Không gian nơi đây có rất nhiều quang điểm màu trắng giống như ánh sao trên trời, xung quanh là những dải ngân hà bất tận.
Nhưng loại không khí tịch mịch này khiến người ta có cảm giác tang thương khó nói nên lời.
Trong lúc Trần Vũ đang dò xét xung quanh, dưới chân bỗng xuất hiện một con đường tử sắc.
Con đường này không biết thông tới đâu, hình thù giống như một con rắn khổng lồ đang co người trong hư vô.
Phát hiện con đường mở ra như mời gọi mình, Trần Vũ không nhanh không chậm bước lên.
Khi vừa đặt chân lên, con đường tử sắc như có linh tính, tự động mang người rời đi.
Bây giờ hắn như ngồi trên con thuyền, con thuyền này thuận theo dòng chảy hư không đưa hắn đến nơi nào đó.
Loại chuyện này không mấy khi có được, Trần Vũ ngồi xuống thong dong ngắm nhìn cảnh sắc.
Mỗi khi con đường dẫn hắn đến gần quang điểm màu trắng, Trần Vũ phát hiện đó lại là một khối cầu khổng lồ.
Trên thực tế không phải khối cầu khổng lồ nào cũng có sinh cơ, đa phần đều mang khí tức chết chóc.
Nhìn những khối cầu này, Trần Vũ có phần nghi ngờ, không biết đây có phải không gian bên ngoài bầu trời hay không.
Theo sự dẫn dắt của con đường tử sắc, dòng chảy mỗi lúc một nhanh.
Cũng chẳng biết mình đã ngồi được bao lâu, cảnh tượng hoang tàng rồi hồi sinh hiện lên trong mắt hắn không biết bao nhiêu lần.
Trần Vũ giống như hành khách trên con thuyền, tận mắt chứng kiến qua không ít sự hủy diệt của mấy khối cầu khổng lồ.
Hắn chứng kiến sự tình "phá rồi lại sinh" đến nhàm chán, cũng may cuối cùng Trần Vũ đã nhìn thấy điểm đến.
Thì ra con đường này dẫn hắn đến một tiểu đảo trong hư không, tuy chưa đến gần nhưng hắn đã cảm nhận được sự liên kết nào đó.
Trần Vũ đưa mắt đánh giá một chút, thoạt nhìn tiểu đảo này không quá lớn, dài rộng chừng năm dặm.
Trên tiểu đảo có nhiều mảnh đá rải rác, cũng có vài ngọn tiểu sơn nho nhỏ, ngay trung tâm là một tấm bia đá cao hơn trăm thước.
Trần Vũ rời khỏi con đường tử sắc, hắn đi xung quanh dò xét, sau cùng dừng lại trước tấm bia đá mang theo khí tức cổ xưa.
Bất quá, sau khi dò xét Trần Vũ không phát hiện điểm bất thường nào, ngoài lớp cát bụi bám lên bia đá thì không còn gì khác.
Nhưng chưa kịp để hắn suy nghĩ, ấn ký hình Hắc Tháp trên mi tâm bất chợt hiện lên.
Từ mi tâm bắn ra một tia huyết quang, thời điểm tia huyết quang chạm vào bia đá, biến dị lập tức xuất hiện.
Không ngờ bia đá lại từ từ hiện lên một hàng chữ màu ánh kim, Trần Vũ chăm chú nhìn hàng chữ này.
Mặc dù trên đó chỉ có chín chữ, nhưng hắn không biết nên đọc thế nào, đây vốn chẳng phải văn tự bình thường.
Không rõ làm sao, mặc dù bản thân không đọc được, nhưng hắn lại mơ hồ hiểu được ý nghĩa của chín chữ trên.
Trần Vũ biết đây là thứ chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, hắn liền ngồi xuống cảm ngộ từng chữ một.
Không gian trở nên yên tĩnh lạ thường, trong ngân hà vô tận dường như chỉ có mỗi hắn đang tồn tại.
Trong lúc tham ngộ, vẻ mặt của Trần Vũ khi thì dãn ra, khi thì nhíu lại hiện rõ sự trầm tư, giống như bản thân đang nghĩ tới ý vị sâu xa nào đó.
Chẳng biết thời gian đã trải qua bao lâu, khi bản thân đã khắc sâu chín chữ kia vào đại não, Trần Vũ liền bị lực lượng vô hình truyền tống ra ngoài.
Lúc mở mắt, Trần Vũ thấy cả người ướt đẫm mồ hôi, trong đầu vẫn còn khó chịu.
Giờ khắc này hắn chắc chắn những gì vừa trải qua là thật chứ không phải mơ, bởi vì giấc mơ không thể chân thật như vậy.
Trần Vũ có chút mê man, hiển nhiên trải qua một trận vừa rồi, hắn đã hiểu được một chút da lông.
Thì ra thứ khắc trên bia đá chính là Hỗn Độn Thiên Kinh, nó không phải cấm thuật, chẳng phải tiên thuật, mà là pháp quyết tu tiên.
Pháp quyết tu tiên vốn dựa theo uy lực cùng hiệu quả để xem xét, đại loại có thể chia làm bốn loại.
Loại thứ nhất còn được gọi là đê cấp pháp quyết, tốc độ tu luyện cực kỳ chậm, không có khả năng tự bảo vệ.
Pháp quyết loại này được bán tràn lan trong tu tiên giới, chính là Ngưng Khí Quyết mà hắn mua ở Vạn Bảo Lâu.
Loại thứ hai, tốc độ tu luyện cực kỳ bình thường, thậm chí là hơi chậm nhưng lại có thủ đoạn khắc chế đại địch, uy lực cường đại không giống bình thường.
Trong thực chiến giống như cá gặp nước, có thể chiến đấu vượt cảnh giới.
Bởi vậy tu sĩ biết cuộc đời này vô vọng với Trúc Cơ, đều lựa chọn pháp quyết này để tu luyện.
Loại thứ hai vừa vặn trái ngược, không những có tốc độ tu luyện cực kỳ kinh người, mà nguy cơ vướng phải bình cảnh cũng thấp hơn rất nhiều.
Nhưng có được tất có mất, ưu thế của loại pháp quyết thứ hai vừa vặn là thiếu khuyết trí mạng của loại pháp quyết này.
Trên cơ bản, tu luyện pháp quyết này về sau phải học thêm một loại khác để tăng thêm khả năng bảo vệ bản thân.
Ngoại trừ ba loại trên vẫn còn tồn tại một loại pháp quyết cực kỳ ít, đó chính là pháp môn đỉnh cấp mà đông đảo tu sĩ thường truy đuổi.
Loại pháp quyết này cơ hồ tập trung điểm mạnh của hai loại pháp quyết trên, uy lực cường đại, pháp lực tịnh tiến kinh người.
Nhưng quá trình tu luyện có nhiều điều kiện hạn chế, khó khăn trùng trùng, mà quá trình tu luyện lại hết sức nguy hiểm, nếu không chú ý sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.
Có người từng tu luyện loại pháp quyết đỉnh cấp này, kết quả cẩn thận như thế mà thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma.
Event
Cho nên không phải tu sĩ có tư chất vượt xa người khác, tu luyện nó cùng với tự sát thật chẳng kém là bao.
Trải qua tham ngộ, Trần Vũ phát hiện Hỗn Độn Thiên Kinh có một tiểu thần thông, đó là phong ấn tu vi.
Tác dụng thực tế của nó trong chiến đấu không nhiều, ngoài làm đối phương ngạc nhiên ra thì không còn gì khác.
Bất quá, loại thần thông đó phải đạt tới Kết Tinh Kỳ mới có thể thi triển, dựa vào tu vi Ngưng Khí Kỳ là vô phương.
Trần Vũ thầm lắc đầu, hắn thật sự không biết Hỗn Độn Thiên Kinh thuộc loại nào trong bốn loại trên.
Có điều thông qua cơ duyên vừa rồi, hắn đã hiểu thấu câu nói "đạo trời có được tất có mất" của tiểu tháp.
Nó lấy thọ nguyên của hắn chính là "mất", dẫn hắn đến tiểu đảo hư không chính là "được".
Hắn rốt cuộc cũng thông suốt chữ "Phúc" của sư phụ, nguyên lai là nói tới đại cơ duyên không thể cưỡng cầu này.
Bản thân Hắc Tháp không phải phàm vật, cho nên Hỗn Độn Thiên Kinh không phải pháp quyết bình thường.
Trần Vũ biết rõ điều này, bất quá hắn thực sự không đoán được cấp bậc của bộ pháp quyết này mạnh yếu thế nào.
Chỉ biết Hỗn Độn Thiên Kinh được chia làm tứ bộ, theo thứ tự là: nhất bộ tung hoành, nhị bộ phi thiên, tam bộ vô biên, tứ bộ vĩnh hằng.
Mặc dù có tới tứ bộ, tuy nhiên hiện tại hắn chỉ biết nhất bộ, bên trong lại chia thành: Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Tinh, Kim Đan, Cự Linh, Nguyên Anh, Hóa Thần.
Nhưng rất nhanh Trần Vũ đã thấy điểm bất thường, rõ ràng cảnh giới Ngưng Khí Kỳ chỉ có chín tầng, nhưng theo bộ công pháp này lại có tới mười ba tầng.
Một khi không đột phá Ngưng Khí tầng mười ba, vô phương đạt tới Trúc Cơ.
Ngưng Khí Kỳ có mười ba tầng? Nói ra sẽ có nhiều người kinh ngạc, sau đó cười lớn, cho rằng đây là điều phi lý.
Tu tiên giới trải qua trăm vạn năm, chưa từng có người nghe nói qua, bất quá cũng không ai dám chắc là không có.
Trần Vũ nửa tin nửa ngờ, nhưng điểm làm hắn quan tâm nhất, chính là tu luyện pháp quyết này không cần khôi phục đan điền.
Mà trái ngược lại, buộc phải phá nát đan điền thành nhiều mảnh, điều này ngược với nguyên lý tự nhiên.
Trong tu tiên giới, tu sĩ sử dụng đan điền để tích trữ linh khí, còn Hỗn Độn Thiên Kinh lại chia đan điền thành 96 vạn 8520 mảnh vỡ.
Mỗi mảnh vỡ sẽ được tôi luyện, sau đó biến thành Tiên Linh, mà mỗi Tiên Linh chính là một vi hạt nhỏ, dùng để ẩn chứa tinh hoa của thiên địa.
Quá trình tu luyện chính là đánh thức Tiên Linh trong cơ thể, rót vào đó lực lượng của trời đất.
Không những vậy, bản thân pháp quyết là "hỗn độn", mà hỗn độn lại bao quát gần hết mọi thứ, cho nên người tu luyện có thể hấp thu vạn vật để luyện hóa.
Nghĩ tới điểm thần kỳ của Hỗn Độn Thiên Kinh, Trần Vũ vừa mừng vừa lo.
Mừng vì không cần khôi phục đan điền mà vẫn có thể tu luyện, còn lo là vì hắn không dám chắc chắn mười phần.
Hắc Tháp hại hắn thành bộ dáng này, trong lòng đề phòng với nó là điều đương nhiên.
Tuy biết thời gian còn lại của bản thân không nhiều, nhưng Trần Vũ không gấp gáp đâm đầu vào tu luyện.
Với pháp quyết không quá rõ ràng, hắn không muốn lâm vào vạn kiếp bất phục như những tiền nhân đi trước.
Có tu luyện Hỗn Độn Thiên Kinh hay không, phải đợi một hai ngày Trần Vũ mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Về phần những thứ liên quan tới Hắc Tháp, hắn sẽ không nói cho người khác biết.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, điểm này hắn đã lĩnh ngộ sâu sắc khi bước vào tu tiên giới.
Hai ngày tiếp theo, Trần Vũ không có làm gì ngoài việc ngồi trên giường ngẫm lại những gì vừa trải qua.
Trần Vũ không ngừng phân tích cái được và mất, mà bản thân hắn còn nhiều điều chưa hoàn thành.
Thù nhà chưa trả được, Bạch Lão vẫn chưa tìm, với lại không muốn trở thành gánh nặng cho Bạch Tử Vân.
Bởi vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Trần Vũ muốn đánh cược một lần, hắn sẽ tu luyện Hỗn Độn Thiên Kinh.
Nghỉ ngơi hai ngày, đợi khi tinh thần đạt tới đỉnh phong, Trần Vũ dựa theo pháp quyết bắt đầu tu luyện.
"Nhất niệm sở vi, dẫn khí nhập linh,... hỗn nguyên nhất khí luyện đan điền..."
Trần Vũ ngồi như vậy thật lâu, hơn hai canh giờ sau mồ hôi trên trán đổ xuống như mưa.
Mỗi khi vận chuyển Hỗn Độn Thiên Kinh, hắn cảm nhận được đau nhức từ đan điền truyền tới.
Nhưng đây rõ ràng là có phản ứng, đan điền bị vỡ nát giống như có chút cộng hưởng, phát hiện điều này Trần Vũ mừng rỡ.
Hắn cố gắng thử lần này đến lần khác, tuy nhiên cảm giác đau nhức mỗi lúc một dữ dội.
Ngày đầu tiên chưa có kết quả rõ rệt, nhưng Trần Vũ không từ bỏ.
Hắn chỉ cần luyện thành da lông của pháp quyết này là có thể tu luyện lại, khi đó bổ sung thọ nguyên là chuyện không quá khó.
Trần Vũ thừa biết điểm ấy, mấy ngày liên tiếp đều chăm chú vận chuyển Hỗn Độn Thiên Kinh, đến khi nào không chịu nổi mới thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT