Thẩm Phồn Tinh không còn lời nào để nói.
Vì cái gì chỉ chọn một mình cô?
Hắn nói chỉ có cô mới xứng với hắn.
Cô muốn trực tiếp từ chối màn theo đuổi ấy.
Hắn nói, hắn từ chối việc cô từ chối hắn.
Tất cả các quyết định nằm trong tay hắn, còn cô dường như quá bị động.
Ngạo khí trong xương cốt khiến cô theo bản năng chống cự.
Nhưng đối mặt với Bạc Cảnh xuyên, cô luôn có một cảm giác bất lực sâu sắc.
Cô vuốt tóc, hít một hơi thật sâu rồi lại nặng nề thở ra.
"Tại sao thở dài? Chuyện gì làm em phát sầu thế?"
Thẩm Phồn Tinh nhìn hắn.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng trước mặt cô, áo sơ mi trắng đắt tiền phản chiếu hình dáng tuấn lãng hoàn mỹ của hắn, trường thân ngọc lập, cao lớn đĩnh bạt.
Cô cảm thấy, hắn ở trước mặt cô, giống như là cố tình thu liễm tư thái.
Bởi vì cặp mày đen như mực kia, là do hoàn cảnh cùng thời gian mài cho sắc bén.
Nếu cô không nhìn lầm, người đàn ông này, từ trong xương cốt đã tỏa ra hơi lạnh.
"Nghĩ cái gì vậy?" Bạc Cảnh Xuyên lại hỏi, không kiêng nể mà nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, lạnh lùng ẩn sâu trong đôi mắt.
Thẩm Phồn Tinh hoàn hồn, nhìn đi nơi khác, thanh âm nhè nhẹ mát lạnh.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy, anh quá cường thế độc đoán, mà tôi lại không cam lòng vào thế bị động. Đối mặt với anh, luôn có một loại cảm giác bất lực như nắm đấm đánh vào trên bông."
Bạc Cảnh Xuyên nhăn mày, thờ ơ nói: "Là do em tự biến mình thành con nhím, người nào cũng đều phải phòng bị, em không đi ra ngoài nhưng lại dùng gai đâm những người tới gần em."
Thẩm Phồn Tinh kinh ngạc, quay đầu một lần nữa nhìn về phía hắn.
Tất cả mọi người đều khuyên cô hãy đi ra ngoài.
Đôi mắt đen của Bạc Cảnh Xuyên nhìn thẳng vào cô, thật lâu sau, một thanh âm đạm mạc mới từ từ vang lên.
"Em không cần phải làm gì cả, có thể tiếp tục làm con nhím của em. Dù sao, tôi cũng không sợ bị em đâm bị thương."
Đồng tử Thẩm Phồn Tinh bỗng nhiên co rụt lại.
Một lúc lâu sau, cô mới hoảng sợ thu hồi tâm trí, tay nắm chặt lớp chăn mỏng, có chút không biết phải làm sao.
"Tôi.....tôi đi xem bà tỉnh chưa."
Cô nói xong định xốc chăn lên, rồi lại nhớ tới chiếc áo tắm lỏng lẻo trên người.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ý tứ rõ ràng.
Bạc Cảnh Xuyên lập tức xoay người, không dừng lại lâu hơn.
*
Dưới lầu, nghe được Lai Dung truyền tới tin tốt, Bạc lão phu nhân đuôi mắt cong cong, cười đến vui vẻ.
Tâm tình vui sướng nên hiếm khi ăn được hết phân nửa quả táo.
"Chắt của ta có hi vọng rồi. Ai u, con trai bảo bối của Phồn Tinh và Cảnh Xuyên khẳng định là đứa bé tốt nhất thế giới."
Lai Dung lại đưa cho lão phu nhân một miếng táo nữa, cười thuận theo: "Cũng có khả năng là con gái mà lão phu nhân."
"Con gái cũng là tốt nhất! Chắt nữ của ta là xinh đẹp nhất."
"Đúng, đúng, đúng. Chắt của lão phu nhân nhà chúng ta dù có là nam hay nữ cũng đều là tốt nhất thế gian."
Lão phu nhân cười càng vui vẻ.
Bạc Cảnh Xuyên từ trên cầu thang đi xuống, vừa lúc nghe được tưởng tượng về tương lai có chút xa xôi của bà cụ.
Người hắn còn chưa đuổi đến tay mà bà cụ đã nghĩ đến việc sinh chắt rồi.
Hắn tự nhận mình làm việc quyết đoán không hề do dự, cũng không ướt át bẩn thỉu. Tại sao lại không đuổi kịp tư duy của bà cụ vậy?
"Thiếu gia."
Đối mặt với hướng cầu thang, Lai Dung là người đầu tiên nhìn thấy thân ảnh thon dài đĩnh bạt của Bạc Cảnh Xuyên.
Bạc lão phu nhân bỗng nhiên quay đầu, gương mặt vốn dĩ tươi cười lập tức nhăn lại.
"Sao mà nhanh vậy?"
Bước chân Bạc Cảnh Xuyên khựng lại, biểu cảm trên gương mặt đẹp trai đông cứng.