Tầng 21, bộ phận Nghiên cứu và Phát triển cùng bộ phận Quan hệ công chúng.
Thẩm Phồn Tinh đi ra từ trong thang máy, cởi áo gió ra, vắt ở chỗ khuỷu tay.
Quần áo của cô tuy rằng cứng nhắc, nhưng lại rất tinh xảo.
Đồ công sở màu đen, thắt lưng quấn quanh vòng eo nhỏ tinh tế của cô, quần dài rộng rãi được là phẳng tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.
Ngũ quan nhìn không ra khuyết điểm, tóc đen được búi gọn, khuôn mặt thanh lãnh xinh đẹp, một thân quần áo giản dị mà giỏi giang.
Thẩm Phồn Tinh xinh đẹp, đây là điều không thể phủ nhận.
Tuy nhiên, thẩm mỹ của cô có chút mệt mỏi.
Từ đầu đến cuối chỉ có một kiểu tóc cùng mấy bộ quần áo không khác nhau lắm.
Quanh năm suốt tháng, cô cũng chưa từng thay đổi qua một thân ngoại hình này.
Một cô gái xinh đẹp như vậy lại không tốn tâm tư trang điểm cho mình.
Lấy công việc đặt lên trên tất cả, cứng nhắc mà lại không thú vị, mọi người tự nhiên sẽ mất đi hứng thú đối với cô.
Có điều, mặc kệ cô không thú vị như thế nào, tại khu vực tầng 21 này, tất cả mọi người đối với cô đều có điều kiêng kị.
Bộ phận Quan hệ công chúng cùng Bộ phận Nghiên cứu và Phát triển là hai bộ phận nặng nhất toàn công ty, cô lại một mình một người quản lý hết.
Cô có thực lực, có quyết đoán, phương diện công tác khiến người khác phải tâm phục khẩu phục.
.
Ngoài hiên vang lên những âm thanh có tiết tấu, được tạo ra từ đôi giày cao gót của Thẩm Phồn Tinh, cả một khu vực to lớn bỗng chốc trở nên lu bù.
Các cuộc điện thoại với những loại ngôn ngữ khác nhau kêu lên hết đợt này đến đợt khác, tiếp đó là cơn sóng báo cáo công việc của nhân viên.
Từ cơ sở chế tạo sản phẩm mua sắm, đến quá trình nghiên cứu chế tạo, đến tiến độ sản xuất, sản phẩm đóng gói, pr và các loại tuyên truyền, thời gian hẹn trước việc đàm phán với các đối tác khác nhau, rồi cả sản phẩm đưa ra thị trường...
Thẩm Phồn Tinh mặt không đổi sắc, hướng về phía văn phòng mà đi, sống lưng vẫn thẳng tắp, đầu ngẩng cao, dưới chân cô như nổi lên từng cơn gió, miệng lại vẫn có thể lưu loát trả lời câu hỏi của mọi người.
Đây là chuyện mà cô phải đối mặt mỗi ngày, đã sớm thành thói quen.
Chờ đến khi cô đến được văn phòng của mình mới phát hiện chính mình đã đi một vòng quanh khu làm việc, hơn nữa lúc này trong lòng ngực cũng đã nhiều hơn một sấp văn kiện.
Cô thở dài một hơi, đem văn kiện trong ngực lập tức ném lên trên bàn làm việc, bất đắc dĩ xoa trán.
Mục đích cô tới đây ngày hôm nay không phải là làm việc mà là từ chức!
Cô đây là đang làm cái gì?
Lại thở dài một hơi, kéo ghế dựa, mở máy tính, đơn giản gõ ra một bản đơn từ chức rồi in ra.
Quá trình vẫn phải làm, nếu bộ phận Nhân sự có thể trực tiếp giải quyết vấn đề này thì cô sẽ không cần phải đối mặt với Tô Hằng.
Cho đơn từ chức vào phong thư xong, Thẩm Phồn Tinh trực tiếp đi đến bộ phận Nhân sự.
Gõ cửa phòng Nhân sự, bên trong truyền đến thanh âm vội vã của trưởng phòng, cánh cửa nhanh chóng được mở ra.