Ngực quấn quanh một nỗi buồn bực, hắn đang suy nghĩ xem có nên móc mắt Du Tùng ra không.
Du Tùng đang đứng ngoài cửa đột nhiên rùng mình.
Thẩm Phồn Tinh nhìn gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Bạc Cảnh Xuyên, đột nhiên khẽ cười.
"Cho nên anh đang nhấn mạnh thành ý của mình đấy à?"
Con ngươi u ám của Bạc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm nụ cười nhàn nhạt trên mặt cô, dần trở nên thâm thúy.
Hắn nhấc chân bước đến gần cô, bộ tây trang phẳng phiu đắt tiền, hơi thở của hắn ập tới, chỗ nào cũng toát lên mị lực cực hạn.
Thẩm Phồn Tinh bước sang bên cạnh theo bản năng, Bạc Cảnh Xuyên duỗi tay, chống lên vách tường của cánh cửa phía sau cô.
Thân hình thẳng tắp của hắn cong xuống, dựa sát vào Thẩm Phồn Tinh, gương mặt với ngũ quan tuấn mỹ lạ thường chậm rãi tiến tới, khí tức cường hãn cùng áp lực mãnh liệt ập tới trước mặt cô.
Thẩm Phồn Tinh khẩn trương áp lưng lên tường.
Gương mặt người đàn ông chỉ dừng lại cách mặt cô vài tấc, cô có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở ra.
"Cho nên em cảm nhận được thành ý của tôi rồi."
Rõ ràng là giọng điệu dò hỏi nhưng lại bị hắn nói thành câu khẳng định.
"Anh không cảm thấy, nếu nói về việc giữa nam và nữ, thì hiện tại khoảng cách của chúng ta quá thân thiết à?"
Thẩm Phồn Tinh hỏi một đằng trả lời một nẻo, hắn cách cô gần quá sẽ làm nhiễu loạn suy nghĩ của cô.
"Chúng ta không phải là nam nữ bình thường. Tôi đang theo đuổi em."
"Chỉ là theo đuổi mà thôi. Trên cơ sở đó, chúng ta như vậy vẫn không tốt lắm." Thẩm Phồn Tinh mặt mày thanh tú, vô cùng nghiêm túc nhắc nhở người đàn ông sự thật của giai đoạn này.
Bạc Cảnh Xuyên lại lắc đầu, "Tôi cảm thấy vẫn được, chúng ta đã là quan hệ cầm tay rồi."
"......" Tim Thẩm Phồn Tinh mệt.
Tuy nhiên Bạc Cảnh Xuyên cũng thu hồi tay, đứng thẳng dậy, cảm giác áp bách nháy mắt tiêu tán.
"Có điều không cần lo lắng, dù sao cũng là giai đoạn theo đuổi, tôi sẽ không làm gì em đâu."
Hắn dừng một chút, tầm mắt đảo qua người Thẩm Phồn Tinh, thanh âm có chút trầm thấp: "Em, trước tiên đi thay quần áo đi, nếu không giai đoạn theo đuổi này rất có thể sẽ đột phá."
Thẩm Phồn Tinh cúi đầu, cô có thể nhìn được mảng lớn da thịt lộ ra bên ngoài của mình.
Sự xấu hổ hiện lên trên mặt Thẩm Phồn Tinh, cô xoay người, về phòng ngủ của mình.
Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Lúc này hắn mới xoay người, mở cửa phòng.
Du Tùng lập tức tiến lên: "Tiên sinh."
Bạc Cảnh Xuyên đưa tay nhận hai cái túi trên tay Du Tùng, sau đó nhìn cậu hai giây, lạnh lùng mở miệng: "Đi mua 30 cân hành tây."
"A?"
"Một giờ sau, băm cho tôi nhìn."
"A?"
Du Tùng vẻ mặt mê mang, đáp lại cậu chỉ có tiếng đóng cửa vô tình.
Du Tùng mặt không biểu cảm chớp chớp mắt.
Không có biện pháp, chỉ nghĩ đến việc băm hết 30 cân hành tây, mắt cậu đã không chịu nổi rồi.
Có điều, tại sao tiên sinh lại đột nhiên muốn cho cậu làm loại chuyện này?!
.
Lúc Thẩm Phồn Tinh thay xong quần áo đi ra, vừa vặn nhìn thấy Bạc Cảnh Xuyên đang cởi quần áo.
Cô từng nghe Thanh Tri nói qua. Người đàn ông quyến rũ nhất không phải là lúc hắn khỏa thân đứng trước mặt bạn, mà là thời điểm hắn cởi quần áo và mặc quần áo.
Trước kia cô chỉ cười cười, cũng không nghĩ quá nhiều.
Nhưng hiện tại, nhìn người đàn ông giơ tay đem áo khoác tây trang cởi ra, bộ dáng tùy tính tự nhiên kia, thật đúng là cảnh đẹp ý vui.
Hắn đặt âu phục lên sô pha, sau đó lại cúi đầu, cởi hai chiếc măng sét kim cương tinh xảo xuống, cuối cùng là tháo cà vạt.
Một loạt hành động này đều cho thấy người đàn ông này sinh ra đã có sẵn mị lực, nhưng ngay lúc này, chiếc cà vạt của hắn bị kẹt lại.....