"Tiên sinh?" Dù Tùng nhìn về phía Bạc Cảnh Xuyên qua kính chiếu hậu.

Cây bút ngừng di chuyển trên mặt giấy, Bạc Cảnh Xuyên đóng văn kiện lại, ném sang một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Du Tùng.

Hắn nhàn nhạt nói: "Đi mua chút thuốc trị vết bầm về đây."

Du Tùng dường như ngay lập tức hiểu được, cậu trả lời một câu "Được" sau đó liền mở cửa xuống xe, đi vào hiệu thuốc.

-

"Thiếu gia, ngài trở về rồi." Trong mắt Lai Dung tràn ngập ý cười, lão phu nhân này, thật là dự liệu như thần.

"Ừ."

Bạc Cảnh Xuyên nhàn nhạt lên tiếng, hắn đổi giày đến gần phòng khách.

Hắn quét mắt nhìn quanh vòng khách một lần, không thấy bóng dáng quen thuộc kia, hắn liền xoay người muốn đi lên lầu, lại nghe được giọng nói thanh thanh đạm đạm kia phát ra từ phòng bếp.

"Anh ta thích ăn hải sản sao? Cua? Tôm? Thực sự nhìn qua không giống lắm...."

"Cháu sao, cháu hình như không kén ăn lắm, có điều bây giờ dạ dày không tốt, món gì cay quá cháu không dám ăn..."

"Cũng không có gì, do lúc trước công việc bận rộn, phải xã giao nhiều, dạ dày không tốt cũng không phải chuyện gì lạ."

"Cần đĩa trái cây sao? Cháu lấy giúp cho...."

Thời điểm Thẩm Phồn Tinh chạy ra, cô vừa lúc nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang đứng giữa phòng khách nhìn cô.

Cô dần dừng bước chân, có chút bất ngờ: "Anh về rồi à."

Lời vừa dứt miệng, cô liền cảm thấy không thích hợp.

Giọng điệu này, sao lại giống vợ mới cưới vào cửa đang chờ chồng đi làm về thế?

Con ngươi đen nhánh của Bạc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện, quần áo trên người cô cũng không có gì lạ, chiều nay mới gặp qua.

Nhưng lúc này trên người cô còn mặc một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, dây bên hông được thắt lại sau lưng, phác họa ra vòng eo mảnh khảnh của cô rất rõ ràng, một tay có thể ôm trọn.

Có điều ánh sáng trong đôi mắt đen của Bạc Cảnh Xuyên dần tối sầm xuống.

"Ai để em làm những việc này?"

Đối mặt với giọng nói đột nhiên thâm trầm của Bạc Cảnh Xuyên, Thẩm Phồn Tinh có chút phản ứng không kịp.

"Ai để tôi phải làm việc này? Tất nhiên là tôi tự làm."

Bạc Cảnh Xuyên rũ mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau đó xoải bước đến trước mặt cô, nắm cổ tay cô, kéo cô lên lầu.

Một đường đi thẳng đến phòng của Bạc Cảnh Xuyên, Thẩm Phồn Tinh bị hắn mạnh mẽ ép ngồi xuống giường.

"Bạc Cảnh Xuyên, anh muốn làm gì?" Thẩm Phồn Tinh có chút nổi giận, cô nhìn đã quen Bạc Cảnh Xuyên ôn nhuận như ngọc, nên bây giờ có chút khó tiếp nhận hắn ngang ngược như vậy.

"Nằm xuống giường đi."

"Anh...." Thẩm Phồn Tinh không khỏi choáng váng, cô trừng mắt nhìn hắn, nói không nên lời.

Uổng cho cô trước đây còn nghĩ hắn là quân tử khiêm nhường, như ngọc như hồng, phong thái ngay thẳng!

Mãi đến khi cô bị đẩy lên giường, bị bá đạo kéo quần áo, cô mới lạnh giọng hô lên.

"Bạc Cảnh Xuyên, anh làm thổ phỉ đến nghiện rồi à?!"

Thổ phỉ?

Môi mỏng của Bạc Cảnh Xuyên có chút cứng đờ.

Cái từ này, thực sự có hơi mới mẻ.

Có điều, từ này phát ra từ miệng một cô gái tao nhã luôn lạnh nhạt cũng rất thú vị.

Con ngươi như hắc ngọc của hắn nổi lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, bàn tay ấm áp đặt trên thân người không thành thật của cô, tầm mắt chậm rãi hướng về phía cái eo mảnh khảnh của cô.

Mắt đen dần nhiễm một thứ ánh sáng mờ mịt không rõ.

Rõ ràng là một cơ thể băng cơ ngọc cốt, mà lại xuất hiện một vết bầm màu xanh lá phá hủy đi nét đẹp vốn có.

Hắn xụ mặt cầm lấy thuốc mỡ, môi mỏng khẽ động.

"Hai chữ thổ phỉ này, đến như thế nào vậy?"

Thẩm Phồn Tinh tức giận khó tan.

"Đánh gãy tay người ta, đập siêu xe của người ta, bây giờ lại dùng vũ lực với tôi, không phải thổ phỉ thì là gì?! Mệt cho tôi còn nghĩ anh là người ôn nhuận như ngọc quân....." tử.

Thẩm Phồn Tinh còn chưa dứt lời, trên eo đột nhiên truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, cùng với đau đớn nhè nhẹ.

Cô dừng lại, giống như đã nhận ra được điều gì, phẫn nộ trên mặt lập tức thay bằng một tầng mây đỏ, cô cắn chặt môi, chôn mặt trong chăn.

Cô hiểu lầm hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play