Bạc Cảnh Xuyên cảm nhận cơ thể trong ngực chỉ cần nửa cánh tay cũng có thể ôm chặt, lông mày cũng nhíu lại.
Hắn bất giác cúi đầu, muốn nhìn người con gái quá mức gầy gò này, cằm chống trên đỉnh đầu cô. Sợi tóc mơ hồ quét qua cằm hắn, có chút ngứa.
Đảo mắt, tầm nhìn lại chuyển xuống sau gáy cô. Cần cổ nhỏ nhắn tinh tế, trắng nõn. Cổ áo bệnh nhân rộng thùng thình lại để hắn mơ hồ thấy được một mảnh da thịt.
Đôi mắt dần trở nên u ám mà cô thì không chịu đứng yên, cứ động đậy trong ngực hắn. Hương thơm từ trong cổ áo trực tiếp xông vào mũi khiến hắn giật mình.
Thẩm Phồn Tinh lại một lần nữa giật giật thân thể, cảm thấy nhức mỏi trên chân đã qua, nói khẽ: "Cảm ơn, tôi...ổn rồi..."
Bạc Cảnh Xuyên tâm tình hơi động, nhưng vẫn buông lỏng cô, nhìn cô khó khăn đứng vững rồi mới thả tay.
"Đứng được chứ?"
Thẩm Phồn Tinh đỏ mặt gật đầu.
"Tốt rồi. Xin lỗi, vừa rồi chân bị tê."
Bạc Cảnh Xuyên cong môi: "Tôi biết, cô không cần giải thích."
Một câu nói đơn giản lại khiến lòng cô đầy chua chát. Sắc mặt vẫn không đổi đáp: "Cảm ơn."
Bà nội ở bên cạnh bị một màn vừa rồi dọa sợ. Nhưng khi thấy những hành động giữa hai người lại cười vui vẻ đầy thỏa mãn.
Xem ra, thằng cháu này cũng không quá ngu ngốc...
Bạc Cảnh Xuyên chẳng lẽ chỉ có như vậy?
Thẩm Phồn Tinh đứng một lúc mới nhớ tới Tô Hằng, liền quay qua nói với bà cụ: "Bà ơi, hiện tại cháu còn việc phải làm, bà ở phòng bệnh nào? Đợi cháu xử lý xong việc lại tới tìm bà được không?"
"Đằng kia, thấy cánh cửa đó không? Lần sau, cháu cứ theo đó mà đi vào..."
Bà dừng một chút, đôi mắt khôn khéo hiện lên vài tia giảo hoạt.
"Chúng ta lưu số điện thoại đi, lưu số điện thoại! A....bà lại không có cầm theo điện thoại rồi!"
Lai Dung ở bên cạnh đưa tay vào túi, sờ đến điện thoại định đưa lên: "Lão phu nhân..."
Bà nội ném ra một ánh mắt cảnh cáo, Lai Dung mới hiểu được, lui trở về.
"Cảnh Xuyên, nhanh, lấy điện thoại ra giúp ta lưu lại!"
Bạc Cảnh Xuyên nhướn mày, hiểu rõ tâm tư của bà cụ nhưng vẫn lấy ra từ trong túi chiếc điện thoại màu đen, nhìn qua Thẩm Phồn Tinh.
"183..."
Hắn lấy dãy số hoàn chỉnh lưu lại rồi mới đem điện thoại thu về.
Nhìn cơ thể hết sức nhỏ nhắn đơn bạc của Thẩm Phồn Tinh, Bạc Cảnh Xuyên cởi âu phục, khoác lên người cô.
Mùi hương mát lạnh ôn hòa mang theo nhiệt độ cơ thể của người đàn ông bao kín Thẩm Phồn Tinh.
"Mặc đi, người cô lạnh quá." Bạc Cảnh Xuyên thản nhiên nhìn đôi mắt trong suốt của Thẩm Phồn Tinh, thờ ơ nói.
Không hiểu sao, trong lòng Thẩm Phồn Tinh trở nên mềm mại, hốc mắt cũng không báo trước mà nóng lên.
Không nghĩ tới, sự quan tâm của một người đàn ông tình cờ gặp được lại khiến cô cảm động.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Phồn Tinh vẫn cởi áo trả lại hắn.
"Không sao, tôi trở về phòng ngay đây. Nếu không, đến lúc trả lại áo cho anh cũng phiền lắm."
"Phiền?" Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày "Cô vừa nói sẽ trở lại gặp bà nội hóa ra cũng chỉ là lời nói khách sáo?"
Thẩm Phồn Tinh kinh ngạc lắc đầu
"Tôi sẽ quay lại gặp bà nội."
Cô trả lại áo, gật nhẹ đầu với hắn, liền quay người rời đi.
Bạc Cảnh Xuyên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô gái ngày càng xa, nhỏ bé mà quật cường. Trong đôi mắt thâm trầm lướt qua tia sáng nhàn nhạt.
Bà nội?
Nói cũng thật êm tai.
"Cảnh Xuyên."
Bà cụ đột nhiên lên tiếng. Hắn nghiêng đầu nhìn bà. Mặt mày ẩn chứa ý cười vui vẻ.
"Bà nội có gì phân phó?"
Bà cụ chỉ hận rèn sắt không thành thép, ngửa đầu: "Cái thằng cọc gỗ phiền phức, đưa người ta trở về a!..."
("Bèo nước gặp nhau" là chỉ mối quan hệ giống như là tình cờ gặp gỡ, chóng hợp chóng tan không lâu dài bền vững ấy...)