Thẩm Phồn Tinh rũ mắt cười nhạt.
Ông ta đến bây giờ vẫn còn nghĩ rằng cô sẽ sợ hãi vì ông ta nổi giận sao?
Đi một đôi giày nhỏ thành thói quen, sẽ không còn thấy đau chân nữa.
Một số lời nói, nghe nhiều sẽ không còn cảm giác.
"Nhiều lần đều không trịnh trọng mà nhắc nhở Thẩm tổng một chút, dù sao, cái người sinh ra kẻ, đã sinh ra cái đứa nghiệp chướng này, còn đang đứng trước mặt ông đấy. Ông không sợ bị quải trượng trong tay bà gõ chết?"
Thẩm Đức Phàm sửng sốt, nhất thời không đỡ kịp những lời như vè đọc ngọng lại có mấy phần ý tứ của Thẩm Phồn Tinh. Trong lòng im lặng đảo hai lần, ông ta mới hoàn toàn phản ứng lại.
Nghĩ đến chính mình vừa bị cô xoay vòng vòng, trong lòng tức giận càng sâu.
Ông ta đưa tay chỉ mặt Thẩm Phồn Tinh: "Tao thật hối hận vì lúc trước không bóp chết mày đi! Mỗi ngày tỉnh dậy lại làm ra những việc phá hoại nề nếp gia đình khiến tao mất mặt xấu hổ."
Thẩm Phồn Tinh cười lạnh: "Phá hoại nề nếp gia đình? Thẩm gia có cái gì gọi là nề nếp gia đình để mà phá hoại sao? Bức chết vợ nghèo, cưới vợ giàu! Nếu coi nịnh nọt, ham hư vinh là nề nếp gia đình, vậy Thẩm gia khẳng định là bá chủ ở cái Bình Thành này rồi."
"Mày.....mày làm càn."
Thẩm Đức Phàm suýt nữa bị Thẩm Phồn Tinh chọc tức chết. Ông ta chưa từng nghĩ tới, đứa con gái tính tình đạm mạc này lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế.
"Đủ rồi."
Khương Dung Dung ở một bên đột nhiên trầm giọng quát lớn một tiếng. Thẩm Đức Phàm tức đến nghiến răng nghiến lợi, một bên tay bị Dương Lệ Vi giữ chặt.
Thẩm Phồn Tinh kéo căng khóe môi, trước mặt những người này, cô cười lạnh cũng không muốn cho một cái.
"Cứ nghĩ mấy năm cô ở nước ngoài sẽ thu lại tính tình, thế mà không nghĩ rằng lại trầm trọng thêm."
Giọng Khương Dung Dung trầm trầm, trong con mắt khôn khéo chảy xuôi một dòng ánh sáng kỳ dị, từng bước hướng trong phòng bệnh đi tới.
"Xem ra ngài còn chưa biết, tôi từ nước ngoài trở về đã ba năm."
Khương Dung Dung đứng lại trước mặt cô, khi Thẩm Phồn Tinh phát ra thanh âm cuối cùng cũng là lúc quải trượng trong tay bà cụ nện xuống đất, âm thanh buồn bực vang lên.
Gỗ cùng nền nhà gạch va chạm, bà cụ cố ý hướng tới cô biểu lộ sự tức giận của mình.
"Vốn muốn mài dũa tính tình hung ác quái đản của cô, xem ra thời gian ba năm vẫn là chưa đủ."
Thẩm Phồn Tinh rốt cục ngẩng đầu nhìn lướt qua Khương Dung Dung, sau đó đứng lên. Thân hình tuy mảnh khảnh gầy yếu nhưng lại cứng cáp cao gầy.
Trong nháy mắt, Khương Dung Dung không có lợi thế chiều cao đã bị cô bao quát bằng một ánh mắt.
Sắc mặt Khương Dung Dung bỗng trở nên âm trầm.
Bà chán ghét khí thế cao ngạo trên người Thẩm Phồn Tinh.
Giống như mẹ của cô vậy, khi phách cường thế trời sinh chảy trong máu, không thể phai nhạt.
"Như thế nào? Còn muốn đuổi tôi chạy tới nước S?"
Gương mặt Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng, trong lòng dày đặc hàn khí.
Sáu năm trước, bọn họ không một lời đưa cô đến nước S kinh tế ngèo nàn, con người lạc hậu, hoàn cảnh vô cùng ác liệt, cũng không một lần để ý đến cô.
Đây là hiện đại, nếu ở cổ đại mà nói, cũng không khác gì lưu vong.
Sống sót được là mạng cô lớn, nếu chết cũng là cô đáng đời. Thậm chí, cho dù chết cũng không có ai biết, không ai quan tâm.
Nếu không phải xác định cô là con của Thẩm Đức Phàm, cô còn cho rằng cô là kẻ thù giết cha ông ta đấy.
Chỉ vì một cái Thẩm Thiên Nhu, bọn họ hận không thể giẫm đạp cô vào trong bùn đất!
Sao cô có thể cam tâm!
Cuộc đời của Thẩm Phồn Tinh cô sẽ không tùy ý bị người khác nắm giữ, chà đạp!
Nhờ phúc của bọn họ, cô mới biết kiên cường sống sót trong hoàn cảnh khó khăn bất lợi.
Cô cũng phải cảm ơn vì bọn họ không quan tâm, cô mới có thể rời khỏi nước S. Cô một mình chạy đến Pháp, bọn họ cũng chẳng ai hay.
Càng không biết rõ, cô ở Pháp ba năm đã làm được những gì....