Thẩm Phồn Tinh cắt đứt điện thoại, thở phào một hơi, cô cảm thấy nói chuyện với Bạc Cảnh Xuyên thật sự rất tốn sức.

Cô tự nhận là mình không phải người ngu ngốc, lăn lộn trong cái xã hội anh lừa tôi, tôi gạt anh nhiều năm như vậy, cũng coi như là khéo đưa đẩy.

Nhưng tại sao đến Bạc Cảnh Xuyên, liền mắc kẹt?

Cô đã đợi cuộc gọi này từ trước khi đi ngủ, không cần biết nội dung là gì, giờ đây cúp máy rồi, Thẩm Phồn Tinh lại đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Đó là loại cảm giác gì?

Không có hi vọng.

Xem ra cô thật sự không thể rảnh rỗi được.

Lúc bận thì chả thấy thiếu thứ gì, lúc rảnh rỗi mới cảm thấy....mình cái gì cũng không có.

Loại cảm giác trống rỗng này, thật không dễ chịu.

Cô thở dài một hơi, đảo mắt nhìn thoáng qua thời gian, xoay người rời phòng ngủ, đi tới phòng khách, mở TV tùy tiện xem tin tức.

Chán muốn chết.

Cô ngồi xếp bằng trên sô pha, khuỷu tay chống trên tay vịn, đỡ trán, rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ vậy mà giờ lại mơ mơ màng màng, suýt nữa thì ngủ thiếp đi.

Nếu không phải tiếng chuông cửa đánh thức cô, có lẽ cô đã ngủ quên trên sô pha rồi.

Nhưng ai lại đến vào lúc này chứ?

Ai có thể đến tìm cô?

Thanh Tri?

Cô biết cô nàng kia còn đang vội sứt đầu mẻ trán, gọi cho cô một cuốc điện thoại đã là cực hạn rồi.

Có phải gọi nhầm nhà không?

Xoa xoa mái tóc rối bù, Thẩm Phồn Tinh mang theo nghi hoặc rời khỏi phòng. Nhưng khi nhìn đến người trước mặt, cô tức khắc ngây ngẩn cả người.

Du Tùng hai tay xách hai cái túi, bên trong mơ hồ nhìn được vài bóng dáng màu xanh xanh, hẳn là rau quả các thứ.

Du Tùng nhìn cô, khoé môi cứng đờ kéo lên, nhìn vẻ khiếp sợ trong mắt Thẩm Phồn Tinh.

Cô đã gặp qua Du Tùng vài lần, trên cơ bản đều là mặt than không cảm xúc.

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu tươi cười, thật sự có chút không dám lấy lòng.

Nhưng mà trong lòng Du Tùng còn có nhiều điều khó tả hơn.

Thật lâu trước đó, cậu đã thu hồi suy nghĩ về tiên sinh lúc ở trong văn phòng: Ngài như vậy sẽ đuổi không kịp bạn gái đâu.

Cậu sai rồi!

Cậu thật sự sai rồi!

Trên thế giới này thật đúng là không có chuyện gì có thể làm khó được tiên sinh nhà mình.

Ngày xưa hắn chỉ là khinh thường thôi!

Thẩm tiểu thư thoạt nhìn có vẻ không dễ tấn công như vậy, nhưng nhìn xong mấy chiêu này của tiên sinh, xem ra không bao lâu nữa hắn có thể ôm mỹ nhân vào ngực rồi.

Tiên sinh hai ngày nay làm đủ loại hành động, cậu là một đại nam nhân cũng sắp động tâm rồi.

Thấy phu nhân tương lai của tổng tài dùng vẻ mặt quái dị nhìn mình, Du Tùng xấu hổ gật đầu, cung kính nói với Thẩm Phồn Tinh: "Thẩm tiểu thư, chào buổi trưa."

Thẩm Phồn Tinh cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn lễ phép gật đầu.

Sau đó, chậm rãi nhìn sang bên cạnh...

Thân ảnh thon dài cao lớn của Bạc Cảnh Xuyên đang đứng trước cửa, một thân tây trang đắt giá, quý khí mà ưu nhã.

Kinh nghiệm cùng địa vị khiến hàng lông mày của hắn trở nên sắc lạnh.

Con ngươi đen nhánh sâu không lường được, trên gương mặt tuấn mỹ dị thường không có cảm xúc, cũng không có độ ấm.

Chỉ là trong giây phút Thẩm Phồn Tinh mở cửa, hồ nước sâu nhè nhẹ gợn sóng, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên một tia lạnh lẽo.

Đối với việc Bạc Cảnh Xuyên xuất hiện, Thẩm Phồn Tinh vô cùng kinh ngạc.

Nhưng vẻ u ám nhàn nhạt trong mắt Bạc Cảnh Xuyên lại khiến lòng cô hơi chùng xuống.

Cô làm sao hả?

Sao hắn lại dùng ánh mắt đấy nhìn cô?

Trong lòng cô bỗng có một loại cảm giác nói không nên lời.

Cô đây là bị chán ghét sao?

"Sao anh lại tới đây?" Cô hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play