phụ nữ kia từng nói cô ấy muốn mua túi của một nhãn hiệu. Hôm đó, người phụ nữ kia hỏi hắn ta có thời gian sau giờ làm không, sau đó thì Khâu Gia Vinh và cô ta đã gặp Thiệu Trường Thanh, mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp. Tôi cảm giác cô ta đang dẫn dắt những người này, để họ gặp nhau. Mà tối hôm Quách Thành Phong giết người, người phụ nữ đó cũng có mặt.”

Hắn dừng một lát, nói tiếp: “Có khi nào, vụ ẩu đả này là cô ta cố ý khơi mào không?”

Tô Hồi rũ mắt suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi cho rằng chuyện này không phải không liên quan đến vụ án chúng ta đang điều tra. Hành vi giết người là sự thăng cấp bạo lực của hành vi ẩu đả. Nếu vụ ẩu đả này là do người phụ nữ kia cố ý khơi mào, rất có thể cô ta cũng đã lên kế hoạch cho vụ giết người kia.”

Trong video này, hai người đàn ông kia hoàn toàn không bình tĩnh như khi ngồi trong phòng thẩm vấn, anh có thể nhìn ra vài thứ từ động tác của họ.

Đó là sự nóng nảy và hưng phấn tột cùng. Vùng dưới đồi[1] của họ đang hưng phấn lạ thường. Adrenalin được phóng thích ảnh hưởng đến nhịp tim, lưu thông máu, thậm chí là não bộ. Cách họ đánh nhau vừa tàn nhẫn vừa trực tiếp…

[1] Vùng dưới đồi là một vùng nhỏ ở trung tâm bộ não, nằm giữa tuyến yên và đồi thị. Mặc dù có kích thước rất nhỏ, nhưng vùng dưới đồi lại đóng vai trò quan trọng trong sản xuất hormone cũng như kích thích nhiều quá trình khác trong cơ thể. Trong đó bao gồm cả chứng năng giải phóng hormone, quản lý hành vi tình dục và điều chỉnh cảm xúc.

Dường như cô ta rất thích khơi mào cuộc chiến giữa hai người đàn ông.

Thậm chí nếu “thuyết âm mưu” một chút, dường như cô ta hy vọng kẻ thua cuộc sẽ dừng việc theo đuổi cô ta, chẳng qua không biết việc đánh nhau chết người có nằm trong dự đoán của cô ta không?

Tô Hồi nói: “Có vẻ cô gái trong video khuyết thiếu sự đồng cảm của một người bình thường.”

Khuyết thiếu sự đồng cảm, cũng tức là không có khả năng thấu cảm như người bình thường. Những người như vậy vô cùng lạnh lùng, không cảm nhận được những tình cảm cơ bản của con người, chỉ những kích thích mạnh mẽ mới thu hút được họ.

Lục Tuấn Trì im lặng một hồi, hỏi: “Kết quả điều tra dấu vân tay trên gương tới đâu rồi?”

Khúc Minh đang liên lạc với bên pháp chứng, ông nói: “Hiện giờ đã phân tích được hai mươi bốn dấu vân tay, loại trừ sáu bộ.”

Tốc độ này vẫn quá chậm, Lục Tuấn Trì nói: “Dùng thêm mấy máy nữa đi, nhanh chóng phân tích, nhất định phải xác định được thân phận cô gái này. Còn nữa, dựa trên số di động Thiệu Trường Thanh và Khâu Gia Vinh cung cấp, hẳn có thể điều tra thêm lịch sử cuộc gọi của cô gái kia nhỉ? Phải điều tra từng số một, từng người một.”

Đến lúc này, họ gần như đã tìm ra vấn đề cốt lõi của vụ án. Mặc dù người phụ nữ kia không trực tiếp tham gia nhưng mọi thứ đều xoay quanh cô ta, chuyện này chắc chắn không thể là ngẫu nhiên.

Một người phụ nữ mới ngoài hai mươi, trong xã hội hiện đại này, cô ta có thể giả dạng một lúc nhưng chắc chắn không thể không có thân phận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play